Siêu mẫu hàng đầu
Chương 325
“Thế giờ em định làm gì?” Tăng Tuyết gấp gáp hỏi, Tăng Tuyết không có kinh nghiệm yêu đương cũng không có kinh nghiệm xử lý tình địch. Trần Văn khiêu khích như thế thì Tiểu Lam nhà cô ấy phải làm gì bây giờ?
“Đi đón Đại Boss tan tầm.” Lâm Lam đứng lên, phấn chấn nói.
Tăng Tuyết mừng rỡ đi theo: “Thế thì giờ chúng ta đi thôi.”
Lâm Lam không biết sao nhớ lại tình hình buổi sáng, cơ miệng giật giật đứng dậy: “Đi thôi.”
Mới là đầu xuân, Lâm Lam mặc áo khoác đội mũ lưỡi trai đeo kính đen, nếu như không nhìn kỹ cũng không nhận ra hiện giờ cô là người mẫu nổi tiếng trong nước.
Hai người lặng lẽ đi tới Đỉnh Thành rồi dừng xe, Lâm Lam đang chuẩn bị nhắn tin cho Diêm Quân Lệnh hỏi anh mấy giờ tan tầm, kết quả là đã nhìn thấy Diêm Quân Lệnh.
Hơn nữa còn đi cùng Trần Văn.
“Diêm, anh phải tin em, em không có nói như thế mà là phóng viên cố ý bóp méo lời em, họ muốn làm công chúng chú ý.” Hôm nay Trần Văn nhìn thấy tin tức này cũng phiền lòng không kém Lâm Lam.
Ký hợp đồng với Đỉnh Thành thì phải từ bỏ Diêm Quân Lệnh, dù không cam lòng nhưng mà cô ta hiện giờ không thể hấp tấp, Bành Ngọc hết lần này đến lần nọ thò tay chọc ngoáy, hại cô ta gây ra chuyện lớn như thế này, hiện giờ người người đều tin cô ta trăm phần trăm là phu nhân của Diêm Quân Lệnh, đến lúc đó Diêm Quân Lệnh tức giận làm nhục mặt, thế thì cô ta vững chân ở giới này kiểu gì.
“Không cần giải thích với anh, anh cho em ba ngày làm sáng tỏ việc này, nếu không thì sau này gánh hậu quả.” Diêm Quân Lệnh nói xong thì cảm thấy có ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình, theo hướng đó nhìn thấy Lâm Lam mặc quần áo như người qua đường, anh vẫy vẫy tay: “Qua đây.”
Lâm Lâm vốn là nghe trộm hai lần trong ngày đã rất xấu hổ, nhưng mà anh vẫn không để cô yên, lúc này còn vẫy tay với mình, cô muốn trốn nhưng mà càng trốn càng ngượng chỉ có thể ai oán đi qua.
“Sao lại ở đây?” Diêm Quân Lệnh theo thói quen xoa đầu Lâm Lam.
“Đón anh tan ca.” Cô thật thà trả lời.
Diêm Quân Lệnh cong môi mỉm cười, cô bé này hôm nay thế mà hiểu chuyện: “Ừ, thế giờ về.”
Nói xong Diêm Quân Lệnh không nhìn Trần Văn nữa, nắm tay Lâm Lam đi ra chỗ đỗ xe. Trần Văn xấu hổ đứng ở đó, đây đã không là lần đầu anh đưa Lâm Lam đi khỏi, bỏ cô ta đứng lại chỗ cũ.
Lâm Lam cũng cảm thấy như vậy hơi tàn nhẫn, dừng chân quay đầu nhìn Trần Văn: “Chị Trần, chị rất ưu tú cũng rất đẹp, xứng đáng có một tình yêu tốt hơn.”
Cô chưa nói xong đã bị anh nắm tay lôi thẳng lên xe.
Trần Văn nhìn xe dần dần được lái ra khỏi bãi xe, nhớ lại lời của Lâm Lam, xứng đáng có một tình yêu tốt hơn? Nhưng mà cô ta chỉ muốn tình yêu của Diêm Quân Lệnh.
Trong lòng con người nếu như cố chấp thì giống như hạt cây nảy mầm, muốn kiềm hãm sự phát triển của nó thì kết quả là càng tệ hại.
Trần Văn suy sụp tinh thần đứng ở bãi xe vừa lạnh lẽo vừa u ám gọi một cuộc điện thoại cho dãy số mà cô ta không muốn gọi nhất: “Trong lòng anh ấy vốn dĩ không có tôi, một chút cũng không có.”
“Thế thì cô có muốn báo thù không?” Giọng nam mỏng manh ở trong điện thoại vang lên, dụ dỗ như quỷ Satan.
“Tôi không muốn báo thù, chỉ muốn anh ấy yêu tôi một lần.” Giọng nói Trần Văn hèn mọn, ngay cả chính cô ta đều cảm thấy tuyệt vọng và khinh thường nhưng mà cô ta không cam lòng, vì sao cùng ở bên nhau, nhưng cô ta lại không có được tình yêu hết lòng của anh?
Nghĩ tới vết sẹo ở lưng do cô ta đã liều mình vì anh, bác sĩ nói vết thương của cô ta quá sâu, muốn hồi phục hoàn toàn còn cần ít nhất hơn hai mươi lần, chia thành vài năm, sau này có rất nhiều buổi trình diễn không thể nhận nữa.
Việc này nghĩ thôi cũng biết sẽ ảnh hưởng thế nào đến một người mẫu đang nổi, nhưng mà kết quả cho sự trả giá này của cô ta là gì?
Trần Văn càng nghĩ thì tấm lưng càng đau.
“Yêu? Tôi đã nói rằng tôi sẽ giúp cô, chủ yếu là cô nguyện ý.” Giọng nói đầu bên kia lại vang lên, Trần Văn rõ ràng hiểu người kia không thể tin tưởng được nhưng mà lại coi đó là hi vọng cuối cùng, phải sống chết nắm chặt lại trong tay.
Đợi Trần Văn rời đi, Lộc Tam đã lâu không thấy cũng không biết xuất hiện từ chỗ nào, báo tin lại cho Diêm Quân Lệnh: “Trần Văn đã liên lạc với Đồng Thiên Hoa.”
“Ừ.” Đầu dây bên kia ừ một tiếng, rồi tập trung nhìn cô gái nhỏ lái xe.
Hôm nay chú Trương có việc nên đã về nhà. Cô gái nhỏ nhà mình lại đích thân nói lái xe đến đón anh, Diêm Quân Lệnh đành ngồi im để bánh bao nhà mình lái xe.
Bằng lái xe Lâm Lam đã có, nhưng đã lái quen loại xe bình thường như Tiểu Hồng rồi, giờ lái xe Maybach hào hoa bản có hạn này lại còn vào lúc đường tắc nên trái tim cũng đập thình thịch căng thẳng.
Nhìn thấy cô mấy lần suýt đâm vào đuôi của những chiếc xe đằng trước, mà mấy xe ở sau cô nhìn thấy xe và loại xe cũng vội vã tránh xa, nếu cọ vào xe này một chút thì lương lậu vài năm sẽ bay mất.
“Trời ơi, Lâm Lam em chậm chút, chị còn chưa chồng con, nếu mà chết đi thì bố chị người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.” Tăng Tuyết nắm dây an toàn, tương đối không tin tưởng kỹ thuật lái xe của Lâm Lam.
“Chị nói gì, em là người không đáng tin tưởng thế sao?” Lâm Lam đang mải nói, thiếu chút nữa thì đâm phải xe ở đằng trước, khó khăn lắm mới đưa được Tăng Tuyết tới nơi lại tốn thêm một tiếng nữa để quay về biệt thự.
Diêm Quân Lệnh lau mồ hôi trên trán Lâm Lam, cảm thán: “May mà anh xếp cho Vương Đại lái xe, nếu không thì em kiếm được một ngày cũng không đủ để bồi thường tiền đâm phải đuôi xe.”
“Lẽ nào anh không nên quan tâm tới an toàn của em trước?” Lâm Lam kháng nghị.
Diêm Quân Lệnh híp mắt: “Cũng đúng, lần sau em lái xe anh, cũng không ai dám đâm em.”
“Hừ.” Lâm Lam cạn lời, người đàn ông này thật tự luyến.
“Gâu gâu gâu...” Đang trò chuyện thì Vượng Tài lao tới, nghịch ngợm cực kỳ.
Lâm Lam cưng nựng xoa đầu Vượng Tài: “Vượng Tài, mày hôm nay ngoan không? Có nghe lời ông ngoại không?”
“Ơ.” Lần này lại thành Diêm Quân Lệnh cạn lời, cô gái này không biết học thói quen xấu ở đâu, đặt biệt danh cho chó thì thôi còn đặt biệt danh cho xe, cho cây.
Hiện giờ còn hay nữa, bố cô ấy thành ông ngoại Vượng Tài, thế thì anh không phải là bố của Vượng Tài à?
Nghĩ tới đây Diêm Quân Lệnh rùng mình, lúc nào mà anh sinh ra một con cún vậy? Không nhịn được nhớ tới một biểu tượng che mặt mới trên mạng xã hội.
Diêm Quân Lệnh hơi bi ai, hiện giờ anh là bố của một chú cún.
“Anh đừng lạnh lùng với Vượng Tài như thế, nói thế nào nó cũng là con anh.” Lâm Lam thấy Vượng Tài tròn mắt nhìn Diêm Quân Lệnh, còn anh thì sao? Lúc nào cũng ghét nó, cô không vừa ý kháng nghị thay Vượng Tài.
Diêm Quân Lệnh nhìn chú chó một cách khó nhọc: “Tôi Diêm Quân Lệnh xin thề với trời đất, mặc dù là nó tên Diêm Vượng Tài, nhưng không có quan hệ máu mủ với Diêm Quân Lệnh tôi, tôi không là bố của nó.”
“Ha ha ha...”
Lâm Lam chỉ thuận miệng nói nhưng nào ngờ Diêm Quân Lệnh phản ứng gắt đến như thế, cô lập tức cười ngặt nghẽo, khi nào mà anh hài hước thế này?
Lâm Phúc Sinh đã khỏe lên một chút, nghe thấy tiếng cười, ông bước ra thì thấy hai người cùng một con chó đang cười đùa, cũng không nhịn được buồn cười.
“Bố, hôm nay bố khỏe hơn không?” Lâm Lam thấy Lâm Phúc Sinh, bế Vượng Tài chạy tới hỏi, mấy ngày nay sức khỏe của bố mỗi ngày một tốt, tâm trạng Lâm Lam cũng thả lỏng nhiều, cho dù công việc có phiền lòng tới mức nào cũng không sợ.
“Khỏe nhiều rồi, nếu không thì hôm nay cũng không đi dạo quanh vườn.” Lâm Phúc Sinh cười hiền, Lâm Lam thấy thế mừng rỡ.
Lúc này thím Vương gọi mọi người lại ăn cơm, cả nhà ấm áp hòa thuận, Vượng Tài ở trong ngực cũng ngoan ngoãn.
Chỉ là vừa mới ăn được một nửa, Lâm Phúc Sinh đột nhiên hỏi: “Tiểu Lam, dì Chu đâu?”
Lâm Lam sững người, không khí hòa thuận đột nhiên thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
165 chương
14 chương
120 chương
27 chương
38 chương
102 chương