“Anh... các anh làm gì vậy?” Khúc Khải bị dọa cho khiếp sợ, bất giác lấy thân che cho Bành Ngọc. Bành Ngọc vốn trạng thái tinh thần không tốt, người đã có chút hoang tưởng, lại vì chuyện của Lâm Lam không được như ý nguyện, toàn thân hoàn toàn mất kiểm soát, liền đẩy Khúc Khải ra, “Anh chắn tôi làm gì? Cảnh sát thì sao chứ?” “Có người báo trong phòng này có người hút ma túy bán dâm, mời theo chúng tôi về đồn.” Cảnh sát phụ tracshbor qua lời Bành Ngọc, liền hướng về hai người đưa thẻ cảnh sát ra. “Các anh nói linh tinh gì vậy? ở đây không cố ai hút ma túy, cũng không có ai bán dâm, các anh bắt sai người rồi!” Khúc Khải toàn thân run rẩy, với lấy chiếc chăn quấn chặt Bành ngọc, “Tôi là quản lý của Đỗ Tịch, vị này là bạn gái của tôi, đồng chí cảnh sát à mấy anh chắc chắn nhầm rồi.” Khúc Khải cố gắng để bản thân bình tĩnh. Bành Ngọc vừa rồi còn điên khùng, sau khi nghe lời của cảnh sát, đầu óc tỉnh táo hơn chút, thu người vào trong chăn không nhúc nhích. “Sự thật như thế nào tới đồn cảnh sát rồi nói.” Đội trưởng xua tay kêu cấp dưới dẫn người đi. “Khúc Khải, cứu em, em không thể đi cùng bọn họ... Khúc Khải cứu em...” Bành Ngọc hoảng loạn, túm chặt Khúc Khải. “Không sao đâu, còn có anh đây.” Khúc Khải ôm Bành Ngọc vào lòng, cách một lớp chăn mỏng vẫn thấy Bành Ngọc run lẩy bẩy. “Đừng mà, tôi không muốn tới đồn cảnh sát... tôi không đi...” khi hai cảnh sát bước tới, Bành Ngọc đột nhiên vất chăn đi lao ra phía cửa bỏ chạy. “Bắt cô ta lại!” đội trưởng thấy vậy liền hô to, phút chốc cảnh sát ở gần cửa đã tóm gọn Bành Ngọc. Sau đó nữ cảnh sát phụ trách lục soát đã giơ túi cần sa trong tay lên, “Đội trưởng, tìm thấy rồi.” “Dẫn đi!” Đội trưởng ra lệnh, giọng điệu dứt khoát không có bất kỳ sự chậm trễ nào. Khúc Khải khụy gối quỳ sụp xuống đất, anh ta biết Bành Ngọc lần này tiêu thật sự rồi. Thậm chí bản thân cũng khó tránh được liên lụy. “Khúc Khải cứu em...” Bành Ngọc bị ghì chặt vẫn nhìn Khúc Khải cầu cứu, dường như người trước đó chửi đồ tồi không phải là cô, muốn anh ta đi giết người giúp mình cũng không phải là cô. “Đội trưởng...” “Giải đi.” ... Lý Húc đưa tên phóng viên vừa tới đồn cảnh sát, thì nhận được điện thoại Khúc Khải và Bành Ngọc bị bắt. Gương mặt đắc ý khẽ cắn môi, chuyện tiếp theo vốn không cần anh ra tay nữa. Chỉ riêng tội mà Bành Ngọc phạm phải vốn không gột sạch được, còn Khúc Khải cũng không khá hơn là mấy. Tới đồn cảnh sát rồi, Diêm Quân Lệnh vẫn chưa bị dạy dỗ xong, khóe miệng Lý Húc chau lại, anh nghi ngờ nghiêm trọng sau khi sếp nhận được sự dạy dỗ sẽ trừng trị anh. Nghĩ tới đây, Lý Húc vừa rồi còn hùng hổ bây giờ bất giác rùng mình, lúc đó sao anh lại đồng ý con người đó đi làm giả chứng nhận li hôn cơ chứ? Thật là phiền phức. Coco liếc xéo Lý Húc, “Đáng đời.” “Tôi bị oan đấy.” Lý Húc vẻ chân thành nhìn Coco. “thứ bụng dạ đen tối.” Coco trả lời một câu rồi giao tên phóng viên cho cảnh sát, đối phương rất nhanh đã khai ra nhận tiền rồi làm theo lời người khác sai khiến, còn cả chuyện đã trộm túi xách của Tăng Tuyết nữa. Còn Diêm Quân Lệnh cũng coi như được giải thoát khỏi sự giáo huấn cảu chú cảnh sát, lấy hết sức hít thật sâu, đôi mắt đầy sát khí liếc Lý Húc. Lý Húc oan uổng, lẽ nào anh không phải là phụng mệnh hành sự sao? Làm trợ lý đặc biệt đã khó, làm trợ lý đặc biệt cho Diêm lão đại càng khó hơn. Khó khắn lắm sự việc mới kết thúc, Diêm Quân lệnh từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát tới khi lên xe mặt lúc nào cũng u ám, còn về Lâm Lam vô cùng kính phục chú cảnh sát béo vừa nãy, cục cảnh sát nên có nhiều chú cảnh sát có trách nhiệm như vậy. Có thể nói chuyện từ phẩm đức chính trị cao cấp tới lý luận đời cuộc sống xã hội, còn lúc nào cũng yêu cầu boss đại nói chuyện cùng với ông. “Muốn cười thì cứ cười ra.” Cảm thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang kiềm chế, Diêm Quân lệnh khó chịu ra lệnh. “Ha ha ha...” Lâm Lam vừa nghe giọng cao ngạo này nhịn không được cười phá lên. Lúc này Diêm Quân Lệnh sắc mặt khó coi hơn, “Chú Trương đi thẳng tới Đỉnh Thành.” “Hụ hụ... không phải chúng ta về bên ba mẹ đón tiểu sư tử trước sao?” Lâm Lam cười quá bị sặc, hỏi với vẻ không hiểu. “Muộn như vậy đi đón tiển sư tử, em chắc chắn chứ?” Diêm Quân Lệnh nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, anh bị ông cảnh sát mập đó giáo huấn mất 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Sự sỉ nhục cả đời, hôm nay Diêm thiếu gia coi như được nếm trải rồi. “ồ.” Lâm Lam nhìn đồng hồ, có chút thất vọng ồ lên một tiếng, một tuần cô không gặp tiểu sư tử rồi, buổi chiều hôm đó vẫn ôm chưa đã, thì xảy ra chuyện, lúc này nhớ con vô cùng. Nhưng giờ này ông bà nội đã ngủ hết rồi, qua đó chỉ quấy rầy họ, đành thôi vậy. “Thất vọng lắm hả?” nghe giọng cô, Diêm Quân Lệnh nhíu mày hỏi. Lâm Lam gật đầu. Diêm Quân Lệnh hỏi, “Vậy chúng ta làm chuyện khác, tạo niềm vui.” “Hử?” Lâm Lam nghi ngờ. Nào ngờ ngay lập tức Diêm Quân Lệnh nhấn tấm chắn giữa xe, khiến họ và chú Trương tách ra. Một kiểu dự cảm không hay dấy lên, Lâm Lam bất giác dựa vào gần cửa xe, “Anh định làm gì hả?” “trút giận.” Diêm Quân Lệnh khi nói câu này có cảm giác như đang mím môi cắn chặt răng vậy. Lâm Lam rùng mình, hai tay ôm ngực, “Ông xã có chuyện gì từ từ nói, chú Trương vẫn đang lái xe.” “Yên tâm, chú ấy không nghe thấy đâu.” Diêm Quân Lệnh nhào người qua. “Ông xã đừng... anh trút giận alfm sao cũng không tìm em đấy chứ?” Lâm Lam tủi thân và oan ức, nhưng xấu hổ nhiều hơn, cái người này sẽ không làm chuyện đó chứ? “Vậy anh nên tìm ai?” Diêm Quân Lệnh gằn giọng hỏi, hôm nay bị chơi mấy vố, còn bị bánh bao nhỏ cười, anh thấy không thoải mái lắm. “Lý Húc? Hoặc là chú cảnh sát béo vừa nãy?” Lâm Lam suy nghĩ cẩn thận, hình như hôm nay chọc giận vị này ngoài Lý Húc ra thì chỉ có chú cảnh sát béo đó, còn mình bị oan mà. “Em nói cái gì?” khóe miệng Diêm Quân Lệnh run run, giọng cũng lạc đi. Lâm Lam bị dọa sợ liền nuốt nước miếng, “Hôm nay người chọc tức anh chính là Lý Húc và cảnh sát béo, em đâu có chọc giận anh, anh trút giận sao lại tìm em?” “Em... cái đồ ngốc!” Diêm Quân Lệnh nghe Lâm Lam nói xong cười không được mà khóc cũng chẳng đành, bánh bao ngốc này anh muốn nói đâu phải chuyện này. “Anh mới là đồ ngốc... um...” Lâm Lam ghét nhất đàn ông chửi mình là ngốc, kết quả vừa lên tiếng lại bị hôn một cái. Lâm Lam không phục, còn Diêm Quân Lệnh lại ép cô vào cửa xe, “Là em khơi nguồn lửa, đương nhiên do em dập lửa rồi.” “Em không...” Lâm Lam vừa muốn từ chối, Diêm Quân Lệnh lần này quyết định cắn chặt môi cô, nhẹ nhàng hôn, toàn thân Lâm Lam run lên, ngây người muốn nuốt lại lời đã nói ra, đôi mắt mơ màng, cô không còn là thiếu nữ không biết gì nữa, đương nhiên biết người đàn ông đang nói gì và muốn làm gì. Khuôn mặt ửng hồng, “Chú Trương vẫn đnag ở đằng trước...” “Đừng sợ.” Diêm Quân Lệnh cười mê hoặc, Lâm Lam chỉ cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh, thình thịch, thình thịch... Cô đâu có sợ, là cô thật sự không chịu nổi sự cuồng nhiệt của người đàn ông này, xe vẫn đang chạy, bên ngoài bóng chú trương in rõ trên vách ngăn. Trên xe, xe rung, có phải quá kích thích không? “Chúng ta về nhà có được không?” Lâm Lam khẽ hạ giọng bên tai người đàn ông mà cầu xin. Diêm Quân Lệnh một tay ôm trọn ngực của cô, “Trễ rồi.” “Diêm Quân Lệnh... đừng...”