Tâm trạng của Lâm Lam vừa mới bình thường, nhưng vì sự có mặt của Hoắc Quốc Bang mà phút chốc thay đổi. Hoắc Quốc Bang bao năm chức cao vọng trọng, trước giờ chưa có ai dám bất kính với ông như vậy, mà Lâm Lam năm lần bảy lượt kêu ông cút đi đương nhiên sẽ không được thoải mái rồi “Có ai nói chuyện với cha mà thái độ như con không?” Hoắc Quốc Bang bất mãn, đứng lên kệ trách mắng Lâm Lam. “Cha tôi chỉ có một, chính là người bị ông hại chết đó.” Lâm Lam nói đầy vẻ uất hận. Vừa nghĩ tới cha vĩnh viễn rời xa mình thì không thể tha thứ cho Hoắc Quốc Bang được. “Ông ta là tự mình chuốc lấy.” Hoắc Quốc Bang mặt sa sầm xuống trả lời. “Tự mình chuốc lấy sao?” Lâm Lam nhìn Hoắc Quốc Bang cười mỉa mai, “Ba tôi là người tốt nhất trên thế gian này, người tự mình chuốc lấy nên là ông chứ không phải ông ấy.” “Con tin tưởng ông ta tới vậy sao?” Hoắc Quốc Bang không vui, nhìn Lâm Lam mà nghĩ, đây vốn dĩ là con gái của ông, bây giờ lại một mực bảo vệ cho người ngoài. “Vì ông ấy mới là cha của tôi.” Lâm Lam trả lời dứt khoát. Sắc mặt Hoắc Quốc Bang càng trở lên u ám, Lâm Lam hết lần này tới lần khác nhấn mạnh Lâm Phúc Sinh mới là cha của cô, e là trong đó phần nhiều là cố tình. “Tính khí này của con quả là có sáu bảy phần giống ta.” Đánh rắn đánh bẩy tấc, một câu nói của Hoắc Quốc Bang liền lộ ra tính khí vốn có của Lâm Lam. “Ba tôi sẽ không hoan nghênh ông đâu, mời ông lập tức rời khỏi đây.” Lâm Lam trong lòng bực bội, liền đuổi người. Hoắc Quốc Bang lại không thèm đẻ ý tới cô nữa, mà tiếp tục tiến lại trước ban thờ, “Cả đời này ông làm đúng duy nhất một chuyện, đó là nuôi dạy được một người con tốt.” Câu nói này của Hoắc Quốc Bang khiến ánh mắt của Lâm Lam lại nóng lên, tức giận nhìn chằm chằm vào Hoắc Quốc Bang. Còn Hoắc Quốc Bang lại ung dung chỉnh lại vạt áo, “Tuy con ghét ta, nhưng chung quy lại cũng là dòng máu của Hoắc gia, vậy thì trở về Hoắc gia cũng là chuyện sớm muộn, con có chấp nhận hay không, có đồng ý hay không đều không được có lựa chọn nào khác.” Dứt lời Hoắc Quốc Bang dừng lại nhìn Diêm Quân Lệnh, “Còn cậu, người trẻ tuổi muốn làm rể của Hoắc gia, không dễ dàng vậy đâu.” “Ông...” “Hoắc tổng đi thong thả.” Lâm Lam vừa nghe thì tức phát điên lên, xông lên trước liều mạng với Hoắc Quốc Bang, người đàn ông này hại chết cha của cô, giờ lại muốn ép chồng cô phải rời đi sao? Cái gì mà cha ruột, trong mắt Lâm lam thì chỉ là kẻ thù thôi. Nhưng Diêm Quân Lệnh giữ chặt cô trong lòng, không cho cô làm căng với Hoắc Quốc Bang. Lâm Lam nổi giận,”Sao anh lại cản em?” “Hoắc Quốc Bang chức cao quyền trọng, là người độc đoán, làm việc cẩn trọng, em đấu với ông ta không có lợi đâu.” Diêm Quân Lệnh giữ chặt eo cô, nhận xét vô cùng khách quan. “Ngay cả anh cũng không làm gì được ông ta sao?” Lâm Lam biết Hoắc Quốc Bang lợi hại, nhưng nghe Diêm Quân Lệnh nói như vậy, vẫn không cam tâm. Nếu như thật sự Hoắc Quốc Bang muốn chia rẽ bọn họ, lẽ nào không có cách gì sao? “Thế lực và mối quan hệ của Hoắc gia ở Bắc Kinh rất mạnh, nhưng nếu như Hoắc Quốc Bang cố ý gây khó dễ với chúng ta, nếu mà muốn đấu thì cũng có thể.” Diêm Quân Lệnh nói với ánh mắt lạnh lùng. Hoắc Quốc Bang này làm việc khác người, tình tình ngang ngược, nhưng chung quy thì đã già rồi, nếu như đấu với nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết. Điều khiến Diêm Quân Lệnh do dự là, điều này có thật sự cần thiết không? Dù sao Lâm Lam cũng là con gái ruột của Hoắc Quốc Bang, ông ấy không quan tâm đến suy nghĩ của Lâm Lam như vậy sao? “Nếu không cần thiết cũng không cần đấu với ông ta đâu.” Lâm Lam tuy tức giận, nhưng cũng biết Hoắc Quốc Bang không đơn giản, muốn đấu đương nhiên là có thể đấu được, nhưng kết quả thì sao? Chuyện thuế tối qua, Lâm lam nghi ngờ đều do Hoắc Quốc Bang bày trò. “Chuyện này cũng không phải có thể quyết định theo ý của chúng ta được.” Diêm Quân Lệnh dắt tay Lâm Lam ra ngoài đi dạo, trời đã tối rồi, gió ở nghĩa trang càng lạnh thê lương hơn. Lâm Lam nghe xong thì không nói gì, lần đầu tiên ghét thân thế của bản thân đến vậy. Ra khỏi nghĩa trang, hai người suốt một đường không nói gì. Về tới nhà, thím Vương đã dọn dẹp xong, dắt theo Vượng tài lên xe. Ông bà Diêm ngồi ở trước xe, nhìn thấy Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh liền gội họ lên xe. Lâm Lam gật đầu lên theo. Sự ra đi của cha khiến Lâm Lam đã không còn quá nhiều lưu luyến gì với Tấn thị nữa, ở đây tuy là nơi cô sinh ra và lớn lên, nhưng bây giờ lại là mảnh đất đau buồn. “Đi thôi.” Diêm Quân Lệnh vỗ vai Lâm Lam, nhỏ giọng vỗ về. Lâm Lam gật gật đầu, bất giác ngoái nhìn lại, mảnh vườn cô và ba cô cùng nhau trồng rau đó đã mọc cây non mới, qua thời gian nữa rau xanh đều có thể ăn được rồi, nhưng tiếc là nháy mắt cảnh còn nhưng người mất. Buồn bã nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai Diêm Quân Lệnh, khẽ trả lời, “Đi thôi.” Lúc đến vẫn còn hy vọng, lúc đi lại mất luôn cả cha. Lâm Lam lần nữa cảm nhận được sự tàn nhẫn của cái chết, siết chặt tay Diêm Quân Lệnh, không có chăm sóc tốt cho cha, cô nhất định phải chăm sóc tốt cho chồng của mình. Xe lăn bánh, Lâm Lam nhắm mắt mệt mỏi, lần này trở về, e là vẫn có một trận chiến phải đánh. Hoắc Quốc Bang không nghỉ tay, giải trí Đỉnh Thành bị điều tra, vẫn còn ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Lam nắm tay Diêm Quân Lệnh, bất giác siết chặt lại. Diêm Quân Lệnh vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh, “Ngoan nào, ngủ một giấc là tới nơi rồi.” Lâm Lam không nói gì, ngủ một giấc là tới, nhưng ngủ một giấc lại không thể quay lại. 3 giờ xe chạy, tới nhà cũng đã 10 giờ tối. Ông bà nội vẫn chưa ngủ, thấy bọn họ về mới thở phào nhẹ nhõm. “Tiểu Lam à, bà nội biết con buồn, bà cũng buồn, nhưng chúng ta phải nhìn về phía trước, hiểu không nào?” bà nội ôm Tiểu Sư tử lên trước an ủi Lâm Lam. Lâm Lam gật đầu đỡ lấy Tiểu Sư Tử, nhóc con đã ngủ say, lúc này nằm gọn trong lòng cô, đến cả đổi người ôm cũng không có phản ứng. “Em đưa tiểu sư tử đi ngủ trước đi, anh và ba vào thư phòng nói chuyện chút.” Diêm Quân Lệnh khẽ nựng trán con trai, rồi dịu dàng nói với Lâm Lam. Lâm Lam ừm một câu, rồi ôm tiểu sư tử vào phòng ngủ, trong lòng lại đang nghi hoặc Diêm Quân Lệnh và ba chồng nói chuyện gì, là làm sao đối phó Hoắc Quốc Bang sao? Nghĩ như vậy, Lâm Lam có chút không yên tâm, sau khi đặt tiểu sư tử ngủ ngoan, cô liền gọi điện cho Tô Mộ Bạch. Hoắc Quốc Bang là cậu của Tô Mộ Bạch, Tô Mộ Bạch cũng là anh họ của cô, đúng là kết quả khiến người ta ngạc nhiên. Nếu như lúc này Tô Mộ Bạch có thể giúp cô, có lẽ cô không cần mù quáng như vậy. Điện thoại reo mấy tiếng thì bên kia nghe máy, Tô Mộ Bạch rất ngạc nhiên, “Lâm Lam?” “Ừm.” Lâm Lam khẽ ừm một câu, nhớ tới mâu thuẫn trước đây của hai người, bất giác có chút bối rối. Lúc đó cô từ chối Tô Mộ Bạch, nhưng không ngờ có một ngày đối phương lại là anh họ của mình. “Tìm anh có việc gì sao? Em cứ việc nói, chỉ cần việc anh có thể làm được anh nhất định sẽ không từ chối.”Tô Mộ Bạch rất ga-lăng, nói chuyện không chút ngập ngừng. “Tôi... Anh có lẽ rất hiểu Hoắc Quốc Bang đúng không?” Lâm Lam nghĩ một lát rồi quyết định mở lời. Tô Mộ Bạch lặng đi một chút, rất nhanh nhận ra Lâm Lam đã biết được chân tướng rồi, “Em có dự định gì?”. “Tôi có dự định gì không quan trọng, quan trọng là Hoắc Quốc Bang nghĩ thế nào.” Nếu như đối phương không dừng tay, Lâm Lam chắc chắn bản thân khó có cso thể sống yên ổn qua ngày. “Hai người nói chuyện qua rồi?” “Đúng vậy, nhưng mà tôi sẽ không nhận ông ta, ông ta hại chết cha tôi, giữa chúng tôi không đội trời chung.” Nghĩ tới cha bị Hoắc Quốc Bang đả kích mà chết, cô không chấp nhận nổi. “Trong chuyện này có phải có hiểu lầm không?” Tô Mộ Bạch biết cậu không đáng tin, nhưng không hề ngờ rằng lại không đáng tin tới mức độ này, nếu đã bức tử Lâm Phúc Sinh, sao có thể nhận người thân đây? “Giữa tôi và ông ta không có hiểu lầm.” Lâm Lam trả lời ngắn gọn, quả quyết. Tô Mộ Bạch nghe giọng điệu này thì thầm thở dài, quả nhiên bọn họ vẫn đi tới bước tồi tệ nhất. Lâm Lam vốn là người thích bình lặng, giờ đây với giọng điệu này như mũi tên giương sẵn, có thể thấy cậu ba đã đắc tội lớn với người ta rồi.