Lâm Lam vừa lên xe liền vội vàng kiểm tra Diêm Quân Lệnh. “Thật sự không bị thương chứ?” “Có bị thương một chút.” Diêm Quân Lệnh trả lời có một chút giả tạo. “Bị thương ở đâu?” Lâm Lam vừa nghe mặt liền biến sắc. “Vết thương nhỏ thôi, chú Trương đưa chúng tôi tới bệnh viện của Tiêu Chấn Nhạc trước.” Diêm Quân Lệnh trả lời rồi quay qua nói với chú Trương. Chú Trương suốt dọc đường không biết thiếu gia bị thương, lúc này nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, liền vội vàng lái xe tới bệnh viện Thụy An. Lâm Lam lúc này mới để ý thấy cổ tay người đàn ông bị thương, nhớ tới lúc hỏa hoạn tròng mắt Lâm Lam đỏ hoe, “Cổ tay bị thương hết cả rồi, sao còn bế em, vết thương nghiêm trọng rồi phải làm sao?” “Vợ anh đương nhiên do anh bế rồi.” Nghĩ tới bức ảnh trên bảng xếp hạng tin hot, Diêm Quân Lệnh vô cùng khó chịu. “Ha, chẳng phải đàn ông vô dụng mới nghi ngờ vợ mình sao?” nhớ tới câu nói rất ngầu của người đàn ông, Lâm Lam hỏi lại. “Không nghi ngờ không có nghĩa là không ghen, hiểu không?” “Không hiểu, chú Trương sắp tới bệnh viện chưa?” Lâm Lam giận dỗi, sau đó lo lắng hỏi chú Trương. “Mợ chủ đừng sốt ruột, gần đến rồi.” Chú Trương vừa an ủi Lâm Lam vừa tăng tốc tới bệnh viện Thụy An. Hôm nay khách sạn bị cháy, hơn nữa xảy ra nổ súng, ông mới không nhìn thấy thiếu gia bị chảy máu, vậy thì bị thương do bỏng lửa rồi, vậy sẽ rất đau đớn khó chịu. Lâm Lam vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị Diêm Quân Lệnh giữ chặt tay, “Đừng lo lắng, vết thương nhỏ này không là gì đối với anh cả.” “Vậy vết thương như thế nào mới đối được với anh? Anh nghĩ anh là cục đá chắc?” Lâm Lam gần Cô đã từng thấy vết thương trên người của anh ấy, rõ ràng là một thương nhân nhưng lại sống như một quân nhân, nói không chừng Khương Lôi bị thương còn không nhiều bằng anh. “Em lo lắng cho anh như vậy anh sẽ kiêu ngạo đấy.” Diêm Quân Lệnh nhìn gương mặt sưng đỏ lên vì căng thẳng của cô gái nhỏ, nên nhìn Lâm Lam nháy mắt đắc ý. “Không đứng đắn... á...” Lâm Lam thấy vậy mắng yêu một câu, đúng lúc này xe đột nhiên rung lắc, Lâm Lam kinh hãi hét lên. Rầm! Bầu không khí trong xe đang vui vẻ bỗng rầm một tiếng, Lâm Lam mất đà ngã đập vào ngực Diêm Quân Lệnh, khiến đầu óc choáng váng, mắt hoa lên. “Um, chú Trương chuyện gì vậy?” Lâm Lam đau quá xoa đỉnh đầu, khuôn ngực của người đàn ông nhà cô quả thật được làm từ đá sao? “Nằm xuống, đừng nói gì hết.” Rầm! Lâm Lam vừa hỏi xong, Diêm Quân Lệnh liền kéo cô vào lòng trở lại, khẽ ra lệnh. Lời của anh vừa dứt chiếc xe lại bị đâm mạnh hơn, tiếng rầm vô cùng lớn, khiến xe của Diêm Quân Lệnh không ngừng rung lắc, may lần này người đàn ông ôm chặt Lâm Lam mới không để cơ thể cô va vào chỗ khác. “Thiếu gia làm sao đây?” chú Trương lái tránh xe đang đâm họ rồi vội vàng hỏi. “Tăng tốc.” Diêm Quân Lệnh nhíu mày, lúc này một là đâm lại, hai là tránh xe đối phương. Nếu như là những ngày khác Diêm Quân Lệnh sẽ không bỏ qua cho đối phương, nhưng bây giờ trong xe còn có Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh không muốn bánh bao nhỏ của mình bị thương, cũng không mong cô nhìn thấy những thứ nhuốm máu tanh. “Vâng, thiếu gia.” Dứt lời chú Trương đâm lại xe của bọn chúng, nhân lúc bọn chúng điều chỉnh phương hướng thì mau chóng tăng tốc. Lúc này điện thoại đổ chuông, Diêm Quân Lệnh mau chóng nghe máy, “Có chuyện gì vậy?” “Có lẽ cùng bọn với đám người trong bữa tiệc tối nay thưa ông chủ.” Vương Đại rất nhanh đưa ra phán đoán, bọn họ ở cách Diêm Quân Lệnh 2m, tận mắt nhìn thấy cảnh đụng độ này. Chỉ tiếc là lúc này hai người họ cũng bị chiếc xe khác bám theo, vốn không lo được bên Diêm Quân Lệnh nữa. “Tôi biết bọn chúng sẽ không dừng tay mà.” Diêm Quân Lệnh vừa nghe thì đã biết là ai rồi, loại người như Rio vốn thích ghi thù, anh giúp Helen khiến ông ta mất hết tất cả, đương nhiên Rio rất hận anh, lần này lại phá hỏng chuyện tốt của đối phương, cho nên bọn chúng tha cho anh mới lạ. “Anh nói đám người này là của Rio sao?” Lâm Lam nghi hoặc hỏi. Diêm Quân Lệnh gật đầu, “Helen được bảo vệ nghiêm mật, nên ông ta chỉ có thể lấy chúng ta ra trút hận.” “Khốn kiếp.” Lâm Lam tức giận chửi một câu. Nghe thấy Lâm Lam chửi như vậy, Diêm Quân Lệnh nhịn không được cười, “Đây là câu tổng kết đơn giản nhất cho bọn xấu hả?” “Hừm.” Lâm Lam không quan tâm mấy thứ đó. Rầm! Trong lúc Diêm Quân Lệnh nhờ phản ứng đáng yêu của Lâm Lam mới thoải mái một chút thì xe kia lại đuổi lên trước. Chú Trương hô to, “Thiếu gia bọn chúng có mang theo súng.” “Tăng tốc nữa đi.” Vừa nói Diêm Quân Lệnh vừa gọi cho Khương Lôi tới chi viện. Khương Lôi chuẩn bị áp giải sát thủ về doanh trại, thì nhận được điện thoại của Diêm Quân Lệnh, “Anh nói bọn chúng đang truy sát anh? Mẹ nó, em lập tức tới ngay.” Không dám nhiều lời, Khương Lôi lập tức phái người hành động. Tên Rio này điên rồi sao? Trong lúc tình hình phía Diêm Quân Lệnh nguy cấp, phía Hoắc Quốc Bang cũng không rảnh rỗi. Từ sau khi yến tiệc mừng công xảy ra hỏa hoạn, Hoắc Quốc Bang có dự cảm không lành, lập tức sai người đi kiểm tra tầng hầm nhốt Rio, nào ngờ thuộc hạ quay lại nói với ông ta Rio trốn rồi. Hoắc Quốc Bang nổi giận tàn nhẫn đạp người canh giữ hầm ngầm, “Lập tức đi tìm, tìm không thấy thì tự gánh hậu quả.” Nhưng tìm một vòng cũng không biết lão cáo già Rio trốn ở đâu, người của ông ta tìm kiểu nào cũng không tìm thấy. “Phái người bảo vệ nghiêm ngặt nữ hoàng Saya, những người khác tiếp tực tìm.” Hoắc Quốc Bang dám mời Helen tới là vì ông có Rio trong tay, sự an toàn của Helen sẽ không có vấn đề gì. Nhưng không ngờ vào thời khắc then chốt lại để Rio chạy mất, còn thuê người tới thích sát Helen. Đúng là tự tìm cái chết mà. 30 phút sau, người của Hoắc Quốc Bang gấp rút báo cáo, vẫn chưa tìm thấy Rio, nhưng bên đường Trường An có đụng độ xe, hình như là xe của Diêm tổng. “Cậu nói cái gì?” sắc mặt Hoắc Quốc Bang thay đổi, kinh ngạc hỏi. “Đường Trường An xảy ra vụ va chạm xe, nhìn thì là xe của Diêm Quân Lệnh tổng tài Đỉnh Thành, nghe nói trên xe còn có vợ ngài ấy.” Người phụ trách chuyện này vốn không biết quan hệ của Lâm Lam và ông chủ của mình, liền đem sự việc thuật lại lần nữa. “Bây giờ sao rồi? Người thế nào rồi?” Hoắc Quốc Bang nắm chặt nắm đấm, tuy đứa con gái này không phải do ông nuôi lớn, cũng không phải là đứa con do người phụ nữ mà ông yêu sinh ra, nhưng dù gì cũng là con gái của Hoắc Quốc Bang ông, hơn nữa còn là đứa con gái duy nhất... “Vẫn chưa rõ ạ.” Thuộc hạ trả lời. Hoắc Quốc Bang khuôn mặt ảm đạm, “Tiếp tục đi thăm dò, anh Hoàng đưa tôi đi bệnh viện Thụy an ở gần đường Trường An nhất.” “Ngài không khỏe sao?” thư ký Hoàng nghĩ rằng ông chủ bị kích động nên cơ thể không khỏe. “Bọn họ đang bỏ chạy, thậm chí bị thương nữa, vậy nơi có thể đi nhất là đâu?” Hoắc Quốc Bang nhìn thư ký Hoàng. “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đưa ngài qua đó.” Quả thật là thư ký nhiều năm đi theo Hoắc Quốc Bang, vừa nói tới thì biết ông chủ đang suy nghĩ gì. Nếu Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đã bị truy sát, vậy thì nơi bọn họ có thể đi nhất chính là bệnh viện, mà Thụy An là bệnh viện của nhà họ Tiêu, là sự lựa chọn số một của Diêm Quân Lệnh. Ngoài dự liệu, lúc Hoắc Quốc Bang gần tới bệnh viện Thụy An đường Trường An thì không thấy Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, hơn nữa bên giao thông cũng đưa ra thông báo, trước mắt vẫn chưa tìm thấy người bị thương. Hoắc Quốc Bang với gương mặt hằn rõ nếp nhăn khiến người ta có cảm giác ông nho nhã quyền quý, lần đầu xuất hiện thần sắc lo lắng như vậy, lẽ nào hai người họ thật sự bị ám sát rồi?