Càng gần ngày mười ba tháng năm thì không khí nhà họ Diêm ngày càng căng thẳng. Mặc dù Diêm Quân Lệnh đã đặt váy cưới cho Lâm Lam nhưng mà bà nội vẫn tương đối truyền thống, nhất định đòi hai người làm một bộ đồ kiểu truyền thống nên đặc biệt sai người đi tìm thợ thủ công trong nước, tới lui cả tháng. Lúc trước Lâm Lam còn cảm thấy việc này chỉ làm cho có hình thức, nhưng sau khi thăm nhà tổ họ Diêm mấy lần, cả nhà họ Diêm đều hoan hỉ, chỗ nào cũng thấy bầu không khí đám cưới lại nghe bà nội kể về quy trình đám cưới thời xưa, mặc dù cô nghe đau cả đầu nhưng cũng chờ mong chiếc mũ phượng xa hoa. Nhưng mà càng gần đám cưới, Diêm Quân Lệnh càng bận bịu. May mà mỗi ngày Lâm Lam ngoại trừ công việc không hoãn được thì là viết thiệp mời cùng với bà nội và mẹ Diêm, thi thoảng học cách hầm canh, làm canh thuốc bắc cùng với thím Vương kì thực cũng không cảm thấy chán. Mà mấy này nay Lâm Lam còn may mắn được nhìn thấy chú hai ít khi xuất hiện trong nhà nhưng thường thấy trên TV. Chú hai nhà họ Diêm thần thái còn tốt hơn ở trên TV, nho nhã bình tĩnh làm cho người khác cảm thấy gần gũi. Dù chú hai tuy không cao bằng Diêm Quân Lệnh nhưng mà cũng 1m83, mặc dù đã hơn 40 tuổi nhưng không có cảm giác già nua mà ngược lại có được sự chín chắn được năm tháng mài giũa. Sau khi chào hỏi, Lâm Lam không nhịn được than, ông chú đẹp trai nhất hành tinh có lẽ sẽ kiểu như chú hai nhà họ Diêm. Nghĩ như thế, Lâm Lam có chút chờ mong, đợi Diêm Quân Lệnh tầm tuổi này liệu còn đẹp trai như chú hai không? “Cô vợ của cháu xinh xắn nhưng mà hình như hơi ngốc.” Chú hai nhìn Lâm Lam đầu óc đang trên mây nói với Diêm Quân Lệnh, anh vừa mới tới. Diêm Quân Lệnh đưa tay xoa xoa đầu cô: “Nói chuyện với chú hai đầu óc vẫn lên mây được, em có còn biết tập trung không đấy?” “Em...” “Ngốc.” Lâm Lam đang định giải thích thì mới nhận ra việc này thì nên giải thích thế nào đây, chung quy là không thể bảo với người khác là mình nhìn chú hai bắt đầu tưởng tượng sau này người đàn ông nhà mình già đi thế nào, như vậy thật kỳ cục. Diêm Quân Lệnh tựa như đi guốc trong bụng cô, nhẹ nhàng than một tiếng “Ngốc”, sau đó nắm lấy tay cô. Ai ngờ cô bé này còn giận dỗi, vùng vằng khỏi tay anh: “Anh mới ngốc.” “Rồi rồi anh ngốc.” Nhưng mà thế này cô càng tức giận, anh nghiện bắt nạt cô! “Khá lắm.” Chú hai nhìn thấy đứa cháu từ bé đã bướng lại nhịn vợ đến như thế cũng coi như biết đến biệt danh “Đặt vợ lên đầu” không phải từ trên trời rơi xuống. Hồi tháng tư, cuối cùng cả nhà cũng biết Diêm Quân Lệnh chơi mạng xã hội, cho nên sau khi kết bạn phát hiện tường nhà của Diêm Quân Lệnh ngoại trừ khoe vợ ra thì là thể hiện tình cảm, nên mới đặt cho anh biệt danh này. Mới đầu chú hai còn cho là Lâm Lam biết cách dạy chồng giờ thì xem ra là tại thằng cháu ngốc của mình chiều vợ không có giới hạn. Thậm chí Lâm Lam, mặc dù tin tức về cô lan truyền khắp nơi, làm cho người khác cho rằng cô là người phụ nữ thông minh, nhưng nay mới thấy hóa ra là nghĩ nhiều. Chính là việc Lâm Lam nhìn chú hai đến ngây người khi nói chuyện, như vậy cũng đoán ra vì sao bị cháu nhà mình lừa cưới. Hài! Chú hai nhà họ Diêm thở dài, chuyện hôn nhân đúng là trời định. Nghĩ tới đây trong mắt chú hai có đôi chút hiu quạnh, nhìn Diêm Quân Lệnh còn đang bám dính lấy vợ: “Đi theo chú vào phòng làm việc.” “Chú hai, cháu mới về.” “Chú chỉ lấy của cháu một tiếng thôi, đêm dài sợ gì?” Chú hai vừa nói một câu thì Lâm Lam đỏ mặt, đẩy Diêm Quân Lệnh ra, giục anh mau đi bàn chuyện lớn cùng chú hai. Diêm Quân Lệnh không nỡ, hôn lên đầu mũi của cô, sau đó mới đi lên tầng, làm cho bà nội che mặt mắng cháu trai không biết ngại. Lâm Lam đỏ mặt thẹn thùng, trốn vào nhà bếp giúp thím Vương nấu cơm. Diêm Quân Lệnh vừa ngồi xuống thì vẻ mặt nghiêm túc cũng không hiền lành như ban nãy nữa, mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Điều tra được rồi, công ty cáp điện chắc chắn có vấn đề, công ty cáp điện Thịnh Khải vốn là nhãn hiệu có tiếng của nước ta nhưng mà ba năm trước bị mua lại song chưa công bố với bên ngoài. Sau đó mượn xác hoàn hồn xuất hiện trên thị trường, nắm giữ rất nhiều công trình, một năm trước còn có tin họ sử dụng cáp không đúng quy chế nhưng mà lại bị Thịnh Khải lợi dụng việc báo công an liên quan tới “uy tín doanh nghiệp bị tổn hại” để lấp liếm.” “Có thể tra được người đứng sau là ai không?” “Đã tra ra, nhưng mà nhà họ Đồng quá thâm sâu, tra ra người phạm tội cũng không có tác dụng nhiều.” Diêm Quân Lệnh hiểu Đồng Thiên Hoa, anh nhíu mày: “Nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có đầu mối, Thiên Thành đã tra được công ty này và công ty giải trí Đồng Thị có tiền mặt tuồn về cùng chỗ nhưng mà hiện giờ đã bắt đầu chuyển chỗ.” Đó mới là điều Diêm Quân Lệnh lo lắng. “Thế thì chi bằng dụ rắn ra khỏi hang, chú có một danh sách nhân viên của Thịnh Khải ở đây, có lẽ giúp được cháu.” Chú hai nhà họ Diêm cẩn thận nói. Diêm Quân Lệnh lập tức hiểu ý chú, anh hơi khó xử: “Chú hai, quá mạo hiểm, nếu như tin tức lộ ra, người đầu tiên bị cuốn vào là chú.” “Thế thì sao chứ? Không lẽ nhìn tính mạng người dân mỗi ngày đi làm rồi tan tầm về đều bị đe dọa?” Chú hai nhà họ Diêm lớn tiếng nói. “Chú hai...” “Yên tâm, chuyện này nói chung là cũng cần người gánh vác, lúc chú chưa lên chức đường sắt đã hoàn thành, muốn đổ tội cho chú cũng đổ không được.” Chú hai nhà họ Diêm đương nhiên biết Diêm Quân Lệnh lo lắng cái gì. “Nhưng mà...” “Không nhưng nhị gì hết, chỉ mấy ngày nữa là đám cưới của cháu, đừng để chuyện này tiếp diễn tới lúc không thể xử lý được.” Chú hai nói xong vẫy tay ý bảo Diêm Quân Lệnh có thể ra ngoài. Diêm Quân Lệnh nhìn chú hai, anh biết tính của chú hai nói bao nhiêu thì cũng không có tác dụng. Vội vàng xuống tầng tìm người khác chuẩn bị, tới lúc đó thì ứng đối cũng dễ dàng. Lâm Lam ra ngoài thì thấy Diêm Quân Lệnh nghiêm mặt lạnh lùng đi ra, vội chạy theo anh: “Sắp ăn cơm rồi, sao anh lại định ra ngoài?” “Công ty có việc gấp, em cứ ăn cơm cùng bà nội trước không cần đợi anh.” Diêm Quân Lệnh dịu mặt xoa xoa đầu Lâm Lam. “Gấp thế sao? Không nghiêm trọng chứ?” Lâm Lam lo lắng cho anh. “Không nghiêm trọng chỉ là gấp thôi.” Diêm Quân Lệnh sáp lại gần, mắt sáng lên nhìn bánh bao nhỏ: “Em không nỡ rời xa anh?” “Đâu có? Em chỉ sợ bà nội hỏi thôi.” Lâm Lam không muốn anh tự cao. “Bánh bao nhỏ khẩu xà tâm phật.” Diêm Quân Lệnh thấy lý do này của cô không đáng tin, cười nhạo rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Cô tức tối đẩy anh ra, để mặc anh rời đi. Nào ngờ lúc anh quay lại thì đã nửa đêm. Hai ngày tiếp theo, Diêm Quân Lệnh vẫn như vậy, cô không sợ anh làm việc gì không hay, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của anh. Đúng lúc đám cưới của họ còn có sáu ngày thì Bắc Kinh đột nhiên nổ ra một tin xấu. Đường sắt số 9 được coi là đường sắt đẹp nhất Bắc Kinh lại bị phanh phui ra sử dụng nguyên liệu kém chất lượng, đây là kiến trúc nền của Bắc Kinh, hơn nữa công ty thi công đường sắt bị chính nhân viên bên trong vạch trần. Tin tức vừa mới nổ ra thì ngốn rất nhiều giấy bút của nhà báo, lãnh đạo cao cấp rất coi trọng vấn đề này lập tức cử đội thanh tra đến, sau khi kiểm tra thì tất cả mọi trang thiết bị ở đó đều không hợp lệ. Toàn bộ Bắc Kinh rúng động, người dân Bắc Kinh phẫn nộ!