Diêm Quân Lệnh và Lý Húc lặng lẽ rời khỏi trường quay. Trực tiếp đi đến bệnh viện Thụy An, Tiêu Chấn Nhạc đang đợi họ ở đó. “Nhị thiếu gia, có kết quả chưa?” Diêm Quân Lệnh đã quen biết Giả Tử Hoàn từ rất lâu, từ hồi biết được Lâm Phúc sinh ở bệnh viện Vi Ái, hai người đã thường xuyên liên hệ với nhau, cũng đã nhờ cậu ta việc của Lâm Phúc Sinh, lần trước Giả Tử Hoàn ra nước ngoài chính là vì việc ghép thận của Lâm Phúc Sinh. Là một người tốt nghiệp từ trung tâm y học Cleveland sếp hạng Top 1 về tim ngoại khoa và tim nội khoa trên thế giới, Giả Tử Hoàn từng thực hiên thành công một cuộc phẫu thuật thay tim cho một giáo sư già 70 tuổi, việc đó đã gây chấn động ngành y học trong và ngoài nước, cũng đã khiến anh ta trở thành một chuyên gia ngoại khoa có tiếng nói nhất trong nước. Lần này Giả Tử Hoàn đã tìm hiểu sâu về tình hình thận tạng nhân tạo tại nước Anh, thậm chí cũng đã tiến hành thử nghiệm lâm sàng, giờ đã có thể đảm bảo được tỉ lệ thành công của phẫu thuật lần này. “Cơ địa của chú Lâm tôi trước đây cũng từng làm số liệu phân tích, nhưng tình hình cụ thể nữa vẫn cần kiểm tra toàn diện rồi mới nắm rõ được. ” Giả Tử Hoàn đang mặc đồng phục bác sỹ, khí chất tuấn nhã. “Theo những gì em đã biết, Đồng Thiên Hoa định ngày mai tiến hành phẫu thuật thay thận cho chú Lâm, bên chị dâu nhỏ anh đình xử lý thế nào?” Tiêu Chấn Nhạc nghe xong liền quay lại hỏi Diêm Quân Lệnh. “Đã xác định được địa điểm, họ phòng vệ rất chặt, đến lúc đó Thiên Thành sẽ phối hợp Lôi Tử, chuyển bệnh nhân đến bên Thụy An, nhưng vấn đề lớn nhất ở đây vẫn là phía Lâm Lam.” Giọng điệu Diêm Quân Lệnh có chút trầm thấp. “Anh và chị dâu nhỏ vẫn chưa lành à?” Tiêu Chấn Nhạc nghe xong có chút sốt ruột “Nha đầu đó định ly hôn với tôi.” Diêm Quân Lệnh thấp giọng trả lời. Cậu nhị thiếu gia nhà họ Giả lần đầu tiên nhìn thấy Diêm Quân Lệnh luôn lạnh lùng cứng nhắc mang bộ dạng như này, có chút hạnh chai lạc hoạn: “Tin bê bối của sếp Diêm chúng ta đang lan truyền khắp nơi, cô Lâm muốn ly hôn cũng là chuyện bình thường.” “Người sợ vợ như ông cũng dám nói tôi ư?” Diêm Quân Lệnh bực mình nói một câu, tự nhiên anh lại nghĩ đến chuyện gì đó: “Nghe nói Giả phu nhân trước đây từng trốn ông đến nước Anh không muốn gặp lại ông, không biết nhị lthiếu gia của chúng ta làm cách nào đuổi về nhỉ?” Diêm Quân Lệnh như đang trêu đùa, thực tế là muốn học hỏi kinh nghiệm. Đáng tiếc là nhị thiếu gia kiêu ngạo hơn cả anh: “Vợ tôi chỉ là đi Anh dưỡng thai thôi.” “Ha hà.” Diêm Quân Lệnh cười nhẹ một tiếng liền nhanh tay sắp xếp các việc chuẩn bị tiếp theo. Tiêu Chấn Nhạc đã sắp xếp ổn thỏa những đồ đạc máy móc mà phòng phẫu thuật và thủ thuật phẫu thuật cần dùng đến, Giả Tử Hoàn và các chuyên gia khác đã chuẩn bị xong, giờ chỉ đợi bệnh nhân đến thôi. ... Bệnh viện Tĩnh An Lâm Lam đến nơi, Lâm Phúc Sinh đang vội vàng tìm cô, vừa thấy Lâm Lam đi vào, nhanh chóng vẫy tay. “Ba...” “Lâm Lam, ba đang ở đâu đây?” Lâm Phúc Sinh tỉnh dậy là phát hiện nơi này không phải là bệnh viện Vy Ái mà ông đã sống hơn 3 năm trước đây. “Ba, việc này ba tạm thời đừng quan tâm, bác sỹ nói tình hình ba đang ổn định, ngày mai có thể tiến hành phẫu thuật rồi.” Cố tình bỏ qua câu hỏi của ba mình, Lâm Lam chỉ nói những điều quan trọng. Lâm Phúc Sinh lúc đó đã nghe thấy sự sắp xếp của bác sỹ rồi, có chút lo lắng hỏi: “Là thật sao? Mất bao nhiêu năm không tìm thấy được một nguồn thận thích hợp, sao tự nhiên đổi một bệnh viện cái là có ngay?” Những năm nay, Lâm Phúc Sinh tuy đã bị bệnh tật giày vò, người càng già yếu, nhưng ông vẫn còn minh mẫn. “Là một người bạn của con, chỉ số khớp của thận tạng anh ta với ba rất cao, anh ta đồng ý hiến cho ba.” Lâm Lam nói ra những lời này, trong lòng lại cảm thấy rất có lỗi với Đồng Thiên Hoa, cô cảm thấy sốt ruột, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện những lời nói của Chu Vũ Vy trước đó, tình hình của ba không được kéo dài nữa, nếu không ông không qua được mùa xuân năm nay rồi. “Bạn con?” Lâm Phúc sinh có chút nghi hoặc. Lâm Lam gật gật đầu, cũng không biết nên định vị Đồng Thiên Hoa như nào, chắc giờ có thể coi là bạn. “Là con trai à?” nhìn thấy thần sắc của con gái mình không được tự nhiên, Lâm Phúc Sinh lại hỏi tiếp. “Dạ.” Lâm Lam dạ một câu, trong lòng muôn điều cảm xúc, không biết sau này nên tự xử như nào. Nếu phẫu thuật thành công, ân tình mà cô nợ cho Đồng Thiên Hoa e là phải trả cả đời. “Lâm Lam, con thành thật nói cho ba nghe, Quân Lệnh biết chuyện này không?” thấy Lâm Lam dạ một câu xong người liền ngẩn ngơ đi, giọng điệu Lâm Phúc Sinh chợt thay đổi, hỏi một cách nghiêm túc. Thế giới này không có người hoặc chuyện gì tốt với mình một cách vô duyên vô cớ như vậy, càng không có bữa trưa nào là miễn phí, huống chi đó là một cái thận. “Anh ấy... anh ấy dạo này khá bận rộn, đợi sau khi phẫu thuật xong, con sẽ bảo với anh ý.” Lâm Lam suýt nữa đã nói ra việc cô định ly hôn với Diêm Quân Lệnh, nhưng may mắn cô vẫn còn lý trí, nhanh mồm nói một cách khác. Ngày mai phải phẫu thuật rồi, cô không được cho ba mình phân tâm. “Phẫu thuật này ba không làm!” Nhưng điều mà Lâm Lam không ngờ tới, sau khi cô nói xong, ba mình lại ra một quyết định như vậy. Lâm Lam cuống lên: “Ba, sao ba làm thế? Việc phẫu thuật con đã sắp xếp xong rồi, tình hình sức khỏe của ba bắt buộc phải nhanh chóng phẫu thuật.” “Lâm Lam, con nói ba biết, người con trai hiến thận đó có phải thích con hay không?” Nhìn thấy thần sắc chần chừ và cách phản ứng lúc nãy, Lâm Phúc Sinh đã đoán đại khái được nguyên nhân sự việc. Cho nên ông bắt buộc phải từ chối cái thận này, bất kể người con trai này muốn gì trên người Lâm Lam, chỉ cần ông chấp nhận quả thận này, ân tình nợ nần này con gái ông sẽ không bao giờ trả hết được. Nếu đối phương chỉ cần tiền, thế mọi chuyện sẽ dễ dàng, những theo tình hình trước mắt thì hiển nhiên là không phải. Nếu chỉ vì muốn gia mạng cho một người già như ông mà lại ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của con gái mình, Lâm Phúc Sinh không muốn như vậy. “Ba, những việc này ba không phải bận tâm, con sẽ sắp xếp được. Việc phẫu thuật ba phải chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.” Lâm Lam biết ba mình đang lo lắng vì điều gì, giọng điệu cô đã ương ngạnh lên, dù thế nào đi chăng nữa cô không cho phép ba mình từ chối. Lâm Lam đời này chỉ có một mình ba là người thân, hai bố con đã sống nương tụa lẫn nhau đến tận bây giờ, cô không cho phép ba lại bỏ cô ở lại một mình. “Lâm Lam...” “Ba, con biết mình đang làm gì, thời gian phẫu thuật chính là ngày mai, ba bắt buộc phải làm, con chỉ có duy nhất một người thân là ba thôi, nếu con mất ba, con không biết phải sống thế nào nữa.” Lâm Lam nói xong hốc mắt đã đỏ. “Lâm Lam ngốc của ba, con không chỉ có ba, con còn có dì Chu và Quân Lệnh...” “Ba, cái đấy không giống, ba không giống như họ!” giọng nói của Lâm Lam càng thêm nghẹn ngào, nhất là Diêm Quân Lệnh, nghĩ lại những lời nói hôm nay của người đàn ông đó, và việc ly hôn cô đã tự nói ra. Rõ ràng đã rất thất vọng, nhưng tại sao một khi nhớ đến người đó, cô liền không kiểm soát được nỗi buồn trong lòng, đặc biệt là nghĩ đến hai người sẽ ly hôn, mai sau rẽ chia, anh ta sẽ đi với một cô gái khác. Trong miệng đắng cay vô cùng, tự dưng cô rất nhớ Vượng Tài, còn thím Vương và chú Trương nữa, không biết sau khi cô rời khỏi, cuộc sống họ sẽ như nào. Ha ha... Đến lúc đó chắc anh ta sẽ đi với Trần Văn, họ cũng sẽ xưng hô cô ta là tiểu phu nhân? Càng nghĩ trong lòng Lâm Lam càng thấy khổ sở, nắm tay của Lâm Phúc Sinh: “Ba, con không biết ba nghĩ như nào, lo lắng như nào, nhưng ba đều phải chấp nhận việc phẫu thuật ngày mai, con cần ba sống, ba nhất định phải sống!” “Lâm Lam...” “Ba, ba ngủ sớm đi, con đi ra phòng bên cạnh.” Lâm Phúc Sinh vẫn muốn nói thêm gì, nhưng Lâm Lam không cho ông cơ hội nữa. Trực tiếp đứng dậy ra khỏi phòng. “Lâm Lam...” Lâm Phúc Sinh gọi một câu Lâm Lam, người Lâm Lam dừng chân lại, nhưng cuối cùng cô vẫn bước ra khỏi phòng. Ba cô là phụ thân tốt nhất trên thế giới này, cô không cho phép ba đi!” Dù phải trả nợ một mạng cho Đồng Thiên Hoa! Bước khỏi phòng, Lâm Lam không ra khỏi chỗ này, toàn thân mệt mỏi dựa vào bức tường mát lạnh, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong mẫy năm nay, còn những việc đã trải qua nửa năm nay. Nếu cô thật sự muốn ly hôn, chắc Diêm Quân Lệnh sẽ đồng ý nhỉ? Dù sao Trần Văn mới là tình yêu thật sự của anh ta. Nghĩ đến đây, Lâm Lam lại khổ sở cười, con tim từng sống lại vì Diêm Quân Lệnh đó, một lần nữa lại bị xé tan từng mảnh. Rất đau, nhưng không biết nên phát tiết như nào.