Hôm sau Lâm Lam tỉnh lại thì Diêm Quân Lệnh không còn ở bên cạnh nữa. Ba mẹ Diêm cũng đều đến công ty, ông nội cũng không ở nhà nên trong nhà chỉ còn lại bà nội và tiểu Sư Tử. Lâm Lam xuống tầng, bà nội bèn vẫy tay với cô, “Lâm Lam mau lại đây, tiểu sư Tử biết gọi mẹ rồi.” “Sao ạ?” Lâm Lam vô cùng ngạc nhiên, cô bước nhanh xuống tầng. Bà nội vội vàng nói vọng lên, “Chầm chậm thôi, đừng để bị ngã.” “Bà nội, tiểu Sư Tử thực sự biết gọi mẹ rồi ạ?” Lâm Lam đâu còn tâm trí quan tâm mấy thứ đó, cô đã chạy đến trước mặt bà nội. “Đúng đó, không tin cháu thử xem.” Bà nội ghé sát mặt của đứa chắt bảo bối, “A Viễn, gọi mẹ nào, mẹ...” “Mẹ e e... ba... ma ma...” Tiểu sư tử nằm trong chiếc ghế dành cho trẻ em, cậu nhóc mở đôi mắt to tròn, long lanh của mình nhìn Lâm Lam rồi ú ớ thốt lên tiếng mẹ. Lâm Lam vô cùng phấn khích, chỉ hận một nỗi là không thể nhảy cẫng lên, tuy trước đó cô đã đọc rất nhiều sách giáo dục trẻ em, người ta nói trẻ em ở trong khoảng từ 4-8 tháng tuổi là có thể phát ra âm thanh, nhưng chúng không biết rằng mình đang nói gì. Nhưng Lâm Lam vẫn rất vui vẻ, cô lập tức báo tin cho Diêm Quân Lệnh. “Bạn nhỏ Diêm Trí Viễn biết gọi mẹ gồi đó, chức mừng em đi.” Gửi xong, Lâm Lam vẫn cảm thấy trong lòng có niềm vui gì đó không thể diễn tả nổi, cô lại chụp tự sướng với tiểu Sư Tử một tấm rồi gửi qua cho anh. Diêm Quân Lệnh đang họp, không khí trong phòng họp lạnh đến nỗi có thể đóng băng, đúng vào lúc này thì điện thoại Diêm Quân Lệnh rung lên một tiếng, cặp lông mày anh tuấn cau lại, anh nắm chặt điện thoại trong tay, lại tít một tiếng, Diêm Quân Lệnh liền mở ra xem thì nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú đang nở nụ cười rạng rỡ, bên cạnh cô còn có cậu con trai của anh đang nhe lợi, khua tay múa chân nữa. Và kèm theo bức ảnh là dòng tin nhắn, bạn nhỏ Diêm Trí Viễn biết gọi mẹ rồi, chúc mừng em đi. Sắc mặt Diêm Quân Lệnh đột nhiên trở nên ấm áp, anh vội vàng trả lời ba chữ, chúc mừng em. Lâm Lam thấy ba chữ này, tâm trạng của cô càng vui vẻ hơn, cô cùng bà nội chơi đùa với cậu nhóc. Còn ở trong phòng họp, sắc mặt của Diêm Quân Lệnh đã trở về trạng thái bình thường nhưng không còn sự lạnh lẽo như ban nãy nữa, “Các vị đều là những người phụ trách dự án Tinh Nguyệt, hiện giờ tài liệu bị lộ ra ngoài, bị người khác biên tập lại và sử dụng, tính cách của Diêm Quân Lệnh tôi mọi người đều biết rồi, tôi không vu oan cho người tốt, đương nhiên cũng sẽ không tha cho bất cứ người nào làm hại cả một tập thể, chuyện sự án, hi vọng các vị khi làm nên suy xét thật kĩ và hãy trân trọng nó.” Một câu nói này khiến sắc mặt của tất cả những người có mặt tại đó thay đổi ngay lập tức, nhưng không ai dám ý kiến gì. Mọi người đều biết rõ lần điều tra thuế này đã làm tổ hại đến uy tín của công ty như thế nào, hơn nữa là có người nặc danh tố cáo, mọi tài liệu đều đầy đủ, nếu nói không có nội gián thì ngay cả bản thân họ cũng không dám tin. Hiện giờ vụ án về thuế vẫn đang được tiếp tục điều tra, nếu còn có người gây khó dễ nữa thì tổn thất của công ty sẽ không chỉ dừng lại ở một chút một ít nữa. Còn về thủ đoạn của Diêm đại tổng tài, chưa phải họ chưa từng được chứng kiến, vậy nên không khí của phòng họp càng căng thẳng hơn. Dường như chỉ cần chọc nhẹ vào một cái là có thể vỡ vụn ngay lập tức. Họp xong, Diêm Quân Lệnh trở về phòng làm việc, “Lý Húc, cậu vào đây.” “Chuyện cậu và gia đình là sao?” Buổi sáng khi anh vừa mới đến phòng làm việc, mẹ Lý đã gọi điện thoại đến tố cáo con trai mình bị con hồ ly tinh Coco kia hút hồn rồi, vẫn may là Diêm Quân Lệnh khuyên nhủ nên tạm thời bà đã bình tĩnh lại chút. “Lật bài ngửa, em sẽ không lấy Phó Thanh Thanh.” Trải qua đêm qua, Lý Húc đã vô cùng kiên định. “Vậy cậu và Coco?” “Chúng em đã quyết định ở bên nhau.” Khi Lý Húc nói câu này, khuôn mặt anh vô thức hiện lên một tia ngọt ngào. Diêm Quân Lệnh thấy vậy đã hiểu ra mọi chuyện. “Coco không phải là người phụ nữ tùy tiện, cũng không phải là người để cậu chơi đùa, nến cậu thực sự muốn ở cùng cô ấy thì hãy suy nghĩ thuyết phục gia đình thế nào.” Diêm Quân Lệnh chân thành khuyên bảo. Lý Húc gật đầu, “Em thật sự nghiêm túc với Coco.” “Uhm.” Diêm Quân Lệnh gật đầu, “Còn nữa, yêu đương cũng được nhưng việc thì vẫn phải làm.” “Á.” “Á cái gì mà á, lần sau có việc mà không liên lạc được với cậu thì sẽ trừ hết thưởng năm nay.” Khuôn mặt anh trai khuyên nhủ cậu em khi nãy ngay lập tức trở lại làm đại boss. Tuy gật đầu nhưng miệng Lý Húc vẫn lầm bầm, “Khuôn mặt của chủ nghĩa tư bản.” “Có ý kiến?” “Không có.” Lý Húc vội vàng im miệng rồi tháo chạy. Lúc này Diêm Quân Lệnh mới hơi nhếch miệng lên, anh xem lại tấm ảnh mà cô gái nhỏ gửi đến, tràn đầy năng lượng để bắt đầu làm việc. Lý Húc cũng nhanh chóng bận bịu giải quyết công việc. ... Nhưng Coco thì không may mắn như vậy. Qua một đêm ngọt ngào, hai người cùng thú nhận, cuối cùng cũng trở thành một cặp. Nhưng cô lại không được Lý gia thừa nhận. Coco ngủ đến chiều mới đi đến phòng làm việc, không ngờ Châu Ngọc Mai đã ngồi ở đó. Tăng Tuyết khua khua tay về phía Coco ý là cô đừng qua đó. Nhưng tính cách của Coco thế nào chứ, người khác càng muốn làm khó cô, cô càng muốn tiến lên. “Sáng ngày ra đơ người ra đấy làm gì? Không phải làm việc à?” Coco đặt chiếc túi trong tay xuống, hét lên với Tăng Tuyết và mấy người kia. Tăng Tuyết nhún vai, cô kéo Dương Nguyệt và thực tập sinh đi sang phía đối diện để xem đánh trận. “Không phải chỉ là một quản lý thôi sao, huênh hoang như vậy cho ai xem.” Châu Ngọc Mai nhìn thấy dáng vẻ của Coco, biết rõ là đang cố ý tỏ vẻ cho bà xem, nên rất phối hợp mà chọi lại một câu. Coco nhìn sang Châu Ngọc Mai, “Bác đến đây là có chuyện công việc muốn bàn bạc? Rất xin lỗi, hiện giờ lịch trình của Lâm Lam đã kín rồi, tạm thời không nhận công việc khác.” “Tôi đến tìm cô!” Châu Ngọc Mai không phí lời thêm nữa. Coco cũng nghiêm mặt lại, “Tìm cháu có việc?” “Ra giá đi, cô muốn bao nhiêu mới chịu tránh xa con trai tôi?” Châu Ngọc Mai dứt lời bèn trực tiếp lấy ra một tấm sec. “Cháu còn tưởng chỉ có trong mấy bộ phim ngôn tình cẩu huyết mới có những tình huống như thế này, không ngờ bản thân mình cũng gặp phải.” Nhìn tờ chi phiếu, Coco thấy buồn cười nói. Tăng Tuyết ở phía bên cạnh liền gật đầu, cô cũng thấy cẩu huyết quá đi. “Đừng nhiều lời, ra giá đi.” Châu Ngọc Mai sắc mặt rất khó coi, Lý gia tuy không có sản nghiệp lớn như Diêm gia nhưng những gì mà chồng bà gây dựng được cũng đủ để mấy đời nhà họ tiêu không hết, nhưng nếu đến lúc đó Lý Tử Hàn sinh được cháu thì sản nghiệp của Lý Gia sẽ bị hai mẹ con tiện tì kia lấy mất, đây là chuyện mà có chết Châu Ngọc Mai cũng không cho phép. “Thôi được.” Đúng lúc người xem tưởng rằng Coco có chết cũng không nghe theo, thề chết cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, không để mẹ Lý chà đạp thì Coco lại nhẹ nhàng thốt ra một câu “Được.” Cái này không đúng với kịch bản nha. Châu Ngọc Mai cũng ngẩn người, bà không ngờ rằng mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. “Cô muốn bao nhiêu?” Châu Ngọc Mai không tiếc gì vì con trai. “Với thân phận của Lý Húc thì cũng phải đáng giá mấy trăm nghìn vạn, cháu cũng không đòi hỏi nhiều, một trăm nghìn vạn, nếu không cháu lấy rẻ quá thì anh ấy lại cảm thấy cháu khinh bỉ anh ấy.” Dáng vẻ Coco vô cùng lạnh nhạt, vì đêm qua cô bị thương nên hôm nay cô mặt bộ trang phục hơi bảo thủ một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vóc dáng mê người kia. Trong mắt người khác thân hình của cô vô cùng đáng ngưỡng mộ, nhưng trong mắt Châu Ngọc Mai thì là mầm họa. Đặc biệt là nghĩ đến việc con trai bà không màng đến tự tôn mà cùng người phụ nữ này làm chuyện kia, nhất định là con tiện nhân này cố tình câu dẫn con trai bà. “Một trăm nghìn vạn? Sao cô không đi cướp luôn đi? Cái loại có tí sắc như cô, cũng đề cao bản thân mình quá nhỉ!” Châu Ngọc Mai vừa nghe vậy liền vô cùng tức giận. Đừng nói một trăm nghìn vạn, ngay cả một nghìn vạn bà cũng chưa chắc đã có, nhưng không ngờ là người phụ nữ này mở miệng ra liền đòi một trăm nghìn vạn, đúng là nằm mơ. “Cái nhan sắc này của cháu? Cái mặt này của cháu chắc cũng hơn cái nhan sắc của bác nhỉ? Nếu như bác không có từng đó tiền thì cửa ở bên trái, rẽ hưỡng đông, không tiễn.” Coco hai tay chắp ngực, vô cùng khí thế. “Cô... cái cô yêu không phải là con trai tôi mà là tiền của nó, cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ như cô, căn bản không xứng với con trai tôi.” Châu Ngọc Mai không can tâm. “Cháu có xứng với anh ấy hay không là do anh ấy nói, chứ không phải bác. Kể cả cháu có thực sự yêu tiền của con trai bác thì bác có thể làm gì cháu?” Mấy lần bị xỉ nhục, ban đầu Coco còn có tâm trạng để giải thích, nhưng hiện giờ cái tâm trạng kia sớm đã không còn nữa rồi. “Cô... tiện nhân!” Ném lại một câu rồi Châu Ngọc Mai tức giận rời đi. Nhưng mới bước ra khỏi cửa phòng làm việc, khuôn mặt được chăm sóc khá tốt kia lập tức lộ ra một nụ cười chiến thắng, bà nghe lại đoạn ghi âm mà mình vừa dùng điện thoại ghi lại một lần nữa, sau đó gửi cho người nào đó, “Giúp tôi cắt ghép lại rồi gửi qua đây.” “Vâng thưa phu nhân.” “Biết phải làm gì rồi chứ.” “Phu nhân yên tâm.” Người ở đầu dây bên kia trả lời một cách dứt khoát. Châu Ngọc Mai cười lạnh, đồ rẻ tiền, xem ai sẽ thắng.