Lần đợi chờ này của Lâm Lam kéo dài ba tiếng, đợi đến khi ông cụ nhà Maktoum quay lại, Lâm Lam đã ngồi nhìn người hầu thay sáu lần nước trà, ba lần điểm tâm, bốn lần hoa quả, trên mặt thủy tinh trong suốt được chạm khắc hoa văn phức tạp, từ sáng rực cho đến màu vàng, mặc dù đẹp đến mức huyền ảo, nhưng tâm tình cô càng lúc càng bất an. Nhìn ông cụ hơn bảy mươi tuổi đứng trên cao đường, Lâm Lam thật muốn hỏi, rốt cuộc đối phương mời cô đến đây là có ý gì, người đó khoát khoát tay, cắt ngang Lâm Lam. Tiếp đến có bốn người đàn ông tiến vào đại sảnh lạnh lẽo, tuy vóc dáng khác biệt nhưng ăn vận cao quý như nhau. Lâm Lam có biết sơ qua về gia tộc Maktoum, tổng cộng có bảy người con, không bao gồm những người con riêng, bốn vị trước mắt có khả năng là bốn vị quý tử trong bảy người con của nhà Maktoum. Ngồi ở chiếc ghế gỗ bên cạnh, Lâm Lam nhìn những người quý tộc thần bí lần lượt tiến vào với nét mặt khó hiểu: Họ muốn làm gì? Nếu như nói ban đầu cô cảm thấy gian phòng khách này giống như sân khấu kịch, vậy thì hiện tại cô lại thấy nó giống pháp đường thời trung cổ hơn, và cô là phạm nhân đang chờ được xét xử. Chỉ là, rốt cuộc cô đã phạm phải tội gì? Chờ cho tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình rồi, Lâm Lam cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở lời: “Không biết ngài mời tôi đến đây có chuyện gì?” Lâm Lam cố ý nhấn mạnh từ “Mời”. “Cô bé, đừng lo lắng.” Trước đó, trong tiệc đính hôn, Lâm Lam đã thấy ông cụ này nói tiếng Anh, hơn nữa còn đạt đến trình độ cao siêu, lúc này nghe lời ông ấy nói, cô lại cảm thấy không yên tâm. Trong lúc cô đang cảm thấy vô cùng kỳ quái thì lại có một người đến, cửa chính của phòng khách lại một lần nữa được đẩy ra, phản chiếu một dáng người cao lớn, dưới sắc vàng của ánh hoàng hôn, người đó hiện ra như một vị thần giáng thế. Lâm Lam không tự chủ được ngồi thẳng lưng lên, tâm tư trong lòng bắt đầu hỗn loạn, cô đột nhiên nhận thức được rằng người hôm nay đến đây để chờ xét xử có thể không phải là cô, mà chính là người đàn ông đang chầm chậm bước đến kia. “Được rồi, gần như đã đến đông đủ cả, mọi người có lời nào muốn nói thì trực tiếp nói luôn ở đây đi.” Ông cụ khoát tay, ra hiệu những người khác có thể lên tiếng. “Ông nội, thế này là muốn làm gì?” Benson quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cũng không lưu lại lâu trên người Lâm Lam, ngược lại còn hỏi thẳng gia chủ. Tối hôm qua, cũng chính tại nơi này, anh đã trực tiếp hạ bệ chú tư, xem ra hôm nay ở đây có người muốn đối phó với anh. Thật thú vị. “Ông nội đương nhiên tin tưởng cháu, nhưng cũng muốn những người chú này tín phục.” Ông cụ quét mắt nhìn một vòng, trong lời nói dù mang tính răn đe, nhưng đồng thời cũng lộ ra một mong muốn khác, chính là muốn Benson chứng minh bản thân. “Không biết các chú ngồi đây muốn cháu chứng minh như thế nào? Muốn kiểm tra ADN hay là muốn cháu trình giấy chứng nhận ban đầu đây?” Giọng nói Benson mang theo sự mỉa mai, anh đã thay chiếc áo khoác trong lễ thành hôn bằng bộ âu phục màu đen cao cấp, một tay đút túi quần, bày ra bộ dạng thờ ơ mà tinh ranh. Tuy rằng hiện tại bản thân đang ở trong tình thế nguy cấp, nhưng từ trong dáng vẻ tao nhã, có thể tinh tế nhận ra sự giận dữ trong đáy mắt người đàn ông bị người tín nhiệm mình nghi ngờ này. Lâm Lam bắt đầu cảm thấy khó hiểu, lúc này lại đột nhiên ngộ ra một điều, trong lúc cô đang nghi ngờ liệu Benson có phải là Diêm Quân Lệnh hay không, thì có người trong nhà Maktoum cũng đang nghi vấn. Hơn nữa còn thông qua giấy chứng nhận ADN. Theo bản năng nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đứng trong phòng khách, tâm tình của Lâm Lam không hiểu sao cũng đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô thật sự đã mong chờ Benson là Diêm Quân Lệnh, nhưng lúc này, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi lo khác. “Như vậy không cần thiết, chỉ là có chút tò mò không biết cháu trai Benson có quen biết cô ấy không?” Benson vừa dứt lời thì người con thứ hai của nhà Maktoum thân với Med nhất bày ra vẻ mặt thành khẩn cất tiếng hỏi. “Có quen biết.” Benson gần như đáp lại mà không cần suy nghĩ, ánh mắt mấy người chú của anh đồng loạt nhìn anh, trong đó bao gồm cả ông nội. Bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Benson nhướng mày: “Cháu quen biết một người phụ nữ, có gì bất ngờ sao?” “Quen biết một người phụ nữ không phải chuyện gì đó đáng ngạc nhiên, nhưng điều đáng ngạc nhiên là cháu để người đó ở trong chung cư của mình.” Chú hai tiếp tục truy hỏi. “Cháu để một người phụ nữ trong chung cư của mình, chuyện đó kỳ lạ lắm sao?” Benson vẫn bày ra bộ dạng thờ ơ như cũ. Chú hai nhà Maktoum nắm được thóp của Benson: “Để một người phụ nữ trong nhà không kỳ quái, điều kỳ quái chính là người đó là vợ của Diêm Quân Lệnh.” “À, hóa ra chú hai cũng nghi ngờ cháu là Diêm Quân Lệnh phải không?” Tựa như nghe thấy chuyện cười, Benson cười phá lên, nụ cười của anh rực rỡ đến mức mặt trời kia cũng thẹn với lòng mà lặn xuống. “Ta...” “Nếu chú hai nghi ngờ cháu như thế, sao không hỏi cô ấy một chút.” Chú hai nhà Maktoum vừa dứt lời, Benson lại đưa mắt nhìn thẳng vào Lâm Lam. Lâm Lam theo bản năng nhìn về phía gương mặt anh tuấn kia, nhưng không tài nào tìm ra bất cứ tình cảm quen thuộc nào, cô hơi nhíu mày. “Bà Diêm có quen biết cậu ấy không?” Chú hai nhà Maktoum quả nhiên lại chĩa mũi nhọn về phía Lâm Lam. “Có quen biết.” Lâm Lam gật gật đầu. “Quen biết như thế nào?” Câu trả lời của Lâm Lam quả nhiên đã khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng, đặc biệt là người đã đưa ra câu hỏi đó – chú hai nhà Maktoum, dường như cuối cùng cũng đã nắm được sơ hở của Benson. Lâm Lam nhắm chặt mắt: “Trên tin tức.” “Bà Diêm phải có trách nhiệm với lời nói của mình, sao cô có thể quen biết cậu ấy thông qua tin tức được cơ chứ?” Nhận được câu trả lời không như mình mong đợi, chú hai bắt đầu trở lên nóng nảy. “Lời tôi nói là thật.” “Sao cô lại đến Saya? Còn nữa, sao lại ở trong chung cư của cậu ấy?” Đối với thái độ không biết điều của cô, chú hai nhà Maktoum vô cùng căm tức. “Đúng đó, anh hai tôi nói không sai, chỉ là quen biết thông qua tin tức, vậy tại sao bà Diêm lại ở chung cư của cháu tôi?” Chú ba nhà Maktoum không nhịn được lên tiếng phụ họa. Người con thứ năm và ông cụ vẫn đứng một bên quan sát. Đáy mắt Lâm Lam lóe lên tia chua xót: “Chồng tôi không may qua đời, bởi vì không có cách nào chấp nhận được sự thật, lại đúng lúc nhìn thấy trên bản tin ngài Benson đây có tướng mạo giống chồng mình, nên mới không ngại đường xá xa xôi đến đây để tìm anh ấy, còn về phần tại sao tôi lại xuất hiện trong chung cư của anh, đó là chuyện ngoài ý muốn, ngài Benson bị thương, lấy xe của tôi đi, sau đó vì tôi muốn chứng minh ngài ấy là chồng mình nên đã ở lại chung cư của ngài ấy.” “Vậy cô đã chứng minh được rồi chứ?” Chú hai nhà Maktoum tiếp tục tra hỏi. Lâm Lam nhìn về phía Benson, lại quay ra nhìn người đang chất vấn mình, gật gật đầu: “Chứng minh được rồi.” Dù chỉ là một câu nói, nhưng lại thành công khiến cho thần kinh những ai có mặt trong phòng khách căng lên, trong đó bao gồm cả ông cụ, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn Lâm Lam chằm chằm. Nhưng Lâm Lam lại không trực tiếp trả lời họ ngay, mà còn hỏi ngược lại chú hai nhà Maktoum: “Tại sao ngài lại cho rằng anh ấy là chồng của tôi?” “Theo như những gì tôi biết, năm tháng trước Diêm Quân Lệnh không may qua đời, nhưng bốn tháng trước khi Benson quay trở lại Saya, tính tình đột nhiên rất khác xưa, từ một người thừa kế bất tài vô dụng, bỗng chốc trở thành một người mưu trí tháo vát, điều này không thể không khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.” Điều mà chú hai nhà Maktoum nghi vấn không phải là không có cơ sở, tuy trái tim Lâm Lam cũng không kiềm chế được mà đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí có chút buồn cười nhìn mọi người trong đại sảnh: “Như vậy cũng đồng nghĩa với việc ngài cho rằng anh ấy không phải Benson hoàn toàn là vô căn cứ sao?” Sắc mặt mấy người chú của Benson có chút khó coi, bị một người phụ nữ trẻ tuổi cười nhạo như vậy, ai mà thấy dễ chịu cho được. Thu lại nét cười trên mặt mình, Lâm Lam đảo mắt nhìn mọi người một lượt: “Theo như những gì tôi được biết, thì ngài Benson từ khi sinh ra đến giờ sống rất khổ sở chỉ vì mái tóc màu vàng của anh ấy, người đàn ông vừa mới ra đời đã phải sống trong hoàn cảnh như thế, sao có thể bất tài nhu nhược được cơ chứ, còn sống được đến từng này tuổi thì chắc hẳn là người vô cùng thông minh. Về phần anh ấy có phải là chồng tôi hay không, tôi nghĩ ông cụ nhà Maktoum là người hiểu rõ nhất, nếu anh ấy đúng là chồng của tôi, hôm nay sẽ không phải là ngài ấy làm tôi lỡ chuyến bay, mà là do tôi tự mình ở lại.” Nói đến đây, Lâm Lam ngừng lại một chút, khóe mắt chất chứa bi thương đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Cho dù vào thời khắc khi mình đặt chân đến Saya, tôi cũng hi vọng anh ấy là chính là chồng mình biết bao.” “Xin lỗi nhé, cô bé.” Nhìn khóe mắt Lâm Lam đỏ hoe, ông cụ nhà Maktoum - người đã đưa cô đến đây hơi áy náy nói. “Không cần đâu, tôi chỉ muốn biết khi nào thì mình được về? Tôi nghĩ nhà Maktoum cũng sẽ không làm khó một người phụ nữ đang mang thai như tôi, đúng chứ?” “Ha ha ha, sao có thể như thế được?” Ông cụ cười sảng khoái, gọi người hầu đến: “Chuẩn bị đồ ăn và chỗ nghỉ ngơi cho cô Lâm, ngày mai để cho Benson đích thân đưa đến sân bay.” “Không cần đâu, bạn của tôi cũng đang đợi.” Lâm Lam cảm thấy ông cụ nhà Maktoum nhìn có vẻ rất thân thiện, nhưng thật ra lại là một người tâm cơ thâm trầm, ví dụ như việc ngày hôm nay ông cho người bắt cô từ chỗ Khương Lôi đến, đó không giống như việc một người hiền lành hòa nhã có thể làm. Còn về mấy người chú trong nhà Maktoum, Lâm Lam cũng không cảm thấy họ là người người tốt đẹp gì, ở lại thật quá nguy hiểm. Lâm Lam còn cảm thấy đây giống như một lần dò xét của đối phương. “Vậy thì khó rồi, đã mạo phạm cô Lâm, thế nào cũng phải chuộc lỗi, đây là lễ nghi của nhà Maktoum chúng tôi, nên vẫn mong cô Lâm sẽ không từ chối.” Ông cụ đã mở lời, nếu như Lâm Lam vẫn kiên quyết từ chối, vậy thì sự tình nhất định sẽ trở nên căng thẳng. “Cảm ơn.” Lâm Lam gắng sức kiềm chế bản thân, bình tĩnh nói lời cảm ơn. Chú hai nhà Maktoum vẫn không cam lòng: “Bố, Med có nói nửa năm trước Benson đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn...” “Im miệng cho bố, con vẫn còn mặt mũi để nói nữa hay sao.” “Bố...”