Lâm Lam sững sờ ngồi trên giường bệnh, hai mắt đờ đẫn, miệng đau khổ lẩm bẩm. Cái chết khi xưa của Trần Lâm Kiệt tuy nói không liên quan đến cô, nhưng ít nhiều cũng từ cô mà ra, hiện giờ lại có một người vô tội nữa vì quyết định sai lầm của cô mà mất mạng, không cần nói cũng biết tâm trạng của Lâm Lam hiện giờ khó chịu thế nào. “Nghe lời, không phải lỗi của em.” Diêm Quân Lệnh nắm chặt lấy bả vai Lâm Lam, không cho phép nha đầu này tự trách mình. “Sao lại không phải lỗi của em? Nếu như không phải em tham lam, rõ ràng biết rằng Đồng Thiên Hoa có thứ tình cảm khác với em mà còn chấp nhận để anh ta hiến thận, để anh ta tìm một người vô tội đến thay thế. Nếu như em may mắn hơn, nghe rõ lời của mấy y tá kia, biết được người hiến thận có thể không phải là Đồng Thiên Hoa mà là người khác thì sự việc đã không thành ra như vậy... đều do em...” Nỗi tự trách to lớn khiến Lâm Lam buồn rầu không còn là chính mình. Cô chỉ muốn ba cô được sống, nhưng tại sao lại trở nên như vậy? Thời khắc này Lâm Lam không ngừng nghĩ rằng, nếu lúc đó cô vào phòng phẫu thuật sớm hơn một chút, cẩn thận hơn một chút thì chàng trai vô tội kia sẽ không bị chết oan. “Em nghe anh nói hết, bệnh nhận kia vốn dĩ sức khỏe có vấn đề nên sau khi lấy thận xong mới bị suy tim, chứ không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết là do lấy thận, hơn nữa sự thực có là vậy đi chăng nữa thì cũng không phải trách nhiệm của em mà là Đồng Thiên Hoa.” Nhìn thấy bộ dạng suy sụp của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh ôm lấy cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi. Lâm Lam vùi đầu vào lòng người đàn ông, nhưng cô vẫn không kiềm được nỗi tự trách và đau khổ trong lòng. Những điều Diêm Quân Lệnh nói có thể là đúng, nhưng nguyên nhân chủ yếu cuối cùng vẫn là do lòng ích kỉ muốn ba tiếp tục sống của cô Không biết bao lâu sau, hô hấp của Lâm Lam mới bình ổn trở lại, cô cứ ngồi như vậy, vùi mình vào khuỷu tay của Diêm Quân Lệnh. Ôm chặt lấy cánh tay của anh, Giả Tử Hoàn đứng một bên thấy cảnh tượng này liền ngoắc ngoắc tay với hai người kia, mấy người các anh tự động đi ra khỏi phòng bệnh để cho hai người kia có đủ không gian. Nhưng sau khi đi ra, Giả Tử Hoàn vẫn có chút nghi hoặc, “Sao cô ấy phản ứng dữ dội vậy? Hình như là di chứng sau khi chấn thương.” “Di chứng sau chấn thương?” Tiêu Chấn Nhạc nghe vậy theo phản xạ nhìn sang Giả Tử Hoàn, ngay cả Lí Húc cũng nhìn sang người kia. “Uhm, loại này còn được gọi là phản ứng tâm lý chậm, là một phản ứng tâm thần bất thường sau khi chịu ảnh hưởng của các yếu tố stress nghiêm trọng như chấn thương, Diêm phu nhân có từng gặp phải sự uy hiếp gì đó lạ thường hoặc là tổn thương tâm lý do gặp phải tai nạn không?” Giả Tử Hoàn nói qua qua, sau đó nghiêng đầu sang hỏi Lí Húc. Lí Húc chau mày nghĩ một lát sau đó đột nhiên sực nhớ, “Chị dâu nhỏ đã từng tận mắt nhìn thấy bạn trai cũ nhảy lầu, tuy lúc đó phản ứng cũng rất dữ dội, nhưng cũng không quá đau buồn, người đàn ông đó trước là ngoại tình, sau đó suýt chút nữa thì hủy hoại cả cuộc đời của chị dâu nhỏ, cũng chẳng có gì đáng để buồn cả.” “Cái này cũng không có liên quan quá lớn đến việc buồn hay không buồn, nó chỉ là một loại áp lực tâm lý, có thể cô ấy cảm thấy cái chết của đối phương có liên quan đến mình, từ đó sẽ sản sinh ra các loại cảm xúc như tự trách, áy náy, lo lắng, cũng giống như chuyện ngày hôm nay, có thể là do cái chết bất ngờ của người đàn ông kia khiến cô ấy liên tưởng đến sự việc lần trước, một lần nữa bản thân lại rơi vào khung cảnh trải nghiệm lại vết thương kia, vậy nên mới mất kiểm soát như vậy.” Giả Tử Hoàn phân tích qua về bệnh tình của Lâm Lam. “Nghe anh nói thì tình trạng của chị dâu nhỏ đúng là như vậy.” Sau khi cân nhắc Lí Húc liền gật đầu. “Chút nữa tôi sẽ nói với Diêm, xem ra điều trị tâm lí là quan trọng nhất.” Tiêu Chấn Nhạc cũng là bác sĩ, nhưng hướng đi của anh và Giả Tử Hoàn không giống nhau, hơn nữa anh thiên về quản lý hơn, có điều anh vẫn rất tin tưởng khả năng của Giả Tử Hoàn. “Loại chuyện như thế này không thể vội vàng được.” Giả Tử Hoàn nói thêm một câu, nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình, trong lòng vụt qua một tia đau lòng, sau đó ngẩng đầu lên để chào tạm biệt, “Sức khỏa của bác Lâm tạm thời không có vấn đề gì, người của anh chăm sóc tôi rất yên tâm, tôi về Tấn thị trước, có gì cứ gọi cho tôi.” Dứt lời không đợi Tiêu Chấn Nhạc và Lí Húc kịp phản ứng liền vội vã chạy về phía thang máy, chớp mắt đã biến mất dạng. Tiêu Chấn Nhạc đứng đờ người ở chỗ cũ, nửa ngày sau mới cảm thám nói, “Đúng là người đàn ông tựa gió vậy.” “Nghe nói vợ của anh ấy đang mang bầu bé thứ hai.” Lí Húc đứng bên cạnh giải thích. “Chả trách.” Tiêu Chấn Nhạc gật đầu, nhớ đến Vân Bích, trước kia anh nghe nói người phụ nữ kia từng tán tỉnh người phụ nữ của cậu hai nhà họ Giả, chẳng lẽ cô ta thực sự thích phụ nữ? Nghĩ đến đây Tiêu Chấn Nhạc lắc đầu thật mạnh, cho dù là người phụ nữ đó thực sự “Cong” thì anh cũng bẻ cho thành thẳng. “Chuyện của chị dâu nhỏ lát cậu nhắc nhở anh cả một câu.” “Tại sao không phải là anh?” Lí Húc ngây thơ nói, chẳng lẽ đây không phải chuyện mà bác sĩ nên làm sao. “Anh cả kết hôn rồi, tôi đây là đang giúp cậu đoạn tình.” Tiêu Chấn Nhạc ném lại một câu rồi đi kiểm tra các phòng bệnh, để lại Lí Húc với khuôn mặt đầy tức giận, mắt nào của họ nhìn thấy anh thích anh cả? Mẹ kiếp! Đợi Tiêu Chấn Nhạc đi rồi Lí Húc phát hiện ra là ở cùng đám người này anh không có cách nào giữ được đạo đức cơ bản, xem ra anh nhất định phải tìm một người phụ nữ để bịt miệng đám người này lại. Đúng vào lúc Lí Húc đang buồn bực thì cánh cửa thang máy mở ra, Coco mặc một chiếc váy cổ chữ V màu đỏ chói, bộ ngực lớn phập phồng nâng lên hạ xuống, cô đi một đôi giày gót, nghiêng một bên mông đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Lí Húc một tay chống hông, đứng đờ ở đó, “Lâm Lam đâu? Nha đầu kia thế nào rồi? Chỗ tôi đang còn một đống công việc chờ cô ấy đây!” Lí Húc vừa mới quyết tâm tìm một người phụ nữ thì mở mắt ra đã thấy Coco, cả người đờ ra đứng tại chỗ, cộng thêm với việc nghe thấy giọng nói của người kia, ngay lập tức anh muốn nôn mửa. “Biểu cảm của anh như này là sao? Sao nào thích bổn cô nương rồi?” Thấy bộ dạng ngạc nhiên đến đờ người của Lí Húc, Coco nháy mắt một cái, rất tự tin nói. “Ọe...” Lí Húc nhất thời không cầm cự được mà nôn thật, ọe một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến chỗ thùng rác. Coco đờ người tại chỗ, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, tức giận gào lên, “Họ Lí kia, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi có ý gì? Nhìn thấy lão nương là muốn nôn?” “Tôi không... ọe...” Lí Húc vội vàng khua tay, nhưng ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn thẳng vào bộ dạng diêm dúa lòe loẹt của Coco, nhưng thứ anh nghĩ đến trong đầu lại là bộ dạng từng là đàn ông của đối phương, không kiềm được lại ọe lên một tiếng. “Ngươi... Hôm nay lão nương liều mạng với ngươi!” Dứt lời Coco liền cầm chiếc túi hàng hiệu trong tay xông đến đánh túi bụi, trong lòng Lí Húc xấu hổ, anh chỉ chăm chăm né những đòn đánh mạnh của Coco chú không dám đánh trả. Tồi tệ hơn là thế này chưa là gì, đúng vào lúc Lí Húc đang gập người để chịu đánh thì anh phát hiện ra một bên mông của Coco cong không bình thường, đây chắc là do ăn quá nhiều bột protein? Lí Húc không thể khống chế cho đầu mình khỏi suy nghĩ, anh lại theo phản xạ mà tiếp tục nhìn xuống dưới. Người chuyển giới như Coco có vóc dáng đúng là không thể chê vào đâu được, tiếc thay. “Anh nhìn đi đâu thế hả?” Coco phản ứng lại, kinh hãi hét lên một tiếng. Lí Húc sực tỉnh, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc phiếm hồng, anh vừa làm gì thế? Bản thân lại tự cảm thấy vóc dáng của cái người chuyển giới này đẹp? Còn nhìn chằm chằm vào người ta... Ực ực! Không có cách nào tin được là mình lại phạm sai lầm ngu ngốc như vậy, Lí Húc nuốt nước bọt ực ực, chẳng lẽ vì ngày ngày bị đám người kia trêu chọc nên anh có có bệnh về tâm lý? “Anh vẫn còn nhìn! Còn nhìn!” Khi Lí Húc ngơ người ra hoàn toàn không ý thức được rằng mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào mông của Coco, đến khi bị giọng nói vừa nũng nịu vừa có chút đàn ông của cô gái này làm tỉnh ngộ thì anh mới lúng túng xoay người bỏ chạy. Trời ơi, anh không cần tìm phụ nữ nữa, cứ làm anh hùng hảo hán đơn thận độc mã không được sao? Tại sao anh phải vì mấy lời nói trêu chọc kia mà thay đổi bản thân!