Diêm Quân Lệnh không quay về mà chạy nhanh tới cửa chính khách sạn. Helen nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trong màn đêm, tức giận nắm chặt nắm đấm, sau đó lại hít sâu một hơi nhìn sang cận vệ của mình rồi nói, “Người đã bắt được chưa?” “Xin lỗi nữ hoàng.” Mấy cận vệ cúi đầu hổ thẹn. “Lại để chạy mất rồi?” Tâm trạng Helen mới bình tĩnh chút giờ lại bị kích động. “Nữ hoàng bớt giận, Rio vốn không có ở khách sạn, người xem bây giờ phải làm sao?” Thị vệ giải thích đơn giản, rồi cung kính hỏi. “Ông ta chắc chắn ở gần đây, phái người tiếp tục tìm.” Helen ra lệnh. Cô hiểu rõ Rio, nếu đã là báo thù thì nhất định muốn nhìn cô ngã xuống trước mặt hắn ta. “Nhưng mà cửa chính đã bị phóng viên của Bắc Kinh bao vây rồi, nếu như chúng ta tiếp tục tìm kiếm chắc chắn sẽ bị chú ý.” Thị vệ khó dễ trả lời. “Người của Hoắc Quốc Bang đâu?” Helen cau mày, nhìn trang phục nhuộm đen của mình, trong lòng phiền muộn. Bắt gà không thành mất nắm gạo, làm chặt chẽ như vậy mà ngay cả bóng dáng Rio cũng không thấy đâu, Helen không cam tâm. “Chúng ta trở về khách sạn trước.” Helen không biết nên tính thế nào, chỉ đành tạm thời thỏa hiệp, nhưng mà Rio hôm nay đã thật sự ra tay với cô, cô tin là hắn ta chưa đạt được mục đích vẫn sẽ ra tay. Trừ khử cô chính là cơ hội trở mình duy nhất của Rio ... Diêm Quân Lệnh đuổi kịp tới của trước, thì phát hiện xung quanh đã bị phóng viên vây kín, ngay cả xe chữa cháy đều không vào nổi, anh chau mày hận một nỗi không thể lên trước dẫm chết đám phóng viên ngu xuẩn đó. “Thiên Thành, bảo người của cậu cùng lính cứu hỏa dập lửa đi.” Diêm Quân Lệnh gọi điện cho Hàn Thiên Thành, ánh mắt luôn quan sát chung quanh, ý muốn tìm thấy cô gái nhỏ. “Nhưng tôi bên này đã khóa thông tin gửi cho nhân viên rồi.” Hàn Thiên Thành buồn rầu. “Cứu người gấp hơn, cậu lập tức đuổi đám phóng viên này đi.” Diêm Quân lệnh sợ hãi, tuy cứu Helen là việc anh phải làm, nhưng đó là lựa chọn sau khi xác định được cô gái nhỏ nhà anh bình an vô sự. “Tôi biết rồi.” Hàn Thiên Thành không nhiều lời nữa, liền phái cấp dưới đi tìm người khóa thông tin gửi đi, tự mình lại dẫn đơn vị tới hiện trường xử lý đám phóng viên. Còn bên Khương Lôi chạy thẳng tới Casino dưới hầm cảu tập đoàn Phong Vân, nhưng đi một vòng cũng không phát hiện được tung tích của Rio, đành áp giải tên sát thủ người đã truy sát Helen trước đây. “Tiếp tục tìm, hắn ta chạy không xa đâu.” Khương Lôi tức giận đạp tên sát thủ một cái rồi lệnh cho thuộc hạ tiếp tục tìm. Còn về việc mở tiệc mừng công ở khách sạn, Khương Lôi cũng đã biết, đồng thời tìm hiểu được tên sát thủ truy sát chính là Helen lấy danh nghĩa cá nhân đến được Bắc Kinh. Nếu đã như vậy, Khương Lôi tin Rio tạm thời sẽ không dừng tay. “Phái thêm người đến giám sát chặt chẽ khách sạn mà Helen ở.” Khương Lôi nói thê, “Vâng.” “Bao vây sòng bạc lại.” Sau đó một đội trưởng nhìn qua casino hào hoa quy mô lớn này, quốc gia nhiều lần cấm không được tập trung chơi bài, nhưng lại có người mạo hiểm mở casino dưới tầng hầm siêu thị, quả thật muốn tìm cái chết mà. Đợi Khương Lôi xử lý xong bên này, phóng viên bên khách sạn Đế Vương cũng bị giải tán, dọn đường cho đội cứu hỏa, và y bác sĩ tới. Diêm Quân Lệnh đi khắp một vòng cũng không nhìn thấy Lâm Lam, lúc này tim anh như siết chặt lại, gọi điện cho Lâm Lam vẫn không có ai nghe máy. Gương mặt vô cùng khó coi, liền gọi cho Vương Đại, “Phu nhân đâu rồi?” “Ông chủ chúng tôi cũng đang tìm ạ.” Thời gian này Vương Đại và Lộc Tam chưa từng thật sự đi xa Lâm Lam, mà vẫn luôn luôn âm thầm bảo vệ. Nhìn thấy người bên trong khách sạn chạy ra hô cháy rồi, ngay lập tức lao vào trong tìm người. Nhưng bên trong vô cùng hỗn loạn, bọn họ tìm một lượt vẫn không thấy Lâm Lam, ra ngoài đợi cũng không thấy đâu, bây giờ vẫn đang tìm trong đám đông. Diêm Quân Lệnh nổi giận, “Làm sao lại thế? cô ấy sớm đã ra ngoài rồi!” “Ông chủ, bây giờ chúng tôi đang tiếp tục tìm.” Vương Đại không dám nhiều lời, gác máy rồi tiếp tục chen vào đám đông để tìm, mong tìm thấy Lâm Lam. Nhưng nhìn thấy Đõ Tịch, còn có mấy diễn viên khác nữa, nhưng vẫn không thấy Lâm Lam Tiêu Chấn Nhạc dìu Vân Bích lên xe, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Diêm Quân Lệnh liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?” “Không thấy Lâm Lam đâu cả.” Diêm Quân Lệnh trả lời Tiêu Chấn Nhạc giọng không được bình tĩnh. “Làm sao có thể chứ?” Tiêu Chấn Nhạc nhìn thần sắc của Diêm Quân Lệnh, “Anh đường sốt ruột, hay là về trước đã.” “Không được, cô ấy nói sẽ đợi tôi.” Diêm Quân Lệnh trả lời vẻ chắc chắn, anh không tin bánh bao nhỏ bây giờ sẽ đi về một mình. “Có lẽ bọn họ biết.” Vân Bích là bạn thân của Trần Văn, trước đây còn vì chuyện Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam ở bên nhau, thì thấy bất công cho Trần Văn, nhưng bây giờ đang nhìn thấy một Diêm đại tổng tài luôn điềm tĩnh lại vì một cô gái mà mất đi phong độ, cuối cùng vẫn mở miệng nói ra. Diêm Quân lệnh bất giác quay qua, thì nhìn thấy đám phóng viên đang đứng bên ngoài băng rào màu vàng liên tục chụp hình. “Cảm ơn.” Bỏ lại hai chữ cảm ơn Diêm Quân Lệnh lao về phía phóng viên, “Có nhìn thấy Lâm Lam không?” “Ngài... Diêm... Diêm tổng?” phóng viên bị tóm lại sợ hãi sau đó kích động hỏi. “Nhìn thấy Lâm Lam chưa?” “Ồ, ồ... cô ấy được Tô ảnh đế bế đi rồi.” Là phóng viên, bọn họ rất giỏi chụp được điểm quan trọng của hiện trường. “Được Tô ảnh đế bế đi?” Diêm Quân Lệnh lặp lại câu nói của phóng viên. Phóng viên kia gật đầu lia lịa, “Chắc chắn 100%.” Diêm Quân Lệnh bỏ tay khỏi người phóng viên, lập tức móc điện thoại gọi cho Tô Mộ Bạch Tên Tô Mộ Bạch đáng ghét lại tắt điện thoại. “Fuck!” người đàn ông quen bình tĩnh giờ không nhịn được văng lục, trong lòng vô cùng thấp thỏm không yên, Tô Mộ Bạch sao lại bế bánh bao nhỏ đi? tại sao lại phải bế? Lẽ nào bánh bao nhỏ bị thương rồi? Sự suy đoán này càng khiến Diêm Quân Lệnh lo lắng. “Hai cậu lập tức quay về, lập tức đi tìm địa điểm mà Tô Mộ Bạch có thể tới.” Bóp chặt điện thoại gọi cho Vương Đại và Lộc Tam quay về. Vừa cúp máy thì điện thoại lại reo lên, là chú hai gọi. “Có chuyện gì vậy?” Chú hai vừa mở miệng liền hỏi. “Chắc là Rio phái người ám sát Helen.” Diêm Quân Lệnh trả lời ngắn gọn, bây giờ vốn không còn tâm tư nào mà nói chuyện với chú hai nữa. “Xảy ra chuyện gì rồi?” chú hai rất hiểu cháu trai của mình, nếu như không phải là xáy ra chuyện lớn sẽ không hành động vội vàng như vậy. “Lâm Lam bị Tô Mộ Bạch đưa đi rồi, rất có thể là đang bị thương.” “Cháu đừng sốt ruột, nếu đã là Tô Mộ Bạch đưa đi có lẽ người không sao, cháu đừng có hành động hấp tấp. Bên nữ hoàng Saya chú sẽ cho người đi canh chừng, cháu đi tìm người trước đi.” thấy cháu trai lo lắng, ông hiểu rằng bây giờ có kêu Diêm Quân Lệnh đi làm việc khác cũng vô dụng. “Ừm, cháu biết rồi, bên Helen cháu cũng sẽ cho người đi canh chừng.” Diêm Quân Lệnh hiểu ý của chú hai, gần đây các thế lực trong và ngoài nước đang nhằm vào Trung Quốc, không thể lại để xảy ra sai sót. Helen tự mình đến Bắc Kinh, tuy không có hoạt động ngoại giao, nhưng vẫn phải bảo đảm an toàn không thể sảy ra chuyện được. Chỉ là bây giờ helen an toàn rồi, nhưng bánh bao nhỏ nhà anh thì sao? Ngay lúc này Diêm Quân Lệnh vốn không có tâm trí quản những việc khác nữa, trong đầu đều là hình ảnh Tô Mộ Bạch bế bánh bao nhỏ đi.