Bốn ngày ở trang viên là bốn ngày mà Lâm Lam vui vẻ thoải mái nhất từ đầu năm đến nay. Chụp ảnh cưới hoàn toàn đã trở thành việc làm cho có, phần lớn thời gian đều là tản bộ, tám chuyện, trêu chọc nhau, thỉnh thoảng mới chụp hình nhanh. Tăng Tuyết và Trình Phi còn nghe nói Diêm Quân Lệnh có sở thích khoe vợ nên ra sức yêu cầu được kết bạn với Đại Boss trên mạng xã hội, Diêm Quân Lệnh rộng lượng nên đã cho phép. Diêm Như Tuyết từ bên cạnh sáp tới: “Anh, anh cũng dùng mạng xã hội à?” “Việc đó có gì kỳ lạ đâu.” Diêm Quân Lệnh không hiểu nổi mấy người này, anh trông giống người sống ở ngoài thế tục à? “Em phải chia sẻ tài khoản cho ông nội bà nội.” Diêm Như Tuyết lấy địa chỉ tài khoản của anh từ mấy người khác rồi gửi qua. Diêm Quân Lệnh ngơ ngác, cái con bé này. Quả nhiên một lát sau, tài khoản của Diêm Quân Lệnh đã nhận được bốn, năm lời mời kết bạn. Lâm Lam ở bên cạnh nín cười, cô rất hiếu kỳ xem anh chàng sau này làm sao bày tỏ ân ái đây? Ba phút sau. Một đám người đều ôm lấy điện thoại cười ngặt nghẽo, Lâm Lam thấy lạ: “Mọi người sao thế?” “Xem tường nhà của Đại Boss.” Tăng Tuyết trả lời mà đầu cũng không ngẩng lên. Lâm Lam nhíu mày cầm lấy điện thoại, mới mở ra thì không kiềm chế nỗi, ho sặc sụa. Dáng vẻ Diêm Quân Lệnh lạnh lùng kiêu ngạo, cứ như những thứ đó hoàn toàn không có liên quan gì với mình. “Khụ khụ... anh...” “Anh làm sao?” Diêm Quân Lệnh bất mãn. Lâm Lam cúi đầu, chỉ thấy một tấm ảnh chụp chung của họ nằm nghênh ngang trên tường nhà anh, nhưng nửa khuôn mặt và thân hình của cô đều bị che mất, chỉ để lại một vạt váy màu lục nhạt và nửa khuôn mặt bị hoa đào che đi chỉ lộ ra một con mắt, bên trên viết một cách vừa ngạo mạn vừa nhỏ nhen: Chụp hình cưới, vợ quá đẹp, không cho mọi người xem đâu. Việc này... Thật là ấu trĩ! “Thật không ngờ anh trai sáng suốt uy phong của em lại có phong cách này trên mạng xã hội.” Diêm Như Tuyết xem xong tường nhà của anh trai thì cảm thán tự đáy lòng. Tăng Tuyết và Trình Phi gật đầu lia lịa, thì ra Đại Boss ở nơi không ai biết thì mang phong cách này! “Có ý kiến à?” Nhìn thấy phản ứng của ba người, đôi mắt đen hẹp dài của Diêm Quân Lệnh liếc qua lạnh lùng. “Hì hì, đâu có.” Ba người chịu thua một cách không có khí khái. Lâm Lam thì cúi đầu chuẩn bị bình luận bằng một biểu tượng trợn mắt với anh, kết quả mở lại thì phần bình luận đã hơn mười dòng, còn có của cả ông nội bà nội nữa nên cô dứt khoát cất điện thoại, không làm mất mặt người này nữa. Có một số đàn ông, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Còn phải xem cả tài khoản mạng xã hội của họ nữa. Buổi chiều rời đi, mùa hoa anh đào cũng sắp đến rồi, gió vừa thổi thì toàn bộ trang viên đều là cánh hoa đào bay lượn, đẹp đến mức khiến người ta quyến luyến. Lâm Lam nhoài người trên cửa sổ, vẻ mặt lưu luyến không rời. Diêm Quân Lệnh đưa tay vuốt vuốt đầu cô gái nhỏ: “Mùa xuân sang năm chúng ta sẽ còn quay lại.” “Vâng.” Cô vâng nhẹ một tiếng. Cô của lúc này tin chắc mùa xuân của một năm sau, trong mùa hoa đào nở rộ này, họ vẫn sẽ quay lại. Nhưng việc đời đổi thay, có quá nhiều điều không chắc chắn. ... Về đến Bắc Kinh đã là chập tối. Lâm Lam bế Vượng Tài, vừa chào hỏi bố cô xong thì Coco đã đến rồi. “Tôi còn tưởng hai ngày nữa mới làm việc.” Nhìn đống tài liệu trong tay Coco, Lâm Lam có cảm giác như kỳ nghỉ trước giờ chưa từng tồn tại. “Còn nói không biết ngại à, mình thì đi chụp ảnh cưới nhân tiện nghỉ dưỡng, hại bà đây chạy mấy lần đến cục Công Thương, còn suýt chút nữa bị lợi dụng.” Phong cách nói chuyện điển hình của Coco đã đánh thức Lâm Lam từ trong vùng hoa đào rực rỡ đó thành công. “Chị bị người ta lợi dụng?” Không biết vì sao, Lâm Lam có chút không tin. “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là việc đăng ký phòng làm việc tôi đã làm xong, địa điểm văn phòng chính là ở chung cư cao cấp trước đây. Bên đó tầng một là văn phòng thương mại, hai căn chung cư của chủ tịch Diêm ở tầng trên cũng bỏ không, chia một căn cho mọi người nghỉ ngơi ngày thường.” Nói đến đây Coco nhìn sang Diêm Quân Lệnh: “Chủ tịch Diêm không có ý kiến gì chứ?” “Căn đó đăng ký dưới tên của Lâm Lam, tùy cô ấy dùng.” Diêm Quân Lệnh nhún vai. Đôi mắt đẹp của cô nhìn qua đó: “Dưới tên em?” “Ngốc.” Diêm Quân Lệnh bỏ lại câu này rồi đi thẳng lên lầu. Một lúc sau cô mới phản ứng lại, vẻ mặt ngọt ngào. “Chẳng phải là một căn nhà thôi sao? Tổng giá trị cũng chưa tới hai, ba nghìn vạn, có cần cô cười cứ như mùa xuân vậy không?” Coco làm vẻ ghét bỏ. Lần này Lâm Lam càng ngạc nhiên: “Hai ba nghìn vạn?” Cô thật sự không nghe nhầm đó chứ? “Cuối cùng tôi biết vì sao chủ tịch Diêm thích cô rồi.” Coco mang vẻ mặt đau buồn thay cho người bất hạnh, phẫn nộ thay cho người không biết vươn lên. Lâm Lam hiếu kỳ, cô cũng luôn rất muốn biết anh ấy thích cô ở điểm nào. “Dáng vẻ chưa từng thấy qua cảnh đời.” Hả! Lâm Lam lặng lẽ trợn mắt về phía Coco, tiếp tục bàn bạc công việc. Thực ra ý kiến của Coco và của Diêm Quân Lệnh không khác nhau lắm: Không xem xét đến việc ký với bất cứ công ty giải trì nào nữa, trực tiếp làm văn phòng của chính mình. Coco phụ trách công tác ngoại giao, Tăng Tuyết trợ lý kiêm vận hành, Dương Nguyệt phụ trách truyền thông, Trình Phi chuyên tạo hình phục trang của một mình Lâm Lam, quay phim theo bên cạnh thì có thể đăng tuyển. Về mặt bảo an dĩ nhiên là Vương Đạt và Lộc Tam. Như vậy thì một văn phòng người mẫu nho nhỏ tạm thời thành hình, chờ văn phòng sửa sang xong thì có thể làm việc. Tuy văn phòng của Lâm Lam thành lập rất quan trọng, nhưng việc quan trọng hơn là hôn lễ sắp đến. Thời gian rất gấp, lại được quan tâm nên áp lực của cô không hề nhỏ. Thế nhưng cô càng để ý cái gì thì lại xảy ra sự cố ở đó. Khi ngày kết hôn càng lúc càng gần, bầu không khí nhà họ Diêm càng lúc càng khẩn trương. Suy đoán liên quan đến Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh của cư dân mạng cũng càng lúc càng sôi nổi, ví dụ như phô trương thế nào, có thể mời những ai, còn cả Trần Văn đi đâu về đâu,... Tóm lại, Lâm Lam chỉ cần ở trong giới này một ngày thì các loại tai tiếng sẽ không biến mất. Mà trong những tin đồn này, nổ ra một vụ ầm ĩ của Lâm Lam và Đồng Thiên Hoa. Ban đầu chỉ là thảo luận ở phạm vi nhỏ, sau đó lan truyền càng dữ dội, không thể không nhờ người quản lý Coco ra mặt làm sáng tỏ. Nhưng một tiếng sau khi Coco làm sáng tỏ thì xuất hiện một tấm hình gây sốc, là hình giường chiếu của Lâm Lam và Đồng Thiên Hoa. Bầu không khí vốn dĩ đều là sự vui mừng của toàn dân mạng bỗng chốc bị phá vỡ. Coco nổi điên: “Đây là chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Lâm Lam bối rối, không biết trả lời thế nào. “Cũng tức là có thật rồi?” Coco kinh hoàng. “Tôi và Đồng Thiên Hoa không có chuyện gì cả, đó chỉ là một chuyện hiểu lầm.” Lâm Lam vội ngẩng đầu lên, loại ảnh này góc độ này, không thể là do người khác chụp, vậy thì chỉ có một khả năng. Đồng Thiên Hoa! Những ngày này, Lâm Lam tưởng Đồng Thiên Hoa thật sự tha cho cô, cũng đã bỏ chuyện này xuống nhưng lại không ngờ lúc bản thân chìm đắm vào niềm vui sắp tổ chức hôn lễ thì người đàn ông này bất thình lình đánh cho cô một đòn như vậy. “Chủ tịch Diêm có biết không?” Coco hỏi. Lâm Lam gật đầu. Coco thở phào: “Vậy thì tốt, dù người ngoài nói thế nào, chỉ cần chủ tịch Diêm tin cô thì những việc khác đều là mây trôi.” Lâm Lam không trả lời, theo lý là như vậy, nhưng bị làm ầm như thế, trên mạng đều mắng cô làm vợ thiên hạ, tiếng nói “Đồ đê tiện” dường như muốn đem tất cả những lời từng chúc phúc trước đây mắng trả lại. Không phải cô chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng mỗi lần nhìn thấy người từng có vẻ mặt thân thiện đối với mình đột nhiên trở mặt thì vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận. Hơn nữa một hôn lễ vốn dĩ nên diễn ra tốt đẹp, bỗng chốc phủ lên khói mù, khiến niềm vui cũng giảm đi nhiều. Lâm Lam không hiểu, rốt cuộc Đồng Thiên Hoa muốn làm gì? Vậy mà vào lúc này, đối phương đã gọi điện tới!