Lâm Lam hít thật sâu, rồi nhìn khắp xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn người vừa nãy nói chuyện hỏi, “Anh là người phụ trách đúng không?” “Cô Lâm tìm người phụ trách của chúng tôi cùng vô ích, nhiếp ảnh gia chúng tôi còn có thồn báo chụp ảnh khác, không rảnh mà lãng phí thời gian với cô Lâm đây.” Lâm Lam vừa nói xong thì có người không hề khách sáo trả lời. Tăng Tuyết lại muốn xông lên, Lâm Lam một tay giữ cô lại, rồi tiếp tục nói với người kia, “Hai tiếng trước tôi có gửi định vị địa chỉ cho Coco quản lý của tôi, 1 giờ 30 phút trước có đăng nội dung lên weibo là đợi nhiếp ảnh gia các người chụp hình, bây giờ anh nói chúng tôi đến muộn, xác định là có thể nói cho qua không? Kịch hay thì cũng phải xem chứng cớ, nếu như các người nói weibo của tôi là giả thậm chí định vị giả, vậy cũng được, camera trong studio của các người tôi không có cách nào động vào, vậy thì bên ngoài thì sao? Còn nữa camera hành trình trên xe của tôi cũng không phải chỉ là lắp chơi. không có bất kỳ cảm xúc dư thừa, Lâm Lam bình tĩnh nói chuyện và phân tích, nhân viên ekip tạp chí vừa nãy còn cao ngạo giờ nhìn sắc mặt vô cùng khó coi. Nhưng có thể tồn tại trong nghề này, không thể làm ngọn đèn thiếu dầu được. Nghe Lâm Lam nói xong, mặt biến sắc vài giây, liền lấy lại tinh thần nhìn Lâm Lam, “Không ngờ cô Lâm lại là loại người này, đã đến studio tại sao không phối hợp với chúng tôi chụp hình, chúng tôi (tạp chí Tài Trí) mời nhiếp ảnh gia cũng hơn trăm vạn tệ đấy, cô Lâm lãng phí thời gian như vậy chúng tôi cũng không biết làm gì hơn, nhưng lãng phí thời gian của nhiếp ảnh gia thì quá mất đạo đức rồi.” “Mẹ kiếp!” Lâm Lam thấy bản thân tu dưỡng như vậy là tốt rồi, nhưng ngay lúc này suýt nữa thì chửi thề. “Mẹ kiếp, ức hiếp người quá đáng, cái gì mà tạp chí cao cấp, tôi nhìn thấy giống một đám cầm thú mặc quần áo cậy thế bắt nạt...” “Các người đang làm gì vây?” đúng lúc Tăng Tuyết tức giận chửi bới, thì một giọng nữ cất lên, mà người đi bên cạnh cô ta lại chính là Diêm đại tổng tài, người mà vốn nên ngồi trong tiểu hồng đo. “tổng biên, là thế này, cô Lâm không chịu hợp tác với chúng tôi chụp hình, chúng tôi đang thì nói chuyện với cô ấy.” Không đợi Lâm lam nói thì nhân viên ekip giỏi diễn kia cướp lời. Được gọi là tổng biên là một người phụ nữ phong cách mạnh mẽ, nhìn Lâm Lam đang vô cùng bình tĩnh, lại nhìn Tăng Tuyết đang tức giận, “Cô lâm có gì bất mãn với ekip của chúng tôi sao?” “tôi cũng vừa hay muốn hỏi tổng biên một câu, quý tạp chí có gì không hài lòng về tôi sao?” Lâm Lam không khiêm nhường nhìn người trước mặt, hỏi vặn lại đối phương. Tổng biên tạp chí Tài Trí biểu cảm không đổi, “ý của cô Lâm là gì?” “thời gian hợp đồng của chúng ta là 2 giờ, chúng tôi 1 giờ 30 phút tới đây, không có ai để ý tới, chúng tôi hỏi hết mọi người một lượt, đều không một ai đoái hoài tới, vừa nãy lại nói tiểu Lam chúng tôi đến muộn còn giở bệnh ngôi sao ra, bây giờ kẻ xấu lại tố cáo trước, xin hỏi tổng biên, đây chính là thái độ hợp tác của Tài Trí với nghệ sĩ sao?” không đợi Lâm Lam nói, Tăng Tuyết không chịu được liền đem hết suy nghĩ trong đầu nói ra. Tổng biên đó sững người lại, nhìn qua mọi người ở đây, những người đó sớm đã có chuẩn bị, hoàn toàn không bị Lâm Lam và cô trợ lý nhỏ nhoi Tăng Tuyết dọa sợ, người phụ trách vừa rồi vô cùng cung kính bước lên, “Nếu như cô Lâm đã nói như vậy, chúng tôi cũng hết cách. Tổng biên, lần này là chúng tôi sai, xin hãy trách phạt.” “Anh...” đối phương nhìn như đang nhận lỗi, thực tế vốn là nhường một bước tiến vài bước, khiến Lâm Lam và Tăng Tuyết không thể giải thích. Đúng lúc sắc mặt Lâm Lam trở nên khó coi, mà tổng biên Tài Trí đang khó xử nhìn hai bên, thì bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay. Ánh mắt đám đông phút chốc bị người nào đó thu hút, Lâm Lam chau mày, vừa rồi cô nhìn thấy người đàn ông này đi vào, cảm thấy có chút kỳ lạ, anh ấy và chủ biên Tài trí có quen biết sao? “Để Diêm tổng chê cười rồi.” Nữ tổng biên có chút lúng túng, dù gì cũng làm trò hề trước mặt tổng tài Đỉnh Thành rồi, một tổng biên như cô thật mất hết thể diện. “trò hề thì chưa hẳn, chỉ là thấy lạ, đã là chụp ảnh bìa cho tạp chí, vậy nhiếp ảnh gia đâu rồi? Còn nữa, đèn phản quang và tấm lấy sáng chưa mở ra, các người chắc chắn là phải chụp hình?” Diêm Quân Lệnh nhìn từng nhân viên ekip của Tài Trí một, rõ ràng ánh mắt không có cảm xúc gì, lại khiến mọi người ở đây cảm thấy rất áp lực. “Là thế này Diêm tổng, bởi vì cô Lâm không chịu hợp tác, cho nên nhiếp ảnh gia về trước rồi.” Nhân viên ekip vừa nãy lại lần nữa ăn không nói có. Tăng Tuyết tức phát điên, lại bị Lâm Lam cản lại. Diêm Quân Lệnh lại nhìn qua bọn họ, ừm nhỏ một tiếng. Tăng Tuyết thấy vậy càng rối lên, “Diêm tổng, ngài đừng nghe anh ta, chúng tôi từ lúc vào đây chưa hề gặp nhiếp ảnh gia, còn cho rằng anh ta là nhiếp ảnh.” Nếu như không phải Diêm Quân Lệnh nhắc, Lâm Lam cũng nghĩ người nói chuyện với cô là nhiếp ảnh gia. “ồ, là cô Lâm để nhiếp ảnh gia đi mất sao?” Diêm Quân Lệnh nói vẻ không để tâm, khiến mọi người chung quanh thót tim, hơn nữa nói xong câu này, Diêm Quân Lệnh ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Lam, cảm giác giống con rùa rụt cổ như lúc anh ngồi trong tiểu hồng vậy, mà cô ấy nói cái gì chụp ảnh kết thúc muộn, vốn dĩ không phải vậy, mà từ đầu tới cuối bị người ta ghẻ lạnh, thảo nào cô thấy ông chồng này của mình chỉ để trưng bày thôi sao? “tôi cũng cho rằng vị đang nói chuyện với tôi đây là nhiếp ảnh gia.” Lâm Lam bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của đàn ông, điềm tĩnh nói. “Lời của cô Lâm không nên nói như vậy, nhiếp ảnh gia rõ ràng là bị cô chọc tức mà bỏ đi, sao lại không gặp chứ?” nhân viên ekip nhìn giống người phụ trách kia biểu cảm đâu ra đấy, hơn nữa còn rất cảnh giác, vừa rồi anh ta nhìn thấy Diêm tổng mất kiên nhẫn với cô người mẫu này, xem ra hôm nay có trò hay để xem rồi. “Phụ trách chụp ảnh cho cô Lâm lần này có phải là Từ Lỗi không?” Diêm Quân Lệnh hỏi nữ tổng biên. Tổng biên đó gật đầu, có chút lạ nhìn Diêm Quân Lệnh, cô luôn biết vị tổng tài này không thích quản mấy chuyện vặt vãnh, nhuuwng hom nay sao lại quan tâm chuyện vặt của một cô người mẫu nhỏ nhoi, trong lòng có chút không hiểu, nhưng lại không có cách nào cả. “Là Từ nhiếp ảnh.” “ồ, xem ra là thật. Cậu tên là gì?” Diêm Quân Lệnh gật đầu, nhìn nhân viên ekip luôn đứng ra trả lời kia. Nhân viên đó cũng không ngờ Diêm đại tổng tài của Đỉnh Thành lại quan tâm mấy chuyện vặt, liền thấy căng thẳng, sau đó nghe thấy đối phương lại hỏi họ tên của mình, kích động trả lời, “tôi là Lý Dược Tiến chủ biên của tạp chí Tài Trí, mong Diêm tổng vì một nhân viên quèn như tôi mà ra tay giúp đỡ.” “Đương nhiên rồi.” Diêm Quân Lệnh mím chặt môi, sau đó nhìn về đám đông, “Chủ biên của các người nói Từ nhiếp ảnh gia bị chọc tức bỏ đi, nhưng theo tôi được biết Từ Lỗi từ 10 giờ sáng thì đã ở studio của Đỉnh Thành rồi, vậy Từ Lỗi bị chọc tức mà bỏ về kia là ai? Hôm nay tôi vừa khéo ở gần đây đợi người, từ 1 giờ 30 phút, ngoài tổng biên cảu các người, tôi vẫn thật sự không nhìn thấy Từ nhiếp ảnh, không biết chủ biên Lý Dược Tiến ngài giải thích như nào đây?” “Diêm... Diêm tổng...” Lý Dược Tiến nghe xong câu này, sợ hãi giọng cũng lạc đi rồi. “Luôn cho rằng Tài Trí là tạp chí cao cấp, tố chất của biên tập viên cũng cao cấp hơn, càng yêu thích sự thật hơn, xem ra là tôi hiểu lầm rồi, sau này hợp tác giữa Đỉnh Thành và Tài Trì kết thúc tại đây.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền nhìn Lâm Lam, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Về nhà.” “Hả” Lâm Lam còn chhuwa kịp tỉnh người thì bị câu này của người đàn ông làm cho thảm rồi. Trước nhiều người như vậy lại nói mình về nhà, không sợ chuyện bị lộ sao?