Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam và mọi người đến Tấn Thị, Linda đã sắp xếp tài xế từ trước để đưa họ đến trường đại học An Huy. Nếu như đã hẹn hò, thì tình yêu học đường đương nhiên là đẹp nhất. Nữ biên đạo với trái tim thiếu nữ phát huy đến cấp độ cao nhất, còn sáng tạo ra đủ kiểu tình tiết. "Nhìn có lạ lắm không chị?" Lâm Lam mặc đồng phục sinh viên, buộc tóc đuôi ngựa, lúng túng nhìn Tăng Tuyết. Tăng Tuyết nghĩ ngợi, sau đó gật gật đầu: "Muốn chơi trò mặc đồng phục gợi tình sao?" "Khụ khụ... khụ... Chị Tuyết, chị có thể nói chuyện nghiêm túc một chút không?" Gương mặt Lâm Lam chợt ửng đỏ, nhớ đến hình ảnh thẹn thùng tim loạn nhịp tối hôm đó, trong đầu cô bất giác nghĩ đến cảnh bản thân mặc đồng phục sinh viên... thoáng chốc cả người run run, trong đầu cô toàn là những gì thế này! "Ôi chà!" Lâm Lam còn đang chột dạ, Tăng Tuyết đứng bên cạnh đột nhiên trợn tròn mắt, vô cùng thiếu nữ tính mà hô lên một tiếng. Diêm Quân Lệnh mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt sọc, kết hợp với áo khoác đen viền trắng kiểu Âu của đại học An Huy, rõ ràng là kiểu đồng phục tầm thường đến nỗi bị mang ra chê bai hàng trăm lần ở thời họ đi học, nhưng vừa được Diêm Quân Lệnh khoác lên thì dường như đã trở thành hàng đặt may riêng. Còn là hàng cao cấp. "Quả nhiên trang phục đẹp mắt hay không không quan trọng, quan trọng vẫn là gương mặt." Tăng Tuyết cảm thán một cách ai oán. Lâm Lam đứng ngẩn ra, thấy anh đang bước đến, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. "Hửm?" Diêm Quân Lệnh ghé sát vào cô, khẽ hửm một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi, lúc còn đi học anh rất ít khi mặc đồng phục, thay vào đó phải mặc quân phục nhiều hơn, bây giờ đã sắp gần 30, lại phải cưa sừng làm nghé, nhất thời cảm thấy chưa quen lắm. "Cũng tạm." Lâm Lam đỏ mặt, lòng thầm khinh thường chính mình, cô phải bình tĩnh, không được si mê. "Cũng tạm là thế nào? Có nghĩa là không đẹp rồi." Không hài lòng trước câu trả lời của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh đút hai tay vào túi, cúi người nhìn cô. Trái tim thiếu nữ của biên đạo xao động vì hình ảnh của đôi nam thanh nữ tú này, âm thầm búng tay với người quay phim, tỏ ý đã có thể ghi hình. "Chúng ta sang bên đó đi." "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Lâm Lam muốn tránh né câu hỏi của người đàn ông, nhưng Diêm Quân Lệnh lại không có ý định buông tha cho cô. "À... rất đẹp." "Không đủ." “Vô cùng đẹp." Lâm Lam sầu não: Có ai lại ép người khác khen ngợi mình như thế chứ? Lại nhìn vào gương mặt như đang cười của anh, Lâm Lam ý thức được rằng cô đang bị anh chê cười. Đáng ghét! "Sao mặt em đỏ thế?" Diêm Quân Lệnh nhìn vào gương mặt đang đỏ bừng bừng của cô, vươn tay chạm vào. "Em không sao." Vừa dứt câu, không thể chịu nổi sự mê hoặc từ anh nữa, cô đẩy Diêm Quân Lệnh ra chạy về hướng con đường nhỏ, sau cùng rẽ vào thư viện. Diêm Quân Lệnh thong thả theo sau, khi Lâm Lam bị nhân viên quản lý yêu cầu trình thẻ thư viện, anh bước lên trước với vẻ thích thú: "Bạn học, có phải là thẻ thư viện của em không?" Lâm Lam quay đầu nhìn, trên tấm thẻ màu xanh đặc trưng của đại học An Huy lại có ảnh chụp của mình, cô gật đầu theo phản xạ: "Là của em." "Ừm." Diêm Quân Lệnh đưa cho cô, Lâm Lam không dám nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt vẫn còn đôi phần thẹn thùng, đã được máy ảnh và máy quay ghi lại thành công. Lần đầu gặp gỡ cũng hợp lý. Vào thư viện, Diêm Quân Lệnh đi thẳng đến ngồi đối diện với Lâm Lam. Nhìn cô mặc đồng phục sinh viên đang ngồi đọc sách, anh đưa một tay chống cằm: "Lâm Lam, em có từng nghĩ sẽ gặp lại nhau như thế nào không?" Lâm Lam ngẩn ra, sau đó rất nhanh liền hiểu anh đang hỏi điều gì. Quay về lâu như vậy, họ hầu như chưa hề có một cuộc trò chuyện nào đủ dài và nghiêm túc, về tuổi thơ của cả hai, và về việc Đồng Thiên Hoa đã chết đi trở thành một sự cấm kị trong lòng đối phương. "Đã từng nghĩ." Một lúc lâu sau, Lâm Lam mới khẽ trả lời. Sao lại chưa từng nghĩ được? Trước khi gặp Diêm Quân Lệnh, cô đã từng tưởng tượng vô số lần, rằng "Tiểu Ca Ca" của mình đang ở đâu? Sống thế nào? Vẫn đang nhớ đến cô hay đã có tình yêu mới? "Nhưng sau này thì không nghĩ nữa." Lâm Lam ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Diêm Quân Lệnh: "Lúc nhỏ cảm thấy thời gian trưởng thành trôi qua rất chậm, thời gian để chờ một người quay về càng chậm hơn. Có lúc em nằm mơ, mơ thấy anh trở về, dáng vẻ vẫn như lúc rời đi, nhưng khi thức dậy thì xung quanh trống rỗng, em không ngừng hồi tưởng lại mỗi một chi tiết nhỏ ngày anh rời đi, nhưng sau này mọi thứ vẫn đi vào quên lãng." "Anh xin lỗi." Diêm Quân Lệnh lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của bánh bao nhỏ, trong lòng đau xót không thôi. Anh chuyển từ Tấn Thị đến Bắc Kinh, lại bị ông nội ném vào trong một trường học quân sự, mỗi ngày bị ngược đến chết đi sống lại, trước khi ra nước ngoài đã từng trở về tìm cô bé, muốn đưa cô đi cùng, nhưng trường cũ đã đổi địa chỉ, không biết tình hình bánh bao lúc đó thế nào, thiếu chút nữa đã lỡ chuyến bay, nhưng vẫn bị lính cảnh vệ của ông nội bắt đến sân bay nhét vào máy bay. Bây giờ nhìn lại, nếu lúc đó anh thật sự kiên trì thêm một ngày nữa, chắc là đã có thể tìm được bánh bao nhỏ. Như vậy cô cũng sẽ không gặp Trần Lâm Kiệt và phát sinh nhiều chuyện như thế. "Chia tay mới nói xin lỗi." Lâm Lam không thích Diêm Quân Lệnh nói lời xin lỗi với cô, hơn nữa anh cũng chưa từng nợ gì cô cả. Lời hứa thuở nhỏ vốn dĩ đã không bền lâu, cuộc đời này có thể gặp lại và yêu nhau thật sự phải lấy làm cảm kích. Lâm Lam không muốn gì hơn. "Xin... Hừm, đồ bánh bao hư hỏng nhà em." Diêm Quân Lệnh nghe thấy giọng điệu thương cảm của cô gái nhỏ, thiếu chút nữa đã nói thêm câu xin lỗi. Lâm Lam cong môi một cách tinh nghịch, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp dưới nắng chiều. Chỉ là khi nhắc đến Đồng Thiên Hoa, dường như Lâm Lam không muốn nói đến mà chuyển thẳng sang chủ đề khác, nhìn ra bên ngoài cửa sổ như để lẩn tránh, nhưng lại kinh ngạc phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở ngoài kia không xa. Một bóng dáng mà Lâm Lam cứ ngỡ rằng mãi mãi sẽ không gặp lại. "Sao bà ta lại ở đây?" Lâm Lam lẩm bẩm một mình. Diêm Quân Lệnh nhìn theo ánh mắt của Lâm Lam: "Chu Vũ Vi?" Anh vừa dứt lời, dường như Chu Vũ Vi nhận ra Lâm Lam đang nhìn bà, hoảng loạn trốn sang một bên. Sắc mặt Lâm Lam trở nên u ám, đứng dậy vội vã chạy ra ngoài. Diêm Quân Lệnh ra hiệu bằng tay với Tăng Tuyết, Tăng Tuyết bước lên trước chặn người quay phim lại: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, tôi khao, mời mọi người đến nhà ăn dùng bữa thế nào?" "Không thế nào gì hết." Nữ biên đạo nghe nói Tăng Tuyết khao, còn tưởng đối phương định mời một bữa lớn nào đó, chẳng ngờ rằng, lại là bữa ăn nhẹ ở nhà ăn. Đã từng học đại học, không phải vị đó đã ăn cơm nhà ăn đến ngán rồi sao? "Mọi người yên tâm, nhà ăn của đại học An Huy chúng tôi ngon có tiếng, đảm bảo mọi người sẽ không thất vọng." Tăng Tuyết vừa mở miệng liền nói lung tung, nhưng trong lòng lại thầm cầu nguyện. Cô ấy đã tốt nghiệp ba năm, chắc là đầu bếp nhà ăn cũng đã được cải tiến để cô ấy được nở mày nở mặt. "Vậy được." Nữ biên đạo rướn cổ, vẫn muốn xem thử rốt cuộc Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị Tăng Tuyết giữ lại nên đành cam chịu số phận. Ngoài kia. Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đuổi ra bên ngoài, Chu Vũ Vi hoang mang định bỏ chạy, nhưng lại vấp chân ngã trên mặt đất, có đôi chút bối rối quay đầu thoáng nhìn cô. "Bà về đây từ lúc nào?" Lâm Lam nhíu mày hỏi. "Tiểu Lam, con hãy tha thứ cho mẹ, mẹ nhớ con!" Chu Vũ Vi bỗng nhiên khẽ thốt lên. Sắc mặt của Lâm Lam càng trở nên khó coi hơn: "Tôi đã nói rồi tôi không có mẹ." "Tiểu Lam, mẹ biết đều là lỗi của mẹ... Mẹ không dám mong con nhận mẹ, chỉ là nghe nói con ghi hình tại đại học An Huy nên muốn nhìn trộm một chút." Chu Vũ Vi nghẹn ngào đáp. "Vậy bây giờ bà đã nhìn thấy, có thể đi rồi." Lâm Lam kìm nén cảm xúc trong lòng, kể từ lúc người phụ nữ này vì lợi ích của mình và Hàn Hình Nhi mà bỏ mặc cô, Lâm Lam đã xác định giữa họ không còn tình nghĩa mẹ con. "Tiểu Lam..." Diêm Quân Lệnh nhíu mày, có lẽ người phụ nữ này có việc muốn tìm bánh bao nhà anh.