Lâm Lam đi thăm bà nội vào buổi chiều, bố chồng cô đã sắp xếp xong máy bay. Khuôn mặt bà nội luôn ảm đạm, trước khi rời khỏi bệnh viện bà không vui nói với Lâm Lam: “Chúng ta là người một nhà, Quân Lệnh xảy ra chừng ấy chuyện dù cháu không thể không trách chính mình, nhưng cháu là vợ nó, nó bảo vệ cháu là lẽ đương nhiên, giờ sống chết thế nào không biết, là do số nó không tốt, còn cháu, liệu mà chăm sóc tốt cho chắt bà, nếu có xảy ra chuyện gì nữa, đừng trách bà già này.” “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé.” Lâm Lam cắn môi, trong lòng biết bà nội thương Quân Lệnh đến nhường nào, bà đã nói với cô những lời này, thì đã coi cô như người thân rồi. “Không được khóc, ngậm miệng lại cho bà.” Bà nội dường như quên bản thân đã than khóc đến mức nào, mà giờ lại không cho Lâm Lam được khóc. Lâm Lam liên tục gật đầu: “Không khóc, cháu không khóc...” Chỉ là nhìn thấy ông bà nội và người nhà họ Diêm lúc đến thì vui vẻ mừng rỡ, mà lúc ra về lại buồn rầu ủ rũ, Lâm Lam lại không kiềm chế được mà đỏ hoe đôi mắt. Cũng may là Lâm Phúc Sinh được Tiêu Chấn Nhạc khuyên lên máy bay, vì Lâm Lam có dấu hiệu sảy thai, không thích hợp ngồi máy bay nên cô bị giữ lại. Mà thực chất cô cũng không có ý định quay về, chỉ cần một ngày Lôi Tử chưa tìm được thi thể của Quân Lệnh, cô sẽ không tin vào kết cục này, cô vẫn luôn đợi anh trở về. Bố mẹ, trưởng bối đều đã về, chỉ còn Tăng Tuyết và chú Trương ở lại viện. Lý Húc phải xử lý việc của công ty và những sự cố còn lại, bận từ hôm qua đến giờ vẫn chưa hoàn thành. Lộc Tam đang dưỡng thương, nghe được tin xảy ra ở Sri Lanka, trong lòng không ngừng tự trách. Nhưng có rất nhiều việc, con người chẳng thể nào lường trước được. Lâm Lam được đưa về phòng bệnh, toàn thân lại đi vào trạng thái trầm lặng. Tăng Tuyết rất lo lắng, nhưng cô bé này lúc nào nên ăn là ăn, nên uống là uống, lúc tiêm là tiêm không chút sợ sệt, chỉ là trở nên vô cùng trầm lắng, có lúc cô ấy ra ngoài làm việc, quay trở lại thì phát hiện Lâm Lam đang nói chuyện một mình, vừa giống như đang nói chuyện với đứa con trong bụng, vừa giống như nói với chính mình. Như vậy còn khiến Tăng tuyết đau lòng hơn. Coco đến thăm vài lần, thấy Lâm Lam như vậy, liền thuê một căn nhà gần biển, cho cô ở đó tĩnh dưỡng, đợi thời gian nữa rồi về nước. Không còn bầu không khí áp lực của bệnh viện, nhưng Lâm Lam vẫn nói rất ít. Không tự nói một mình thì lại ngây người ra cứ thế nhìn biển, nhưng nếu hỏi cô, cô cũng sẽ đáp lại, cũng không hẳn giống người bị bệnh. Thế này Coco cũng hết cách rồi, lắc đầu nhìn Tăng Tuyết: “Mỗi ngày cô nhớ để ý cô ấy, chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.” ”Nhưng... cứ thế này thì phải làm sao?” “Không nghe người khác nói cách tốt nhất để chữa lành vết thương chính là thời gian sao? Đợi đến lúc đó, cô ấy sẽ tự khỏi.” Coco để lại câu này rồi quay về ứng phó với truyền thông. Trong hôn lễ, tuy Diêm Như Tuyết không cho phóng viên vào, nhưng có người nhanh nhẹn đã biết được tin Diêm Quân Lệnh không xuất hiện, chỉ một thoáng đã bắt đầu lan truyền ra, khiến cô ấy phải đích thân đi xử lý việc này. Coco đi rồi, chỉ còn Tăng Tuyết ở lại nên cô ấy càng lo lắng hơn. Lâm Lam không chịu đựng được ánh mắt Tăng Tuyết nhìn mình như nhìn người bệnh, cô vỗ nhẹ vào má Tăng Tuyết: “Em không sao, chị đừng nhìn em với ánh mắt hoài nghi như thế, trong bụng em có em bé, sẽ không để bản thân ốm được đâu.” “Nhưng...” “Không nhưng gì hết, nếu chị rảnh như vậy, đến bờ biển nhặt giúp em vỏ sò về đây.” Giọng điệu Lâm Lam ôn hòa, giống như không có chuyện gì xảy ra. Tăng tuyết thấy lạ: “Em cần vỏ sò để làm gì?” “Em thấy người ta bán đồ thủ công ngoài bờ biển rất hay, cũng muốn làm vài chiếc.” Cứ như vậy thì cô không nói chuyện cả ngày, chắc Tăng Tuyết cũng sẽ không cảm thấy cô bị bệnh? “Được, chị đi nhặt giúp em đây.” Tăng tuyết nghĩ cô bé này có việc để làm vẫn tốt hơn là không làm gì, liền đồng ý ngay. Lâm Lam khẽ “ừm” một tiếng, Tăng tuyết càng vui hơn đi nhặt vỏ sò. Cô nhìn qua cửa sổ thấp, có thể thấy người ở xa xa và bờ biển, ai ai khuôn mặt cũng tươi cười, tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời của Maldives trong ngày nắng hạ. Cũng chỉ cách đó có vài bước chân mà tưởng chừng như hai thế giới. Lâm Lam không nói với Coco và Tăng Tuyết, hiện giờ nhìn thấy biển là cô lại cảm thấy sợ hãi, giống như một cơn ác mộng kéo dài, ăn sâu vào trong tâm trí. Nhiều khi cô nghĩ rằng, có phải mình có tướng khắc chồng, bất luận là người yêu cô hay là người cô yêu, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp. Trần Lâm Kiệt như thế, Đồng Thiên Hoa cũng như vậy, Diêm Quân Lệnh... Lâm Lam không dám nghĩ tiếp nữa, cô sợ nếu tiếp tục, công sức cô bỏ ra để tĩnh tâm những ngày qua đều tan biến. “Bảo bối, con nhớ bố không? Mẹ nhớ bố nhiều lắm.” Khi mới bắt đầu Lâm Lam vẫn chưa quen với việc nói chuyện với con, lâu dần, cô phát hiện rằng chỉ khi nói chuyện với đứa bé trong bụng mình cô mới có thể giảm bớt đi sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng. Đứa bé này xuất hiện như để cứu cô vậy? Khi Tăng Tuyết quay lại thấy Lâm Lam đang nằm ngủ trên chiếc đệm bên cửa sổ thấp, đặt tay lên bụng, ánh hoàng hôn chiếu vào, cô ấy cảm nhận được một cảm giác thật thiêng liêng. Thở phào nhẹ nhõm, Tăng Tuyết để Lâm Lam nằm ngay ngắn rồi đắp chăn cho cô, nếu trong mơ không có khổ nạn, thì để Tiểu Lam ngủ lâu một chút vậy. ... Trong nước. Hôn lễ của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam vốn dĩ nhận được nhiều sự chú ý, nay chú rể mất tích trong ngày kết hôn, phóng viên thì bị từ chối vào hiện trường, càng làm người ta nghi ngờ, thậm chí còn có tin đồn chủ tịch Diêm vì theo đuổi tình yêu đích thực mà từ hôn. Theo lý thường, chuyện cẩu huyết như vậy, chỉ cần đương sự đăng một bức ảnh trong hôn lễ là có thể chấm dứt chuyện này. Nhưng những ngày tiếp theo, bất luận là nhà họ Diêm hay bên phía Lâm Lam đều yên tĩnh đến kỳ lạ. Không ai nhắc đến hôn lễ, cũng không ai nhìn thấy Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam nữa. Công việc của công ty giải trí Đỉnh Thành tạm thời toàn quyền giao cho Lý Húc xử lý. Vậy là rất nhiều người đoán rằng: “Chẳng lẽ sau hôn lễ chủ tịch Diêm đã bỏ lại công ty, cùng Lâm Lam đi hưởng tuần trang mật rồi?” Nhưng một tuần sau, một phóng viên của trang báo lá cải nọ khi du lịch tại Madilves đã bắt gặp Tăng Tuyết, trợ lý của Lâm Lam, cô ta bèn viết bài báo kể lại sự việc mình đã theo dấu Tăng Tuyết rồi nhìn thấy Lâm Lam ở một mình như thế nào, đồng thời vô cùng chắc chắn rằng không có Diêm Quân Lệnh ở đó. Tin tức được tung ra, những người phụ nữ ghen ghét Lâm Lam trước đây bắt đầu tụ họp lại thành hội buôn chuyện, chuyên suy đoán cuộc hôn nhân của hai người có phải là gặp chuyện hay không. Chính lúc dân mạng đang tranh cãi bàn luận, bên Coco cũng có phản hồi, đại ý là hôn nhân của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh không hề có biến động gì. Suy cho cùng người không còn, hôn nhân làm sao có thể có chuyện gì chứ? Nhưng dân mạng không phục, muốn Coco đưa ảnh hôn lễ của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ra. Người không còn, Coco lấy đâu ra ảnh chụp chung trong hôn lễ. Chính lúc tin đồn lan truyền, công ty giải trí Đỉnh Thành phát sinh một biến cố nghiêm trọng, biến cố này làm tất cả mọi người đều phải sững sờ kinh ngạc. Thậm chí cả những nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Đỉnh Thành. Mười ngày kể từ sau hôn lễ của Diêm Quân Lệnh và Lâm lam, trưởng bối trong gia đình nhà họ Diêm thông qua quyết định, đưa Diêm Như Tuyết lên nhận chức vị trí của Diêm Quân Lệnh, trở thành chủ tịch mới của công ty giải trí Đỉnh Thành. Toàn bộ Bắc Kinh thậm chí dân mạng toàn quốc đều bị bất ngờ, Diêm Quân Lệnh cứ như vậy bị sa thải khỏi vị trí chủ tịch ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả cư dân mạng đều ngỡ ngàng, lúc này cũng có người nhận ra Lâm Lam đã không xuất hiện trước công chúng mười ngày rồi. Tại sao vậy?