Ực! Nhóm quay phim không ngờ hình ảnh sẽ đi đến mức này, cùng nhau nuốt nước miếng. Đây không phải giống như một bộ phim thần tượng, mà căn bản chính là một bộ phim thần tượng. Đôi mắt của nữ biên đạo như tỏa ra tia lửa, hận không thể kéo Lâm Lam ra, để cô ấy tham gia. Đáng tiếc là chủ tịch Diêm đến chương trình này chính là vì Lâm Lam. Mãi cho đến khi hơi thở của Lâm Lam không thể theo kịp thì Diêm Quân Lệnh mới thỏa mãn buông cô ra. Lâm Lam thở hổn hển, toàn bộ hình ảnh rất đỗi nóng bỏng. Nhóm quay phim có chút xấu hổ mà quay tiếp. ... Nhóm của Vân Bích và Tiêu Chấn Nhạc. Thật không ngờ, Tiêu Chấn Nhạc lại đưa Vân Bích về nhà anh ta. “Nhà anh?” Vân Bích kinh ngạc. “Thế nào?” Tiêu Chấn Nhạc làm động tác mời. Là ảnh hậu, Vân Bích đã trải qua quá nhiều thăng trầm của cuộc sống, cũng đã tận hưởng vô số những khoảnh khắc lãng mạn, Tiêu Chấn Nhạc không thể chắc chắn rằng anh ta lãng mạn hơn những người khác, mà chỉ có thể đi theo những quy tắc mới mẻ. “Thật ấm áp, một sự ấm áp nằm ngoài dự đoán của em.” Vân Bích nhìn xung quanh, không phải quá rộng lớn nhưng sự bài trí lại thoải mái đến dễ chịu, khắp nơi đều là sắc màu ấy. Là màu cam mà cô ấy yêu thích nhất. Vân Bích vẫn biết người đàn ông này rất chu đáo và tinh tế. "Vậy không biết anh có vinh dự mời em dùng bữa cùng anh không?" Tiêu Chấn Nhạc luôn mang phong cách của một người đàn ông hào hoa phong nhã trước mặt các cô gái. “Em còn có thể từ chối ư?” Nhìn Tiêu Chấn Nhạc như vậy, Vân Bích cảm thấy mình không có lý do để từ chối cả, hơn nữa đằng sau còn có máy quay phim đang ghi hình. Không cách nào đáp lại Tiêu Chấn Nhạc trong cuộc sống thực, vậy thì dựng một chuyện tình cùng nhau trong chương trình tạp kỹ, cũng coi như cô ấy đang báo đáp lại sự nỗ lực của anh ta. Hai người cùng nhau đi mua thức ăn, Vân Bích dù không tự mình xuống bếp nấu ăn nhưng lại rất thích chọn lựa nguyên liệu. Hơn nữa bình thường cô ấy luôn luôn bận rộn, hôm nay lại có thể đem công việc biến thành một phần niềm vui nên tâm trạng vô cùng tốt. Họ đã mua không ít thứ, suốt dọc đường Tiêu Chấn Nhạc xách đồ, còn Vân Bích đi theo bên cạnh. Người đàn ông thì cao lớn, người phụ nữ thì nhỏ nhắn xinh xắn, thông qua máy quay, nhìn họ hết sức xứng đôi. Bỏ qua quá khứ của Vân Bích cùng gia thế của Tiêu Chấn Nhạc thì hai người họ thật sự là một cặp xứng đôi vừa lứa. Trở lại căn hộ, Tiêu Chấn Nhạc xuống tay vào bếp, Vân Bích ở bên cạnh giúp đỡ. Vô tình hay cố ý, Tiêu Chấn Nhạc bất giác phóng tầm mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, anh ta thích Vân Bích không phải mới một ngày hai ngày, anh ta cũng nghe thấy những vụ bê bối về cô xấp xỉ vạn lần, nhưng mỗi khi nhìn khuôn mặt với khí chất tinh tường làm người khác phải e dè kia thì anh ta lại không thể tin được rằng cô ấy là người phụ nữ như vậy. Huống hồ, cho dù như thế thì đã sao? Ai mà chẳng có quá khứ. Chỉ là quá khứ đó phong phú chút thôi. “Thích ăn đường ư?” Thấy Tiêu Chấn Nhạc chăm chú nhìn cô mà lại cho đường vào cá kho, Vân Bích cuối cùng không nhịn được liền nhắc anh ta. “À.” Tiêu Chấn Nhạc lấy lại trạng thái, à một tiếng sau đó tiếp tục nấu ăn. Vân Bích không kìm được mà cong môi. Làm đồ ăn thật không đơn giản, sau mấy lần Vân Bích không giúp được gì liền bị đuổi sang một bên. Cô ấy vui vẻ nhàn rỗi đứng sau người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cao lớn nho nhã đang làm đồ ăn, hình ảnh ấy làm cô nhớ tới một bức ảnh trên mạng. Một bức ảnh có chút không hợp với thiếu nhi. Một người đàn ông với cơ thể gợi cảm trong chiếc quần đùi của mình, đang làm bữa sáng tại căn bếp rộng rãi, ánh mặt trời rọi vào, bên cạnh anh là người phụ nữ với nước da trắng nõn nà để lộ ngón chân hồng hào càng làm cho bức hình thêm gợi cảm và ấm áp. Vân Bích không biết Tiêu Chấn Nhạc có xuất hiện với dáng vẻ như thế lúc sáng sớm hay không, nghĩ đến đây cô ấy bất giác khẽ cười thành tiếng. Tiêu Chấn Nhạc thấy vậy liền quay đầu: “Nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?” “Đang nghĩ là viện trưởng Tiêu có cơ bụng tám múi không.” Câu nói này của Vân Bích làm cho cả phòng bếp như tỏa ra một tầng khí mập mờ nhàn nhạt. Thả cái thìa trong tay xuống, Tiêu Chấn Nhạc đang đeo tạp dề liền xoay người đi đến trước mặt Vân Bích: “Em muốn biết?” “Em chỉ đùa chút thôi.” Vân Bích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Chấn Nhạc thì có chút hoảng sợ, nhưng sau bao nhiêu năm trải qua sóng gió đã giúp cô ấy không hề lùi bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trước bình tĩnh nói. “Nhưng anh lại nghiêm túc đấy.” Vừa nói Tiêu Chấn Nhạc vừa cởi từng chiếc cúc áo. Phụ trách quay phim bên này trừng to mắt vì họ luôn nghĩ rằng viện trưởng Tiêu của bệnh viện Thụy An, người thừa kế của Tiêu Thị, một người đàn ông toàn thân đều toát lên khí chất nhã nhặn sẽ luôn luôn cao quý thận trọng nhưng thật không ngờ hình ảnh lại thay đổi nhanh như vậy. Trời ơi! Vân Bích có chút bất lực. “Cái kia... vẫn đang quay phim.” Vân Bích tốt bụng nhắc nhở. “Không lo, anh sẽ không để lộ đâu, còn nếu lộ thì anh tin tổ tiết mục cũng sẽ giúp anh che lại.” Tiêu Chấn Nhạc vẫn nói với thanh âm nhã nhặn ôn hòa, nếu như không phải anh ta đã cởi đến cúc áo thứ tư thì ai có thể nghĩ rằng anh ta đang giở trò lưu manh? “Như vậy không tốt đâu?” Vân Bích chịu thua với người này, cuối cùng cô ấy xem như đã hiểu vì sao trước đây mỗi lần bản thân đều luôn chịu thiệt, rõ ràng là đang lợi dụng cô ấy nhưng cuối cùng vẫn để cô ấy phải mắc nợ ân tình. “Em muốn nhìn như vậy thì anh đâu thể từ chối em.” Nói xong thì Tiêu Chấn Nhạc đã cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng, nhìn bề ngoài thì có vẻ là một người gầy gò nhưng đường nét cơ thể lại vô cùng khác biệt, quả nhiên là không thừa không thiếu, cơ bụng tám múi. Vân Bích được chứng kiến không ít thân hình của người mẫu nam và cũng hợp tác chung không ít. Nhưng chân thật như này thì tuyệt đối không nhiều, hoặc là ăn quá nhiều lòng trắng trứng, hoặc là tiêm chích, cơ bắp nhìn từng khối từng khối qua ống kính thật rất hấp dẫn, nhưng nhìn thực lại rất kinh dị. Hoặc là dáng người không đủ tiêu chuẩn, hoặc là cần thợ trang điểm vẽ cơ bụng và phối hợp với ống kính. Mặc dù nhìn cũng không tệ, nhưng hoàn toàn không có cảm giác mạnh mẽ. Nhưng Tiêu Chấn Nhạc thì lại khác, nhìn là biết hàng thật, hơn nữa là cơ bắp hình thành sau nhiều năm tháng vận động chứ không phải cố ý làm ra như vậy, vì vậy nhìn vừa dễ chịu vừa mê người, lại thêm khuôn mặt nho nhã đến thanh thoát thật khiến cho người ta không tự chủ mà bị mê hoặc. “Em hài lòng chứ?” Thấy Vân Bích sững sờ không nói lời nào, Tiêu Chấn Nhạc tiến đến gần nói khẽ bên tai cô ấy. Lúc này Vân Bích chợt tỉnh ngộ, vành tai liền đỏ lên: “Cái gì hài lòng với không hài lòng chứ, món cá kho của anh cháy rồi kìa!” Vân Bích nói xong liền đẩy nhẹ Tiêu Chấn Nhạc một cái, cảm xúc đó, chậc chậc. Tiêu Chấn Nhạc nhìn sâu vào mắt Vân Bích rồi quay người tiếp tục đi nấu ăn. Vân Bích hít một hơi thật sâu, cô ấy vừa bị tên này trêu ghẹo, thật đáng chết. Sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng, Vân Bích xoay người đi vào phòng vệ sinh. Trong lúc Tiêu Chấn Nhạc làm đồ ăn, khuôn mặt hiện lên một nét giảo hoạt, những người đàn ông đi theo Diêm Quân Lệnh làm sao lương thiện được, chỉ có thi nhau âm hiểm hơn mà thôi. Người quay phim chậc lưỡi lấy làm lạ: Tài tán gái của viện trưởng Tiêu này thật đúng là lợi hại, có vẻ như đã được ảnh hậu Vân Bích chấp thuận. Lúc này dường như Tiêu Chấn Nhạc cảm nhận được ánh mắt của người quay phim, đột nhiên quay người nhìn, tiếp tục từ từ cài từng cúc áo, biên đạo phụ trách gần như có thể tưởng tượng được khán giả khi thấy cảnh này sẽ thở dài thất vọng thế nào. Sao nhanh như vậy có thể đóng lại chứ? Vân Bích bước ra thì cũng là lúc Tiêu Chấn Nhạc làm xong món ă, anh ta vẫy tay: “Giúp anh cởi tạp dề đi.” “Ừm.” Vân Bích không nghĩ nhiều tiến đến giúp Tiêu Chấn Nhạc, nào biết được chiếc tạp dề kia lại buộc chặt như vậy, làm cô ấy mất hơn nửa ngày mới cởi được, nhưng lại không biết rằng hành động vừa nãy của họ nhìn qua ống kính có bao nhiêu mập mờ. Nhưng Tiêu Chấn Nhạc rất có chừng có mực, liền thúc giục cô ấy ăn cơm. Mọi thứ so với tưởng tượng của anh ta đều thuận lợi hơn rất nhiều.