Vị nhiếp ảnh gia này đã từng chụp cho không ít người mẫu, nổi tiếng có, không nổi tiếng có, nhưng lần đầu tiên gặp người có nhận thức cao như Lâm Lam. Anh ấy không ngừng thay đổi các tư thế chụp, người mẫu cũng chuyển đổi rất nhanh, khác hẳn với lúc trước. Còn về người đứng đằng trước là Hàn Hinh Nhi, trong âm thanh tanh tách, biên độ động tác của cô ta gần như không thay đổi quá nhiều, đứng ở đằng trước khiến cô ta tự hạn chế bản thân, hoàn toàn trở thành bình hoa và đạo cụ cho Lâm Lam. Chủ biên Vương bên cạnh, ông cũng là người từng trải, mặc dù trước đó nhét Hàn Hinh Nhi vào vì nể mặt Trần Lâm Kiệt, nhưng biểu hiện của đối phương đúng là không giống với những gì đã nói. Ngược lại Lâm Lam lại khiến ông phải nhìn bằng ánh mắt khác, vừa chịu được khổ, lại biết động não, nhận thức và năng lực phản ứng cũng cao, nếu thuận lợi, tương lai chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao sáng của Tấn Thị. Tằng Tuyết ngầm giơ ngón tay cái với Lâm Lam, sau khi chụp xong vòng đầu tiên chị ấy vội đưa nước cho Lâm Lam, nhưng chân của Lâm Lam đã bỏng rát lên rồi. “Đúng là khổ.” Tằng Tuyết đau lòng nói, lấy kem chống nắng bôi vội cho Lâm Lam, “lát nữa còn phải chụp riêng, có cần nghỉ ngơi một lát rồi chụp không?” “Em không sao.” Lâm Lam lắc đầu, cô nhìn sa mạc toàn một màu vàng, cũng cảm thấy chóng mặt theo. Lúc này Lí San bước lại gần nhiếp ảnh: “Hinh Nhi nhà chúng tôi không được khoẻ, xin hỏi có thể chụp riêng cho chúng tôi trước được không?” Nhiếp ảnh gia nhíu mày nhìn Lâm Lam, cô gật đầu, anh ấy mới nói: “Có thể, bắt đầu chuẩn bị đi.” Gió nóng thổi qua khiến Lâm Lam thấy ngột ngạt, dùng túi chườm đá cũng không có tác dụng gì cho lắm. Lại không ngờ Hàn Hinh Nhi mất những hơn một tiếng đồng hồ để chụp, cứ mười phút lại nghỉ một lần, vốn chỉ có nửa tiếng lại bị cô ta kéo dài thêm một nửa thời gian, cộng với hơn một tiếng lúc trước, sắp ba tiếng đồng hồ rồi, đã gần sáu giờ, chụp nữa cũng không có ánh sáng tốt, nói không chừng ngày mai Lâm Lam lại phải tới. “Ok!” Từ ok này của nhiếp ảnh gia không biết đè nén bao nhiêu cơn giận, Hàn Hinh Nhi lại vui mừng vỗ tay với Lí San, chúc mừng bọn họ hoàn thành buổi chụp ngày hôm nay. Sau đó cô ta kêu chủ biên Vương đưa mấy người bọn họ về nhà dân, chủ biên Vương có điều do dự: “Lâm Lam bọn họ...” “Chủ biên Vương, lúc nãy phơi nắng ghê quá, tôi hơi say rồi.” Hàn Hinh Nhi đỡ trán nói. Lâm Lam cười thầm trong lòng, Hàn Hinh Nhi cũng chỉ có chút năng lực ấy. Cô quay sang nói với chủ biên Vương: “Không sao, ông cứ đưa bọn họ về trước đi, tôi sẽ xong sớm thôi.” “Vậy thì vất vả cho cô Lâm rồi.” Chủ biên Vương cũng không chịu nổi cái nóng này, khách sáo vài câu rồi đưa Hàn Hinh Nhi và mấy người khác đi trước. Chỉ một lát, trên sa mạc chỉ còn lại bốn người: nhiếp ảnh gia, nhân viên ánh sáng, Lâm Lam và Tằng Tuyết. “Thật là...” Tằng Tuyết nhìn chiếc xe cứ thế nghêng ngang mà đi, chị ấy cắn răng hồi lâu cũng không tìm được từ nào thích hợp, cuối cùng buồn bực ngồi phịch xuống. Lâm Lam đưa tay vỗ vỗ Tằng Tuyết: “Được rồi, lấy lại tinh thần, chúng ta xử lý xong trong vòng ba mươi phút.” “Chị tin mới lạ.” Tằng Tuyết nghĩ rằng Hàn Hinh Nhi chụp hàng tiếng đồng hồ, sao bọn họ có thể chỉ mất nửa tiếng chứ, lúc đó chỉ nghĩ đến mang nước lại quên không mang đồ ăn, nhưng vừa quay người, Tằng Tuyết hét lên: “Oa, nhìn kìa!” Lâm Lam không biết xảy ra chuyện gì mới quay đầu nhìn. Ánh mắt trời đỏ đậm đang lặn dần, gần thấp ngang bằng với sa mạc rồi, cô ngơ ngác: “Đẹp quá!” “Chúng ta chụp thôi!” Đây cũng là lần đầu tiên nhiếp ảnh gia nhìn thấy mặt trời lặn trên sa mạc, sau khi kinh ngạc anh ấy lấy lại tình thần hét bảo Lâm Lam vào vị trí. Lâm Lam xoay người nhảy xuống xe, vội vàng chỉnh tư thế. Tách... tách... Lấy sa mạc làm nền, Lâm Lam tận dụng vầng thái dương đỏ rực ấy, lúc thì tỏ ra cô đơn, lúc thì ưu sầu, lúc thì lại như nhìn vào xa xăm, sa mạc và mặt trời đều trở thành đạo cụ của cô, để mặc cô thoả sức thả hồn vào những cảm xúc khác nhau. Cuối cùng chỉ còn ứng với câu thơ kia, sa mạc mênh mông khói cô đơn, sông dài in bóng mặt trời lặn. Cả một sa mạc tịch liêu mà lại duy mỹ, Lâm Lam hoàn thành buổi chụp của bản thân trong những tiếng lách tách. Nhưng đã kết thúc rồi mà nhiếp ảnh gia vẫn nhìn cô ngơ ngác, rõ ràng là còn chưa hoàn hồn. “Được rồi chứ?’ Lâm Lam thấy vậy mới thấp thỏm hỏi. “Đẹp quá!” Nhiếp ảnh gia thốt lên, cuối cùng anh ấy cũng hiểu tại sao tổng biên lại chọn nơi này, thì ra không phải là vì làm khó người mẫu. “Đúng vậy, quả thực là quá đẹp, Tiểu Lam em giúp chị chụp vài bức.” Tằng Tuyết lại gần nói, giờ chị ấy không còn kêu nóng nữa. Kết quả là nhiếp ảnh gia Từ Lỗi chủ động đặt thời gian chụp tự động giúp bọn họ, sau đó anh ấy và nhân viên ánh sáng cũng chụp chung luôn. Cả một quá trình vừa đúng nửa tiếng. Sa mạc vẫn nóng như cũ, bốn người lên xe, nhân viên ánh sáng Tiểu Trần lái xe, mấy người còn lại thì dựa vào xe nghỉ ngơi, xe chạy từ từ ra khỏi sa mạc. “Gâu gâu... gâu...” “Tiếng gì vậy?” Sau khi đi được một đoạn, Lâm Lam đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, vô thức áp tai vào cửa kính xe, “mọi người có nghe thây tiếng chó sủa không?” “Gâu gâu...” “Mọi người nghe xem, hình như có thật!” Lại nghe thấy lần nữa, Lâm Lam nói chắc chắn. Tằng Tuyết cũng áp tai vào, sau đó sờ tai Lâm Lam: “Em nghe nhầm rồi phải không? Trên sa mạc lấy đâu ra chó?” “Em nghe thấy thật mà.” “Hình như có thật!” Lúc này nhân viên ánh sáng Tiểu Trần đang lái xe cũng nói, anh ấy giảm tốc độ lại. Giờ thì những người khác cũng nghe thấy rồi, Lâm Lam vội kêu Tiểu Trần dừng xe lại. Mấy người xuống xe, Lâm Lam bước theo hướng có tiếng sủa, quả nhiên thấy một chú chó con gầy rộc nhìn không ra là màu gì, cô vội kêu chị Tuyết, Tằng Tuyết ôm nó ra, Lâm Lam dè dặt bỏ nó vào trong túi xách, lông mày nhíu chặt lại. Nhân viên ánh sáng châm điếu thuốc nói một cách chê bai: “Chắc là chó hoang đi lạc đường, cô Lâm đừng mang theo thì hơn, nếu có kí sinh trùng thì không hay đâu.” Lâm Lam không đáp lời, ôm cái túi vào lòng, nhiếp ảnh gia đang đứng cạnh xe nhíu mày: “Mọi người có ngửi thấy mùi xăng không?” “Có vẻ như có thật.” Tằng Tuyết hít hít mũi. Lâm Lam ôm cái túi, chú chó không rõ màu sắc ấy nhìn cô bằng ánh mắt to tội nghiệp khiến Lâm Lam cảm thấy đau lòng, cô ôm chặt lấy nó, bước lại gần xe: “Sao vậy?’ “Hình như xe bị dò xăng rồi!” Tằng Tuyết buồn phiền nói. Nhiếp ảnh gia gật đầu: “May mà xuống xe rồi, nếu còn đi tiếp sẽ rất dễ cháy dưới nhiệt độ này.” “Vậy chẳng phải chúng ta...” Tằng Tuyết sợ hãi ôm lấy miệng. Sắc mặt của Lâm Lam cũng thay đổi, cô kêu lên: “Tiểu Trần dập thuốc đi!” “Sao vậy?” Tiểu Trần không hiểu là có chuyện gì, tiện tay vứt đầu lọc thuốc xuống đất. “Đừng...” ... Nhà dân. Hàn Hinh Nhi và chủ biên Vương đã ăn tối, nhưng Lâm Lam bọn họ vẫn chưa về. Nhưng những người khác chỉ tưởng là Lâm Lam chụp chậm, không ai nghĩ gì nhiều mà phân ra đi nghỉ ngơi. Hàn Hinh Nhi thì chỉ mỉm cười, xem ra Lí San thành công rồi, nhưng mà sao những người khác vẫn chưa về? “Bọn họ sẽ không về đâu.” Hàn Hinh Nhi đang tẩy trang, Lí San lại bỗng nói từ đằng sau. “Cô nói cái gì?’ “Chính là cái mà cô muốn nghe ấy.” Lí San cười âm độc, lần trước Lâm Lam hại cô ta bị đá xuống sân khấu gãy xương sườn, còn phải ngồi trong cục cảnh sát lâu như thế, khiến Đại Vương và Mao Tử bị bắt rồi cũng phải ngồi tù theo, sao cô ta có thể bỏ qua cho Lâm Lam đây. Hàn Hinh Nhi chấn kinh ngồi thẳng lên: “Cô điên rồi sao? Tôi chỉ bảo cô đối phó với một mình Lâm Lam!”