Lâm Lam dường như không màng hình tượng chạy thục mạng về căn hộ, đóng cửa lại ngồi sụp xuống đất, đầu óc quay cuồng, đột nhiên có cảm giác hiểu ra mọi điều. Đúng vậy, cha nuôi chính xác là đang cảnh cáo cô. Lần này Khúc Khải đối phó Lâm Lam, tuy cô không trực tiếp tham gia, nhưng lại ngầm cho phép. Mà bây giờ vẫn là cảnh cáo, nếu như cô thật sự đi bảo lãnh Khúc Khải, sau đó tiếp tục đối phó Lâm Lam, vậy thì hậu quả không đơn giản như ngày hôm nay nữa. Đỗ Tịch vuốt ngực của mình, cô bị những câu hỏi chỉ trích của đám phóng viên kia hỏi cho tỉnh ra rồi. Hai năm nay cô quá thuận lợi, thuận lợi tới mức quên bản thân làm thế nào mới đi tới được hôm nay. Hít thở hồi lâu mới bình tĩnh lại, cô liền nhớ đến Trần Văn, so với cô bây giờ, Trần Văn trước đó bất luận là độ nổi tiếng hay địa vị đều hơn cô rất nhiều, nhưng bây giờ thì sao? Tuy được vào giải trí Đỉnh Thành, tiếc là hành động ngu ngốc của cô ta khiến mất không ít lượng fan hâm mộ, còn đắc tội với vợ chồng Diêm Quân Lệnh, hại Lâm Lam bị Đồng Thiên Hoa bắt đi, phá hoại hôn lễ đáng được chúc phúc đó. Bây giờ có ai còn nhớ đến Trần Văn chứ, trong nghề này mức độ có mới nới cũ làm người ta kinh ngạc. Đỗ Tịch nhận ra, nếu như bây giờ cô lại đi sai một bước, vậy thì sẽ giẫm lên vết xe đổ của Trần Văn. Bình tĩnh lại chút, Đỗ Tịch cũng không còn hoảng loạn như vừa rồi nữa. Nhặt lại chiếc điện thoại vừa bị cô đập vỡ màn hình, khôi phục lại từ đầu vẻ lạnh lùng tỉnh táo của một Đỗ Tịch tự tin kiêu ngạo. Hai năm, cô có được người đàn ông có vô số điểm tốt đó, có lẽ không nên tham lam thêm nữa. Hít một hơi thật sâu, Đỗ Tịch bước tới nhấc điện thoại bàn lên gọi cho giám đốc đối ngoại Hoắc thị, “Tôi muốn đổi quản lý.” “Ok.” Đầu dây bên kia dường như chờ đợi đã lâu, rất thoải mái nói câu ok. Đỗ Tịch hơi ngây người ra, thì nghe đối phương bổ sung thêm, “thư ký Hoàng nói cô Đỗ là một cô gái thông minh nên làm chuyện thông minh.” Bịt ống nghe điện thoại, Đỗ tịch giật mình, ngay giờ đây cô càng ý thức rõ, những khó khăn trước đó quả nhiên đều là sự cảnh cáo. Cuộc gọi điện kết thúc, mọi vấn đề đã được giải đáp. Đỗ Tịch tự cười nhạo bản thân, cô giá thông minh làm chuyện thông minh, chung quy lại cô vẫn phải thỏa hiệp. Gác điện thoại xuống, Đỗ Tịch nhìn ra ngoài cửa cổ, không bao lâu sau đám phóng viên ở khu dân cư dần giải tán, sự việc không tới 10 phút, nhưng suýt chút đã hủy hoại sự nghiệp người mẫu của cô. Nhưng mà làn sóng dư luận lần này ảnh hưởng không ít tới Đỗ Tịch, nên vẫn cần thời gian để khôi phục lại. Còn về phía Lâm Lam gặp rất nhiều rắc rối. Nổi như cồn từ sau buổi họp báo, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam nhận được không ít lời mời phỏng vấn, nhưng hai người dường như là không khí, thêm lần nữa biến mất, Coco là quản lý của Lâm Lam đau lòng từ chối phỏng vấn của một kênh truyền thông lớn. Tăng Tuyết đau lòng nói, “Biết bao người muốn được phỏng vấn để nổi tiếng mà không được, chũng ta giờ lại phải đẩy ra, đúng là tạo nghiệp mà!” “Nhận thì có tác dụng gì chứ? Người đâu rồi?” Dương Nguyệt bấm tay. Lúc này điện thoại của Tăng Tuyết reo lên, vội vàng nghe máy, “Alo, có tin tức gì chưa?” “Có thì cũng có, nhưng không phải là tin tốt lành gì.” Thẩm Hoằng khó xử nói. “Đừng phí lời, không cần biết là tin tốt hay tin xấu, điều tôi muốn biết là Tiểu Lam đâu rồi!” Tăng Tuyết nói chuyện không cần giữ hình tượng thục nữ nữa. Thẩm Hoằng bất lực, “Tin tức mới nhất, người thì bị bác sĩ Hàn biệt danh trùm chợ đen bắt cóc lên máy bay rồi, trước mắt đã xuất cảnh, tiểu sư tử cũng có khả năng ở trên máy bay.” “Cái gì?” Tăng Tuyết kinh ngạc hỏi. “Cô yên tâm, Diêm lão đại đang nghĩ cách rồi, có lẽ không sao đâu.” Thẩm Hoằng an ủi Tăng Tuyết. “Sao lại không sao?” Tăng Tuyết không nhịn được quát lên, tiểu sư tử còn nhỏ như vậy, Lâm Lam lại bị bắt cóc, bây giờ có ở cùng nhau hay không cũng không biết, nếu như có chuyện gì... Tăng Tuyết không dám nghĩ tiếp nữa. Cô không hiểu tại sao không thể để cuộc đời tiểu Lam bình yên chút. Chuyện của Rio mới kết thúc, thì bị Khúc Khải hãm hại suýt chút nữa bị hủy tư cách người mẫu, khó khăn lắm mới trở mình ngoạn mục, còn chưa ngủ được giấc ngủ yên ổn thì tiểu sư tử lại xảy ra chuyện. Bây giờ đến cả Lâm Lam cũng bị bắt cóc đi rồi. Nghĩ tới cái cô vú em kia, Tăng Tuyết liền nổi giận, nhìn rất bình thường, là một người ôn hòa hiền lành, sao lại làm ra chuyện táng tận lương tâm vậy chứ. Tiểu sư tử còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, sao cô ta nhẫn tâm như thế? “Chúng ta bây giờ có sốt ruột cũng không có tác dụng, chỉ có thể đợi tin thôi.’ Thẩm Hoằng cũng không biết làm sao cả. Cúp máy xong Tăng Tuyết thở dài, Coco lại khoanh tay trước ngực, nhìn hai người, “Gần đây các cô cũng vất vả rồi, cố gắng nghỉ ngơi chút đi.” “tôi tới bệnh viện thăm bác Lâm.” Bây giờ để Tăng Tuyết nghỉ ngơi, Tăng Tuyết cũng không thể yên tâm mà nghỉ được. Dương Nguyệt lại gật đầu, “Cô đi đi, dù sao tôi cũng không có việc gì, sẽ theo dõi tin tức trên mạng xem thế nào.” “Ừm.” Coco ừm một tiếng, cô cũng không biết làm thế nào cho tốt. Còn ngày mai bắt đầu quay phần 3 của chương trình rồi, e là cô lại tốn không ít nước bọt với bên ban tổ chức rồi. Thở dài một cái, Coco trước giờ không mê tín lại quyết định bớt chút thời gian đi chùa cầu cho Lâm Lam một lá bùa bình an, gần đây những chuyện không hay liên tiếp xảy ra, thật đáng sợ. May thay buổi họp báo tối qua đem lại cho Lâm Lam không ít lời bình luận tốt đẹp, thêm việc gameshow sắp được phát sóng, có thể tích lũy cho Lâm lam không ít điều tốt. Nếu không với tần suất gặp chuyện nhiều như vậy, cô ấy sớm bị lãng quên rồi. Thở dài, rồi mọi người ai bận việc của người đó. Tăng Tuyết tới bếp riêng của đầu bếp béo lấy ít canh và đồ ăn bổ dưỡng, sau đó lái tiểu hồng tơi bệnh viện. Lâm Phúc Sinh đã tỉnh lại, điều ông làm đầu tiên là không quan tâm tình hình bệnh của mình, mà lo lắng cho tiểu sư tử. Tăng Tuyết cố gắng nói dối là đã có tin tức, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đang đi đón, chỉ là nơi đó hơi xa, nên tiện ở đó ghi hình gameshow luôn. Tình trạng của Lâm Phúc Sinh không tốt lắm, nghe Tăng Tuyết giải thích như vậy cộng thêm kinh nghiệm lần trước, liền gật đầu tin lời của Tăng Tuyết. Lừa được bác Lâm, trong lòng Tăng Tuyết rất hổ thẹn, cũng không dám ở lại lâu, nói chuyện vói Lâm Phúc Sinh một lát liền ra về. Lúc này Chu Vũ Vi đi theo, “Tiểu Lam có phải xảy ra chuyện rồi không cháu?” “Dì à, dì đừng nghĩ linh tinh, tiểu Lam sao lại có chuyện được.” Tăng Tuyết không có ấn tượng tốt về Chu Vũ Vi, trả lời với giọng lạnh nhạt xa lạ. “ừm, vậy tiểu sư tử có thật là Hoắc Quốc Bang sai người bắt cóc không?” Chu Vũ Vi dò hỏi. Nếu như thật sự là Hoắc Quốc Bang, vậy thì mục đích của ông ta là gì? Trả thù bà hay là muốn nhận tiểu Lam, bất luận là cái nào thì Chu Vũ Vi cũng hoang mang tột độ. Hoặc là người đàn ông đáng sợ đó muốn trực tiếp giết con trai của Lâm Lam để trả thù? “Chuyện này cháu cũng không rõ lắm.” Tăng tuyết chau mày, chị vú là người của Hoắc Quốc Bang sao? Người đàn ông kia vid có được Lâm Lam nên mới phái người bắt cóc tiểu sư tử? Chuyện này thật sự quá điên khùng! Tăng Tuyết cố tình không tin, nhưng thấy thần sắc lo âu của Chu Vũ Vi liền hỏi, “Dì biết Diêm tổng?” “Hả, làm sao có thể? không biết, dì sao lại quen Diêm tổng chứ...” Chu Vũ Vi giật mình, vội vàng xua tay, sau đó kiếm cớ vào phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh. Tăng Tuyết nhíu mày, tuy cô không thích Chu Vũ Vi, nhưng lúc này bà ấy có thể đến chăm sóc cho bác Lâm, cũng coi như có thể yên tâm phần nào. Chỉ là nhìn thấy thần sắc của Chu Vũ Vi dường như bà ấy biết Hoắc Quốc Bang, chuyện này là như thế nào?