Thần kinh của Lâm Lam theo tiếng dừng xe mà bắt đầu căng thẳng. Vừa rồi trên đường đi cô cùng Hoắc Quốc Bang oán hận lẫn nhau, đều quên cả căng thẳng, lúc này nhìn thấy trang viên với phong cách Châu Âu to lớn khí thế lại cổ xưa trước mắt, mới thật sự ý thức được rằng cô đã đến nhà họ Hoắc rồi. Nơi mà vốn dĩ cô nên trưởng thành. Mà thời khắc này cô không hề biết gì về nơi đây, thậm chí là không biết gì về nhà họ Hoắc. Ngoài Hoắc Quốc Bang, Lâm Lam mới chỉ gặp Hoắc Khuynh Thành một lần, mẹ của Tô Mộ Bạch, để lại cho cô ấn tượng không tồi. Nhưng những người khác như thế nào, Lâm Lam không biết rõ. “Đừng sợ, có bố.” Ngay lúc trong lòng cô lộ ra một chút bất an, Hoắc Quốc Bang ở bên cạnh đột nhiên mở lời, nói xong trực tiếp xuống xe. Lâm Lam hơi sững sờ: Cô có sợ sao? Ngay đến tài sản của nhà họ Hoắc còn không có ham muốn, Lâm Lam có gì mà phải sợ chứ? Nhưng Hoắc Quốc Bang nói như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy kì lạ: Ông ta như vậy là sao? Bảo vệ mình? Suy nghĩ trong cô loạn lên, nhưng người cũng đã theo Hoắc Quốc Bang đi qua sân tiến vào phòng khách lớn. Người làm mặc đồng phục làm việc được cắt đo vừa vặn với cơ thể đứng xếp thành hai hàng nghênh tiếp họ. Nếu không phải Lâm lam sớm biết đây là nhà họ Hoắc, thì cô còn tưởng mình đã bước vào một khách sạn hoàng gia nào đó. Bất kể là thiết kế hay phong cách tổng thể, thật sự rất giống khách sạn cao cấp. Xa hoa mà lạnh lẽo. Lâm Lam và Hoắc Quốc Bang đi qua phòng khách lớn như vậy, cuối cùng đã đến hậu viện. Đến đây mới nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ, nhìn ra xa, hoa tươi, bãi cỏ, còn có một bàn ăn dài, bên trên bày đầy bánh ngọt và rượu đầy tinh tế. Đây đâu phải là nhà, ngược lại giồng như hội trường yến tiệc. Lâm Lam theo bản năng nhìn về phía Hoắc Quốc Bang. “Đây là tiệc chào mừng bác cả thím cả đặc biệt tổ chức cho con.” Hoắc Quốc Bang lười biếng giải thích. “Không phải là đến giành gia sản sao?” Lâm Lam quay đầu hỏi lại. “Ta nói không phải sao?” Hoắc Quốc Bang hỏi ngược lại. “Ồ.” Lâm Lam suýt chút thì quên, hào môn tranh giành tài sản,... trước nay đều là ngoài mặt hoà thuận, hành động sau lưng. Nghĩ như vậy, nhìn khung cảnh đẹp đẽ so với lòng người giống như cách lớp sương mù dày đặc, khiến cho Lâm Lam càng nhớ nhà họ Diêm. Mặc dù không bằng hào môn nhà họ Hoắc, nhưng lại ấm áp tràn ngập tình yêu hơn những gia đình bình thường khác. “Đây là cháu gái nhỏ của ta sao? Sao lại xinh đẹp như vậy?” Chính vào lúc Lâm Lam đang đứng đó do dự bản thân vì sao lại bị cuốn vào một gia tộc lớn như vậy, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi lên kéo cánh tay cô, vô cùng thân thiết khen ngợi. Lâm Lam chậm rãi rút cánh tay mình ra khỏi tay đối phương: “Cô là...” “Ôi, xem trí nhớ của ta này, quên giới thiệu, ta là thím tư của con, sau này mọi người đều là người một nhà.” Người phụ nữ nói rồi lại kéo Lâm Lam: “Bài hát của con ta nghe rồi, hát rất hay, chính là cái gì...” “Tôi là người mẫu.” Lâm Lam nghe người phụ nữ thao thao bất tuyệt khen, vô cùng bình tĩnh trả lời. “Cái này... Aiya đều như nhau cả, ta đưa con đi gặp những người khác.” Người phụ nữ được gọi là thím tư này sau một khoảnh khắc ngại ngùng, liền nhanh chóng điều chỉnh lại, kéo Lâm Lam đi làm quen với những người khác. Lâm Lam rút tay ra: “Không cần.” “Cái này...” người phụ nữ sững sờ, đây là lần đầu tiên gặp được người có cá tính như vậy. Bốp bốp bốp! Đúng lúc bầu không khí có chút căng thẳng, Hoắc Quốc Bang liền vỗ tay, hấp dẫn tất cả sự chú ý của hội trường: “Giới thiệu với mọi người, con gái tôi Hoắc Lam.” Lâm Lam hơi nhăn mày, đối với cái họ mới này có một loại kháng cự khó diễn tả. Bốp bốp... Tiếng vỗ tay ở hiện trường vang lên, mọi người đều có tâm tư khác nhau. Có điều không lâu sau không khí lại náo nhiệt lên, đợi tới lúc dùng bữa Lâm Lam nhìn bàn ăn dài ba mét ngồi kín người lớn nhỏ, cô mới thật sự hiểu được thế nào gọi là gia tộc lớn. Chỉ những họ hàng chi trưởng này cũng đủ khiến người ta cảm nhận được. Lâm Lam nghe giới thiệu một vòng, ngoài Hoắc Khuynh Thành vốn dĩ đã từng gặp, chính là thím tư vừa mới lôi kéo làm quen, còn những người khác cô đều không có khái niệm gì. Bác cả và chú tư, chú năm đều chỉ là một cái bóng mơ hồ. Nhìn bàn ăn náo nhiệt, Lâm Lam bỗng nhiên chúc mừng mình đã không sinh ra trong gia đình như vậy. Nếu không, không phải từ nhỏ bị ép gánh vác trách nhiệm, thì là bị những đả kích ngầm của gia tộc làm cho thương tích đầy mình. Một bữa tiệc gia đình kết thúc, Lâm Lam đã sức cùng lực kiệt, đừng nói đến giành gia sản, cô không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. “Tôi có thể về rồi chứ?” Sau đủ loại xã giao, Lâm Lam đã không thể nhịn nổi nữa hỏi. Tối qua cô say rượu lại bị người đàn ông chèn ép cả một đêm, lúc này xương khớp đều sắp gãy rời rồi. “Con là con gái ta, sau này bắt buộc phải quen với những thứ này.” Hoắc Quốc Bang không cho phép. Lâm Lam nhăn mày, nhìn Hoắc Quốc Bang từ lúc đi vào tới giờ đầu lông mày chưa lúc nào trở lại bình thường: “Ông cũng không quen, dựa vào đâu bắt tôi phải quen? Ông nghĩ ông là ai?” “Ta là bố con.” “Bố tôi chết rồi.” “Con!” Hoắc Quốc Bang tức nghẹn. “Hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi có thể nhận ông, nhưng sẽ không tham dự vào bất cứ chuyện gì trong gia tộc này, nếu ông lo lắng sau này không có tiền dưỡng lão, thân là con cái, tôi có thể miễn cưỡng nuôi ông, còn những cái khác thì đừng nghĩ tới.” Nói xong Lâm Lam giả bộ tươi cười đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Hoắc Quốc Bang tức giận đuổi theo: “Con mốn chọc ta tức chết sao?” “Yên tâm, chọc tức chết ông rồi tôi sẽ lo tang lễ cho ông, cảm kích công ơn ông năm đó đã cống hiến một con tinh trùng.” Lâm Lam ném lại câu này, liền quay người rời đi. “Khụ khụ khụ... Con gái con nứa, luôn miệng tinh trùng, bố con dạy con như thế nào vậy hả?” Hoắc Quốc Bang thật sự bị nha đầu này làm cho tức chết, khi ông vừa quen biết sao lại cảm thấy nha đầu này ôn hoà lương thiện ngoan ngoãn chứ? Mắng xong Hoắc Quốc Bang mới nhớ ra, cha ruột của Lâm Lam lại chính là ông ta, cô không được giáo dục tốt, truy cứu tỉ mỉ cũng là tại ông ta. Trong đầu Hoắc Quốc Bang vừa nghĩ tới Lâm Lam nói sẽ phụng dưỡng và lo tang lễ cho mình, nhất thời vừa buồn cười lại có cảm giác khó nói thành lời, trên đời này đột nhiên có người muốn phụng dưỡng và lo tang lễ cho ông? “Tính cách không tồi, ta thích.” Hoắc Khuynh Thành nghe hết toàn bộ quá trình nói chuyện của hai người. “Không tồi cái mông, có chỗ nào giống con gái chứ?” Hoắc Quốc Bang thuận miệng mắng. Hoắc Khuynh Thành cười mờ ám: “Vậy sao? Ta ngược lại cảm thấy không tồi, như vậy sẽ không phải chịu thiệt.” “Hừ.” Hoắc Quốc Bang kiêu ngạo. “Có điều em thật sự định để cô ấy vào nhà họ Hoắc sao? Nơi này không yên bình chút nào.” Hoắc Khuynh Thành sâu xa nói. Hoắc Quốc Bang hồi lâu không nói, nghĩ đến Lâm Lam dứt khoát từ chối 30 tỷ, còn hùng hồn nói với ông ta chỉ muốn Diêm Quân Lệnh. Cô yêu người đàn ông đó như vậy? “Phụ nữ sẽ vì đàn ông mà hy sinh ới mức nào?” Hoắc Quốc Bang đột nhiên hỏi Hoắc Khuynh Thành một câu kỳ lạ. Hoắc Khuynh Thành sững sờ: “Nhìn ta là biết rồi.” Nói xong liền nhún vai, để lại cho em trai một bóng lưng ưu nhã. Hoắc Quốc Bang tim đập loạn nhịp, ông ta suýt chút thì quên mất chị mình năm đó vì người đàn ông nhà họ Tô mà tự sát, náo loạn cả nhà họ Hoắc, khiến mình thoi thóp hấp hối, suýt chút chọc tức chết lão gia tử. Nghĩ tới gương mặt giống vậy, Hoắc Quốc Bang có chút do dự. Lâm Lam cũng sẽ làm như vậy sao? Hoắc Quốc Bang lắc đầu, nha đầu đó đã đoạn tuyệt với Diêm Quân Lệnh rồi, chắc chắn sẽ không ngốc như chị năm đó. Thở dài một tiếng, Hoắc Quốc Bang nghiêng đầu nhìn về phía cửa nhà họ Hoắc náo nhiệt hoà thuận, gọi điện cho tài xế: “Đưa tiểu thư về.” “Ông chủ, chúng tôi đang trên đường trở về thành phố rồi.” Tài xế sờ đầu trả lời. Hoắc Quốc Bang sững sờ, lập tức cười khẽ, nha đầu này cũng thật thông minh. Ở đây quả thật không có xe đi về thành phố. Lâm Lam quét mắt về phía tài xế đang nghe điện thoại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra nhà họ Hoắc cách Quốc tế Đỉnh Thành không tính là xa, đều là nơi có giá trị nhất ở Bắc Kinh, cô nhìn như vậy, cũng có thể thấy bốn chữ lớn Quốc tế đỉnh Thành sáng lấp lánh. Chỉ không biết là Diêm Quân Lệnh có còn ở đó không? Anh có đau lòng tức giận vì sự ra đi của mình không, hay là đã ký vào đơn ly hôn chưa? Nghĩ như vậy cơ thể bị giày vò suốt một đêm lại phải ứng phó với người nhà họ Hoắc cả buổi tối bắt đầu mơ hồ đau nhức, cô lại quên mua thuốc, thở dài một hơi, nhắm mắt lại, thôi đi.