Bị sự xuất hiện của cậu ba Tô Mộ Bạch làm giảm độ hot xuống ít nhiều, cộng thêm việc làm sáng tỏ của Trần Văn nên cảnh xích mích giữa cặp đôi siêu mẫu người yêu hiện tại và người yêu cũ tại buổi tiệc ăn mừng không nhận nhiều sự chú ý. Nhưng mọi người vẫn đang hiếu kỳ Diêm Quân Lệnh ở đâu? Chỉ là vẫn không có ai ra mặt trả lời. Lâm Lam trở về từ buổi tiệc, lại đến nhà họ Diêm một chuyến, rồi bắt tay vào làm việc. Tăng Tuyết và Lộc Tam nghỉ phép mấy ngày cũng đã trở lại làm việc, Dương Nguyệt tiếp tục phụ trách các hoạt động của công ty, Coco với vai trò là người quản lý của Lâm Lam, phụ trách liên hệ công việc với bên ngoài, nhưng vị “Đại thần” này lại không phải người ngồi yên một chỗ được, chỉ cần Lâm Lam không ra ngoài thì căn bản không thấy cô ấy đâu. Trình Phi cũng trở thành nhà thiết kế và nhà tạo mẫu riêng của Lâm Lam, trước đây phong cách ăn mặc trang điểm khi ra ngoài của Lâm Lam đã trở thành sản phẩm duy nhất mà các tạp chí thời trang theo đuổi nên cũng đã giúp Trình Phi nổi tiếng. Họ vừa là thành viên của văn phòng Lâm Lam, lại vừa là người cùng hưởng lợi. Ở văn phòng mấy ngày, Lâm Lam đã có một phát hiện mới. Bên cạnh văn phòng của họ đã mở một nhà hàng “Đầu bếp béo”, điều này khiến Lâm Lam cảm thấy vừa thân thiết vừa vui mừng ngạc nhiên. Điều càng vui hơn là “Đầu bếp béo” cũng là quán được chuyển đến từ Tấn Thị, chuẩn bị mở rộng thị trường tại Bắc Kinh. Tối đó, Lâm Lam với tư cách là bà chủ đã phóng khoáng mời tất cả nhân viên làm việc đến nhà hàng của đầu bếp béo, trong khi đó đầu bếp béo đích thân xuống bếp chứng thực danh hiệu Thần Bếp. Mỗi người đều ăn chưa đã, cuối cùng đầu bếp béo còn đặc biệt tặng cho mỗi người một bát canh cá. “Đây là món làm riêng cho các vị giải cay dưỡng dạ dày.” Vẻ mặt đầu bếp béo thật thà, nói vô cùng thành khẩn. “Sao tôi ngửi thấy là canh cá diếc nhỉ? Đây không phải món dưỡng thai kích sữa à?” Trình Phi đã uống mấy ngụm rượu vang, có hơi ngà ngà. Đầu bếp béo lúng túng: “Cô ngửi nhầm rồi ấy chứ? Đây là cá mè.” “Ồ.” Trình Phi cũng không truy hỏi. Ngược lại Lâm Lam cố sức ngửi, cũng không ngửi ra được gì, chỉ thấy rất ngon. Những người khác “Xì” một tiếng, tiếp tục uống canh. Lúc tính tiền, đầu bếp béo đưa cho Lâm Lam một tấm thẻ Vip, còn nói với cô có thể gọi thức ăn đưa tới tận nơi, vô cùng nhiệt tình. Nếu đổi thành người khác có thể sẽ cảm thấy người này có phải là có ý xấu không, nhưng nhìn khuôn mặt chất phát đó của đầu bếp béo, Lâm Lam gật gật đầu. ... Công việc mà Coco nhận cho Lâm Lam quả nhiên đều là một số việc chụp trang bìa hoặc người đại diện quảng cáo khá nhẹ nhàng, áp lực của các buổi diễn quá lớn, lại phải trang điểm đậm và đi giày cao gót nên không thể bảo đảm an toàn, vì vậy cô ấy cắt bỏ hết. Hơn nữa để bảo đảm sức khỏe của đứa bé, Lâm Lam bắt đầu tập thể dục lại, cô tập Pilates(*) và một vài vận động với động tác nhẹ, giữ dáng và nâng cao thể chất. (*) Pilates: phương pháp giảm cân bằng cách kết hợp một chuỗi các bài tập thể dục có kiểm soát để tăng sức mạnh cho cơ bắp và cải thiện sức khỏe. Thỉnh thoảng có nhận phỏng vấn, mọi người vẫn đang nghi hoặc về Diêm Quân Lệnh, nhưng Lâm Lam lại trả lời rất ít, chỉ nói về công việc. Cô cố gắng dùng những ngày tháng có thể làm việc để kiếm tiền, bởi vì thêm ba tháng nữa thì bụng của cô sẽ lộ rõ, sau khi không giấu được thì tất cả công việc sẽ phải dừng lại toàn bộ. Bố mẹ nhà họ Diêm từng khuyên Lâm Lam, cuối cùng cô đã thề với họ, nhất định sẽ bảo đảm sức khỏe của bản thân và đứa bé nên mới được cho phép làm việc. Lúc đó bà nội của nhà họ Diêm mới chịu thôi. ... Khi cơn gió mát cuối tháng chín tràn qua khắp thành phố, vào một buổi chiều tối Lâm Lam đột nhiên kêu lên một tiếng, dọa cho bố Lâm và thím Vương vội vàng chạy đến phòng của cô, rốt cuộc nhìn thấy cô đang mặc đồ ngủ ngồi ở đó với vẻ mặt đờ đẫn. Bố Lâm bị dọa sợ: “Tiểu Lam, con sao thế? Con đừng dọa bố, tim bố không chịu nổi đâu.” “Bố, vừa nãy em bé động đậy rồi!” Lâm Lam ngẩng đầu, trên mặt không còn chút đờ đẫn nào, toàn bộ đều là vẻ vui mừng ngạc nhiên, còn lóng lánh nước mắt. “Động đậy?” Lâm Phúc Sinh nhìn xung quanh một cách vô thức. Thím Vương cũng bị dọa không nhẹ, lúc này mới phản ứng lại, cười rồi nói: “Tiểu Lam đang nói là thai máy.” “Thai máy? Cháu trai tôi biết đạp rồi!” Lần này đến lượt Lâm Phúc Sinh vui mừng. “Bố, sao bố biết là cháu trai chứ không phải cháu gái?” Lâm Lam bất mãn. “Đúng, đúng, cháu gái tôi biết đạp rồi!” Lâm Phúc Sinh vội vàng đổi lại. Lâm Lam và thím Vương đều buồn cười. Hồi phục lại tâm trạng kích động, Lâm Lam gọi điện thoại cho Coco, cô đã làm việc ba tháng như một cô nàng liều mạng, giờ quyết định nghỉ ngơi. Coco không nói lời nào, trực tiếp đồng ý. Nếu Lâm Lam còn không nghỉ ngơi thì cô sẽ bị bà nội nhà họ Diêm xử đẹp mất. Chờ thím Vương và bố xuống lầu, Lâm Lam đi đến cửa sổ, niềm vui trên khuôn mặt đã bị thay thế bởi vẻ đau buồn. Thời gian ba tháng rất nhanh, cũng rất chậm, Diêm Quân Lệnh mất tích đã năm tháng. Bên phía Lôi Tử đã sớm rút người về rồi, nhà họ Diêm cũng đã chấp nhận sự thật, đồng thời sẽ tổ chức tang lễ cho đứa cháu duy nhất đời này của nhà họ Diêm vào tuần sau. Tang lễ của chồng cô. Tang lễ đã trì hoãn năm tháng. Lâm Lam đứng ở cửa sổ, vuốt ve chiếc bụng đã nhô lên khá nhiều, sự bận rộn trong thời gian này khiến cô tưởng có thể làm giảm bớt đi nỗi đau mất anh, nhưng sau này mỗi một đêm lẩm bẩm với bé con thì Lâm Lam đều cảm nhận rõ. Có một vài yêu thương và đau khổ đã bất giác thấm vào trong xương tủy của cô, không phải cô muốn quên là quên được. Có lúc ngẩng đầu nhìn ảnh cưới của họ, Lâm Lam đều có cảm giác dường như đã mấy đời. Tất cả mọi thứ trong trang viên hoa đào hiện lên rõ ràng trước mắt nhưng lại xa vời vợi. Thở dài một hơi, Lâm Lam sờ bụng, giờ đây đứa bé đã biết đạp rồi, chắc chắc có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, Lâm Lam không dám đau thương quá lâu. Khi cô xuống lầu, thím Vương đang nấu cơm tối. Chú Trương đem Vượng Tài cột ở cổng lớn, bố Lâm nhận tin tốt đứa bé biết đạp nên đang báo tin mừng cho nhà thông gia. Lâm Lam lắc lắc đầu, tiện tay mở ti vi. Bởi vì nguyên do mang thai, Lâm Lam hầu như bị hạn chế quyền sử dụng tất cả sản phẩm điện tử, ngay cả điện thoại cũng rất ít nhận. Mọi người sợ thai phụ như cô bị nhiễm bức xạ, hoặc bị tin tức không tốt gì đó ở trên mạng làm ảnh hưởng nên bị quản rất nghiêm khắc. Có mấy lần Lâm Lam lướt mạng còn bị Tăng Tuyết quở mắng, cứ giống như cô ấy là bà chủ vậy. Nghĩ đến những điều này, Lâm Lam lặng lẽ chuyển đài, nếu những việc khác không thể làm thì xem ti vi chắc là được chứ? Nhưng chuyển được mấy đài thì toàn là hình bóng của Đỗ Tịch. Từ sau khi Đỗ Tịch rời khỏi công ty giải trí Tân Trí, lại dẫn theo chủ tịch của tập đoàn Hoắc Thị xuất hiện mấy lần thì nguồn lực trở nên dồi dào, các phương diện đều phát triển, khí thế còn áp đảo cả Trần Văn. Lâm Lam lắc lắc đầu, có bố nuôi quả là khác. Nhưng người bố nuôi đó của Đỗ Tịch ngoại trừ tuổi tác có lớn một chút, chứ cũng không có điểm gì phàn nàn. Nghĩ đến những chuyện bà tám này, Lâm Lam cuối cùng đã chuyển sang một kênh không có Đỗ Tịch, nhưng lại là tin tức tình hình chính trị. Trước đây Lâm Lam không có hứng thú với tình hình chính trị, nhưng sau khi trong nhà đã có chú hai làm thị trưởng thì khác rồi, thỉnh thoảng quan tâm chút về dân sinh cũng cảm thấy là một chuyện vui. Đúng lúc Lâm Lam thử tìm niềm vui trong tin tức một cách rất vô vị thì một cái tên đã thu hút sự chú ý của cô. Công chúa Saya. Lâm Lam đã lâu rồi chưa nghe thấy cái tên công chúa Saya, trên tin tức mỗi lần báo cáo đến quốc gia này thì đều đang nói tình hình của nó rất hỗn loạn, nghe nói bên trong nội bộ đã xảy ra vấn đề. Nghĩ đến công chúa này từng là tình địch của cô, Lâm Lam nổi lên mấy phần hứng thú, xem báo cáo của tin tức một cách nồng nhiệt. Lúc này một người ở ống kính lướt qua, tuy khoảng cách rất xa nhưng Lâm Lam vẫn ngạc nhiên đờ đẫn. “Không thể nào...” Lâm Lam lẩm bẩm, tiếp đó thì tua lui chương trình một cách điên cuồng, dừng ở cảnh lướt nhanh qua vừa nãy, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm: “Không thể nào!” Sao có thể chứ?