Qua năm mới, chưa đến ngày mười lăm chính là tiệc đầy tháng của Tiểu Sư Tử. Nhà họ Diêm đã phát thiệp mời từ sớm, vì tránh phiền toái không cần thiết, người được mời chỉ là những người bạn lâu năm, hơn nữa với thân phận có chút nhạy cảm của Diêm Quốc Khang càng không thể phô trương. Vì vậy nhà họ Diêm đã kiềm chế phô trương. Mẹ Diêm đã sớm sắp xếp xong ba bàn lớn trong sân, đặt nồi bên trên, chuẩn bị ăn lẩu. Vết thương của Lâm Lam đã gần lành lại, cô mặc áo bông có mũ, ngồi trên ghế sofa nhặt rau cùng bà nội, thỉnh thoảng trò chuyện về Tiểu Sư Tử. Bởi vì sinh non nên Lâm Lam không có đủ sữa, hiện tại đang cho Tiểu Sư Tử uống kết hợp với sữa bột, vậy thì sau ba tháng, cho con cai sữa cũng dễ hơn một chút. Tuy nhiên vào thời điểm ký hợp đồng Lâm Lam vẫn chưa ý thức được cô đã là mẹ của Tiểu Sư Tử, qua một tháng nuôi nấng này, trái tim không khỏi bị nhóc con này lay động. Cũng sinh ra cảm giác khó chối từ. Đặc biệt là nhóc con này rất hiểu chuyện, vừa không khóc lại không quấy phá, còn thích cười. Đôi mắt to lóng lánh kia, luôn có thể làm cho lòng người tan chảy thành nước. Lúc này Diêm Như Tuyết mặc thêm cho bé con một cái áo dày màu đỏ, đội một cái mũ đỏ, cầm máy ảnh chụp liền lách tách mấy tiếng, cuối cùng thỏa mãn nhìn Lâm Lam: “Chị dâu, sao Tiểu Sư Tử lại ngoan ngoãn như vậy, em có chút không nỡ trêu chọc nó rồi.” “Đừng tin nó, nói không chừng một chút nữa lại trêu chọc thành kiểu gì cũng không biết.” Bà nội không tin lời của đứa cháu gái này. Lâm Lam mỉm cười nhìn qua, chỉ thấy Diêm Như Tuyết mặc đồ cho con trai cô gần giống với bông hoa hồng nhỏ, nhịn cười nói: “Không sao đâu, con trai cháu rất khỏe.” “Chị dâu, đây là chị nói nha.” Nói xong Diêm Như Tuyết đầu tiên là bế Tiểu Sư Tử đến ghế sofa, rồi ôm bánh bao trắng ra, sau đó tạo kiểu chụp hình. Lâm Lam che mặt: Cô đã nói gì vậy? Cũng may Diêm Như Tuyết chưa giày vò được bao lâu thì bên ngoài đã có khách đến. Tiêu Chấn Nhạc vừa đến liền thấy cảnh Diêm Như Tuyết đang mang Tiểu Sư Tử ra chụp hình: “Như Tuyết em coi chừng đứa nhỏ lớn lên sẽ trả thù em.” “Cháu em ngoan lắm.” “Vậy cũng không hẳn, như bố nó đấy, có thù tất báo, em thê thảm rồi.” Nhân lúc Diêm Quân Lệnh không có ở đây, Tiêu Chấn Nhạc cố gắng nhắc nhở. “Tiểu Sư Tử giống chị dâu.” Diêm Như Tuyết nói xong lại chụp thêm mấy tấm. So với nhóc con nhăn nhúm một tháng trước, chỉ mới có một tháng mà cậu nhóc này đã trắng nõn hơn rất nhiều, đôi mắt kia cũng không ngừng chuyển động. “Đứa bé này thật xinh đẹp.” Tiêu Chấn Nhạc nhìn, cảm thán. Bà nội đắc ý: “Đúng vậy, ai bảo là chắt nội của ta.” “Bà nội, cháu nói chứ, khen ngợi con trai xinh đẹp cũng không phải là hay ho gì.” Diêm Như Tuyết đứng một bên nhắc nhở. “Xinh đẹp sao lại không phải lời hay, bà thích nói chắt nội bà xinh đẹp đấy.” Bà nội mặc kệ là con trai hay con gái, nói chung xinh đẹp là được. Tiêu Chấn Nhạc giơ ngón tay cái với bà nội: “Bà nội sáng suốt!” “Điều đó là dĩ nhiên.” Diêm Như Tuyết và Lâm Lam nhìn nhau, cuối cùng yên lặng bế Tiểu Sư Tử, đặt bé nằm lại trong xe. Bánh bao trắng giống như còn lưu luyến, kêu meo meo mấy tiếng. Lúc này nhóm Thẩm Hoằng, Lý Húc, Coco cũng đến rồi. Ba người nhìn thấy Tiểu Sư Tử cũng không kích động lắm. Hàn Thiên Thành đến sau nhìn thấy Tiểu Sư Tử thì từ kinh hỉ đến mơ hồ: “Tôi thật sự không ngờ anh Diêm nhanh vậy mà đã có con rồi, kì diệu thật.” “Có gì mà kì diệu, cái này mà gọi là nhanh? Rõ ràng là nó đã già!” Lời nói từ trước đến nay của bà nội, không làm người ta ngỡ ngàng thì sẽ không chịu ngừng lại. “Khụ khụ... Bà à, bà không thể nói như vậy, nếu anh Diêm đã già rồi, vậy tụi cháu... mặt mày sáng sủa phải làm sao bây giờ?” Hàn Thiên Thành không nhịn được, trực tiếp ho khan, rất thành khẩn hỏi. “Đừng tưởng rằng bà không biết, trên tin tức người ta cũng đã nói sinh năm 92 cũng đã bước vào tuổi trung niên, mấy đứa các cháu còn chưa tính là đàn ông trung niên sao?” Bà nội thẳng thừng. “Đàn ông trung niên?” Mấy người đứng sau lưng Hàn Thiên Thành đồng thời co rút khóe miệng, thì ra họ đã là đàn ông trung niên. “Ai là đàn ông trung niên?” Diêm Quân Lệnh giúp mẹ Diêm khuân đồ, lúc trở vào liền nghe mọi người nói về đề tài đàn ông trung niên, thuận miệng hỏi. Nhưng anh nào biết được, anh vừa hỏi xong, ngón tay tất cả mọi người đều chỉ về hướng anh. Diêm Quân Lệnh há hốc, chỉ tay vào chính mình: “Mọi người có lầm không vậy, tôi là một thanh niên khỏe mạnh sao lại thành đàn ông trung niên rồi hả?” “Bà nội nói.” Vậy là ánh mắt mọi người đều tập trung về bà nội. Đôi mắt hiền hậu của bà nội bất chợt trừng họ: “Mấy đứa đừng chỉ bà, đây là tin tức đã nói đấy.” “Trên tin tức đều đưa tin con là đàn ông trung niên rồi à? Con thật sự lợi hại quá.” Diêm Quân Lệnh xúc động cảm thán. Nào biết ông nội đi tới, đạp cháu trai một cái: “Bà nội cháu nói rất đúng, sinh năm 92 đều là đàn ông trung niên.” “Khụ khụ... Nói như vậy, ở đây của chúng ta có cả đống đàn ông trung niên và phụ nữ trung niên.” Diêm Quân Lệnh cảm thấy vui vẻ. Thẩm Hoằng không phục: “Đừng tính tôi vào, tôi đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ, mới bắt đầu độ tuổi đẹp nhất.” “Chậc chậc, đúng rồi, còn quần là áo lượt đầy phong lưu đấy.” Tiêu Chấn Nhạc không chút khách sáo chế giễu. Lý Húc bồi thêm một câu: “Coi chừng đến gặp bác sĩ phụ sản.” “Cho tôi xin, tôi đã cải tà quy chính rồi, một lòng nhìn về trăng sáng, mấy người đừng thấy bà nội ở đây mà vu oan cho tôi.” Thẩm Hoằng nói xong liền đi đến trước mặt bà nội. “Tiếc là trăng sáng chiếu vào mương rãnh rồi.” “Mọi người chỉ nói đúng sự thật.” Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh gần như nói ra cũng một lúc, anh quay sang nhìn cô cười xấu xa, Lâm Lam lập tức xấu hổ cúi đầu. Những người khác còn đang nói chuyện, lúc này Lôi Tử cuối cùng đã đến, Diêm Quân Lệnh không nói hai lời liền đi tới đón tiếp. Thẩm Hoằng cảm thán: “Từ khi nào mà anh ấy thích Lôi Tử đến vậy?” “Cậu ngốc à, đó là thích Lôi Tử sao? Là do anh ấy muốn chú hổ trắng.” Tiêu Chấn Nhạc nhìn Thẩm Hoằng như nhìn kẻ ngốc. Lâm Lam sững sờ: “Chú hổ trắng gì cơ?” “Chị dâu không biết sao? Đó là món quà anh ấy mừng Tiểu Sư Tử chào đời.” Lý Húc còn tưởng rằng Lâm Lam biết chuyện này. “Anh ấy không nói với tôi.” Lâm Lam thực sự không biết. “Vậy chắc là anh ấy muốn làm cho cô ngạc nhiên, không ngờ nửa đường lại bị Lôi Tử lấy đi.” Tiêu Chấn Nhạc biết khá rõ chuyện này. Mấy ngày trước Lâm Lam vẫn bất giác nghĩ đến chú hổ trắng, không ngờ người đàn ông này muốn tặng hổ trắng cho con trai, trong lòng cô không ngăn được sự hưng phấn. Thật sự không nghĩ tới người đàn ông đso ở thời điểm này còn có thể đối xử với cô như vậy. Nói không cảm động, chính là giả dối. “Tôi còn tưởng rằng anh không định gặp lại tôi?” Một tay Diêm Quân Lệnh đút túi quần nhìn Khương Lôi. “Ha ha, sao tôi không tới được.” Lôi Tử ngu ngơ cười. “Cái tên chết tiệt, muốn đấu tay đôi đúng không? Hổ của tôi đâu?” Diêm Quân Lệnh đột nhiên lớn tiếng, dọa những người đang đi sau lưng phải dừng lại. Lâm Lam cảm thấy hơi tò mò, Lôi Tử là bộ đội đặc chủng đấy, người đàn ông này đòi đấu tay đôi không phải là tự rước họa vào thân sao? “Chị dâu cho rằng anh cả đang dọa Lôi Tử sao?” Diêm Như Tuyết đến gần nhỏ giọng nói. Lâm Lam nghi hoặc nhìn sang cô ấy. “Chị có biết vì sao họ đều gọi anh ấy là anh cả không? Không phải vì anh cả lớn tuổi nhất, mà là vì từ nhỏ họ đã được huấn luyện cùng nhau, rất nhiều lần đều bị anh cả hành hạ như cháu trai, ha ha ha.” Diêm Như Tuyết vụng trộm cười, nhớ lại việc năm đó đã khắc sâu vào kí ức. “Vậy sao anh ấy không tham gia vào quân đội?” Lâm Lam nhíu mày. “Nói ra rất dài dòng. Không phải chú hai theo chính trị sao? Thế hệ của bố em lại là kinh doanh, anh ấy lại không hi vọng một đứa con gái như em phải gánh trách nhiệm quá nặng.” Diêm Như Tuyết nói xong có chút ủ rũ. Cũng bởi vì Diêm Quân Lệnh nhượng bộ, cô ấy mới có thể có hai mươi mấy năm sống cuộc sống tự do, lựa chọn công việc chụp ảnh yêu thích nhất của mình. Lâm Lam gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diêm Quân Lệnh không khỏi thay đổi chút ít.