Siêu mẫu hàng đầu
Chương 517
Thông tin chiếc xe sau khi gửi đi, liền lập tức bị theo dõi, nhân khẩu Male rất chen chúc, nhưng vì sự phối hợp của cảnh sát và kênh truyền thông, muốn tìm thấy một chiếc xe, sẽ dễ đi rất nhiều.
Diêm Quân Lệnh ngồi trên xe, nhanh chóng đi đuổi theo chiếc xe đang giam nhốt Lâm Lam này.
Bốn ngày, khuôn mặt anh tuấn của anh vì lo lắng và sốt ruột, cộng lại mấy ngày không ngủ, đôi mắt quầng thâm tím đậm, dưới cằm cũng mọc lên một tầng gốc râu cằm,liếc mắt nhìn qua có một cảm giác mệt mỏi và ỉu xỉu khó tả.
“Lôi Tử, bảo người của cậu chặn hết lại các trạm đường, nhìn lối hướng đi của họ chắc là đi Sri Lanka.” Đã tìm được tông tích của chiếc xe và hướng đi xe trước mắt.”
Diêm Quân Lệnh có thể phán đoán được, họ muốn dẫn Lâm Lam đi Sri Lanka.
“Em hiểu, anh cũng đừng lo lắng quá.” Khương Lôi nghe thấy giọng nói đang bị khàn của Diêm Quân Lệnh, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Yên tâm.” Diêm Quân Lệnh mồm nói vậy, nhưng thực tế làm sao mà có thể yên tâm trước mắt được, theo báo cáo vừa gửi về, trên xe chắc không chỉ có Lâm Lam, còn có tiểu sư tử nữa.
Với lại đối phương rất có thể sở hữu vũ khí súng chiếc.
Điều này khiến việc giải cứu hai mẹ con Lâm Lam trở nên khó khăn hơn.
Chiếc xe tiếp tục lái về phía trước, người lái đã đổi sang người của Khương Lôi, chú Trương cũng mấy ngày không nghỉ ngơi được mấy, giờ đang ngồi ở ghế phụ nhắm mắt ngủ nghỉ.
Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay họ nhất định phải cứu ra Lâm Lam và tiểu sư tử.
Nữ biên kịch đang dẫn nhóm quay phim luôn theo sát chiếc xe của Diêm Quân Lệnh, họ bây giờ đã tìm hiểu được một việc, đó chính là Lâm Lam nên bị ông bác sỹ Hàn này bắt cóc, với lại không chỉ là Lâm Lam, còn có con trai của ông Boss nữa.
Đây là một tin tức vô cùng nóng nảy.
Nhưng dù thế nào nữa, nữ biên kịch cũng biết là họ không thể nào tung tin này ra ngoài được, chỉ có thể đi theo xe của ông Boss, từ đó quay chụp được một cảnh ngoài lề hay nào đó, đến lúc làm một đoạn cắt nối biên tập lại, để cho mấy người không uổng công chạy sang đây.
So với nhóm của Diêm Quân Lệnh, nhóm quay mà đi theo Tô Mộ Bạch cũng không hề nhẹ nhàng.
Sau khi xuống sân bay quốc tế Male, Tô Mộ Bạch như một không khí, biến mất trong màn đêm thành phố Male chen chúc này, đến ngày thứ 4 rồi vẫn không có tin tức gì.
Cho nên một chương trình cặp đôi cp, lại thành màn diễn một vai của Đỗ Tịch.
Nhưng đôi với Đỗ Tịch bây giờ, kịch một vai còn tốt hơn không có vai.
...
Trong một khách sạn tư nhân.
Tô Mộ Bạch nhìn thẳng vào Hoắc Quốc Bang đang mặc bộ trang phục nhàn thường, “Cậu út, cậu làm vậy có quá đáng không vậy?”
“Quá đáng? Cháu đang chấp vấn cậu?” Hoắc Quốc Bang tay kẹp chiếc xì gà, nhìn lại cháu trai đang thần tình nghiêm túc này, ông không để tâm hỏi lại một câu.
“Cậu đừng dùng lời chèn đè cháu, cháu chỉ muốn hỏi tông tích của Lâm Lam thôi.” Tô Mộ Bách sau khi đến nơi Male sau, đã lập tức nghĩ cách đi tìm kiếm Lâm Lam, nhưng lại không có nhiều manh môi, cuối cùng dứt khoát anh đã tìm Hoắc Quốc Bang.
Tô Mộ Bạch biết bản lĩnh của cậu mình.
“Cháu thích cô ta?” Hoắc Quốc Bang bỏ qua câu hỏi của Tô Mộ Bạch, trực tiếp nhìn chằm vào đôi mắt của cháu trai mình.
Tô Mộ Bạch tuy cũng nhiều năm ở trong ngành giải trí, được đặt danh hiệu là thiên tài, khí thế cá nhân cũng khá là mãnh liệt, nhưng ở trước mặt Hoắc Quốc Bang, anh vẫn bị áp đặt đến mức có chút khó thở.
“Đúng vậy.” Tô Mộ Bạch nín hơi lại để khí thế của mình có thể vững lại.
“Vậy thì từ giờ trở đi cháu có thể buông tay ra rồi.” Hoắc Quốc Bang không phải là thương lượng, ông đang ra lệnh một cách không cho người khác từ chối.
Sắc mặt Tô Mộ Bạch rất khó coi, anh rất tôn trọng cậu mình, cũng biết bản lĩnh của ông ta, nhưng không đồng nghĩa là việc gì cũng phải nghe theo.
“Cậu, dù cháu đang là nhân viên của cậu, nhưng không có lý do gì về mặt tình cảm cháu cũng phải nghe theo lệnh của cậu.” Tô Mộ Bạch gằn từng chữ một, dứt khoát từ chối.
Hoắc Quốc Bang nhìn thẳng cháu trái mình, “Vậy là cháu định loạn luân sao?”
“Cậu, chưa nói đến Lâm Lam vẫn đang là vợ của Diêm Quân Lệnh, dù cô ta thật sự trở thành bạn gái của cậu, cháu thích cô ta cũng không thể nào coi là loạn luân được.” Tô Mộ Bạch bị chọc tức đến mức suýt phát cuồng lên, cũng may là người trước mặt này là cậu út ruột của mình, nếu là một người khác, chắc anh ta đã không kiểm chế được phải động tay.
“Oh, Lâm Lam sẽ không thành bạn gái cậu đâu, nhưng sẽ thành em gái của cháu.” Hoắc Quốc Bang hít một ngụm xì gà thật sâu, vốn dĩ ông ta không định nói cho Tô Mộ Bạch sự thật vào lúc này, nhưng thằng cháu này hiển nhiên đang động tình sâu đậm với Lâm Lam, nếu tiếp tục buông thả như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện thật.
Nhưng những lời này của Hoắc Quốc Bang vào tai Tô Mộ Bạch lại khiến anh cảm thấy vô lý vô cùng, em gái? Ha ha, Đỗ Tịch cũng là em gái, ông ta còn chơi chưa đủ, giờ lại chơi tiếp trò nhận con nuôi.
“Lâm Lam không phải là Đỗ Tịch, cô ta sẽ không nhận cậu làm cha nuôi đâu.” Tô Mộ Bạch trả lời một cách khẳng định, vì anh hiểu tính cách của Lâm Lam, cô không phải là loại con gái thích quyền thế tài bạc.
“Cậu nói là cô ta sẽ là em gái ruột của cháu.” Hoắc Quốc Bang nói xong câu này, trực tiếp ngồi về sô pha, ông biết là sự thật này khiến nhiều người khó chấp nhận, nhưng là cháu trai của ông, Tô Mộ Bạch bắt buộc phải chấp nhận.
“Cậu út đang nói linh tinh gì vậy?” Tô Mộ Bạch sững sờ, sau đó hốc mắt mở to, tỏ vè không thể tin được.
“Cậu không nói linh tinh gì cả, Lâm Lam quả thực là con gái của cậu, đây là kết quả kiểm định DNA.” Sợ Tô Mộ Bạch không tin, Hoắc Quốc Bạch trực tiếp đưa bản kết quả kiểm định DNA đến trước mặt cháu trai mình.
Tô Mộ Bạch lắc lắc đầu bước lên, cầm qua bản kết quả kiểm định đó, tận mắt nhìn thấy co số tỉ lệ trên này, anh không ngừng lắc đầu, “Sao có thể thế được? cậu, sao có thể thế được?”
“Thực ra thì cũng là phải cảm ơn lời nhắc nhờ của cháu.” Hoắc Quốc Bang biết sự thật này sẽ khiến người khác khó tin, nhưng lại bắt buộc phải tin, ông nhìn sang Tô Mộ Bạch nói với một câu đầy hàm ý.
Sắc mặt Tô Mộ Bạch trắng bệch, tự dưng nhớ lại lần ở nhà bà ngoài, anh đang quan tâm tin tức của Lâm Lam, kết quả cả nhà phát hiện Lâm Lam rất giống với hồi mẹ còn trẻ, lúc đó họ còn nghi ngờ Lâm Lam có phải là con riêng của mẹ mình không.
Nhưng kết quả lại bị mẹ anh mắng nhẹ vài câu, mọi người cũng không nghĩ thêm gì nữa, nhưng lại không biết là cậu út mình đi trực tiếp điều tra Lâm Lam.
“Cháu quên một điều là, Lâm Lam rất giống với hồi mẹ cháu còn trẻ, tức đồng nghĩa là cô ta cũng rất giống cậu.” Hoắc Quốc Bang tàn nhẫn vạch ra sự thật.
Tô Mộ Bạch mới đột ngột nhớ lại, mẹ và cậu út là thai sinh đôi, Lâm Lam giống mẹ anh, tức cũng giống với cậu út.
Nhưng lúc đó Tô Mộ Bạch lại vô cùng nể cao cậu út này, vì anh cho rằng dựa vào khả năng và thủ đoạn của cậu út, là không thể nào đẻ ra con riêng với phụ nữ bên ngoài, dù có thật sự xảy ra, cũng sẽ sớm một bước dẫn về nhà Hoắc.
Với lại Lâm Lam và ba cô quan hệ rất tốt, điều này ai cũng nhìn rõ.
Ai ngờ Lâm Phúc Sinh lại không phải là bố đẻ của LâmLam?
“Bây giờ hiểu ý của cậu chưa?” thấy Tô Mộ BẠCH từ lúc còn ngạc nhiên và không muốn chấp nhận, đến cuối cùng cũng được tỉnh ngộ và đau buồn, Hoắc Quốc Bang cũng không thúc giục gì, cho đến khi Tô Mộ Bạch ngửa đầu lên, mới nhẹ giọng hỏi.
“Tại sao?” Tô Mộ Bạch vẫn không hiểu, nếu trước đây anh thích Lâm Lam, là muốn nhưng không được, dù không được ở với bên nhau, nhưng trong lòng vẫn có thể để lại phần yêu thích đó ở trong lòng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Việc tàn nhẫn mà Hoắc Quốc Bang đang làm, là ông đã triệt đề cướp đi phần yêu thích trong lòng đó của Tô Mộ Bạch.
Bỏ cuộc là đau khổ, không tự bỏ thì là loạn luân, giờ anh ngay cả tư cách yêu thích cũng bị cậu út mình cướp đi một cách dễ như lật bàn tay.
“Cậu cũng muốn hỏi tại sao, nhưng trên đời này đâu có nhiều tại sao như vậy, Lâm Lam là con gái cậu, cậu cũng rất ngạc nhiên.” Lời này của Hoắc Quốc Bang cũng là sự thật, ông căn bản không biết được Chu Vũ Vy lại to gan như vậy, tự ý chạy trốn đã không nói, còn mang theo cốt nhục của ông nữa.
“Thế tại sao cậu còn ra tay đối phó với Diêm Quân Lệnh, anh ta là con rể của cậu.” Tuy đau lòng, nhưng Tô Mộ Bạch vẫn phải nhịn đau hỏi tiếp.
“Anh ta không thích hợp Tiểu Lam.”
“Ha ha, nhưng đối với Tiểu Lam, Diêm Quân Lệnh mới là người thân mật nhất của mình, còn cậu chưa phải là gì.”
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
165 chương
14 chương
120 chương
27 chương
38 chương
102 chương