“Ông chủ...” Vương Đại lo lắng, trực giác mách bảo hiện giờ đi vào không lành. “Mở cửa!” Diêm Quân Lệnh không biết cảm giác trong lòng thế nào, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời của bác sĩ, tên họ Đồng muốn hiến thận cho ông Lâm hơn nữa còn muốn chuyển tới Bắc Kinh để phẫu thuật. Nhưng mà tới giờ cô vẫn chưa báo cho anh, cô rõ ràng biết mục đích của tên họ Đồng không thuần khiết nhưng vẫn muốn nhận thận của đối phương, cô thật sự cho là anh ta tốt như thế, chưa tính xem ân nghĩa này trả thế nào sao? Hay là cô đã suy nghĩ dùng bản thân đền đáp từ sớm rồi? Trong lòng như bị cào xé dữ dội, anh đã liên hệ với chuyên gia nước ngoài, nếu như không thể tìm thấy nguồn hiến thận thì cũng có thể thử cấy ghép thận nhân tạo, viện trưởng Cổ của bệnh viện Vi Ái đang ở nước ngoài làm việc này cho anh, nhưng mà người phụ nữ ở trong kia đã không thể chờ đợi nổi nữa rồi sao? Hay là ngay từ ban đầu cô đã chưa từng tin anh? Trái tim Diêm Quân Lệnh thắt lại không thôi, tiếp tục yêu cầu: “Mở cửa.” “Ông chủ...” Vương Đại còn định nói gì nữa thì Diêm Quân Lệnh đã rút thẻ phòng, quẹt thẻ mở cửa! Rầm... Tiếng đạp cửa ầm ĩ làm cho người ở bên trong cũng giật mình tỉnh giấc. Vương Đại, Lộc Tam biết điều không đi vào trong, Diêm Quân Lệnh nén lửa giận trong lòng, nhìn hai người ở trên giường. Đồng Thiên Hoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa một cách khiêu khích, nhếch môi gây hấn: “Chủ tịch Diêm anh đang làm gì thế?” Diêm Quân Lệnh không nói lời nào, ánh mắt mãi nhìn người phụ nữ ở bên Đồng Thiên Hoa. Động tĩnh lớn đến như thế mà vẫn không làm cho cô thức dậy. Anh chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường, Đồng Thiên Hoa cười càng tà mị hơn: “Nếu như tôi nói chúng tôi bị oan thì anh có tin không?” Nhưng mà nói tới đây, Đồng Thiên Hoa xoa nhẹ vành tai của Lâm Lam: “Tiểu Lam, dậy đi...” Nhìn thấy Đồng Thiên Hoa có những hành đồng thân mật với cô như thế, hai mắt Diêm Quân Lệnh đỏ sậm lại: “Bỏ cô ấy ra.” “Ưm... sao lại ầm ĩ thế này?” Lâm Lam sau khi bị đánh ngất xỉu thì mất đi nhận thức, sau gáy hiện giờ đau không chịu nổi lại bị gọi dậy, rên một tiếng không vui vẻ. Chỉ là vừa mở mắt thì thấy bóng dáng cao lớn của anh, Lâm Lam vui mừng: “Chồng, anh đến rồi!” Diêm Quân Lệnh không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn cô tỉnh lại. Lâm Lam ôm gáy, thấy Diêm Quân Lệnh không động đậy lấy làm lạ hỏi: “Chồng anh sao thế?” “Anh ta nghi ngờ chúng ta quan hệ bất chính.” Đúng lúc Lâm Lam còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thì bên cạnh lại có một giọng nói vang lên. Lâm Lam theo bản năng quay đầu thì thấy Đồng Thiên Hoa đang nằm bên cạnh, cô vội giật mình ngồi dậy thì thấy trên người không một tấm vải, trên người còn có những dấu vết mờ ám, hoảng loạn chui vào trong chăn sốt ruột hỏi: “Sao lại thế này?” Diêm Quân Lệnh thất vọng nhìn Lâm Lam: “Diễn đủ chưa?” “Chồng, anh nói gì cơ?” Lâm Lam kinh ngạc nhìn Diêm Quân Lệnh, không ngờ anh lại không tin cô. “Vì cứu bố mình, em đúng là cái gì cũng không tiếc.” Diêm Quân Lệnh nhìn dấu vết ám muội trên cổ Lâm Lam, đôi mắt càng đỏ hơn. “Em không có...” Lâm Lam nhớ lại mình bị người khác đánh hôn mê, từ đầu đến cuối không biết tại sao mình lại cùng Đồng Thiên Hoa ở trong một căn phòng nằm cùng một chiếc giường, còn không một tấc vải trên người. “Không sao?” Diêm Quân Lệnh cảm thấy trái tim mình giống như bị đâm một nhát dao, nếu như cô thẳng thắng thừa nhận, anh còn cảm thấy mình không yêu nhầm người nhưng ở tình huống này cô lại không dứt miệng kêu anh là chồng, nói bản thân không có. Ánh mắt của Diêm Quân Lệnh làm cô hoảng sợ, cô đạp mạnh Đồng Thiên Hoa một cước: “Anh mau giải thích giúp tôi, đừng ngây ra như thế...” “Chủ tịch Diêm, đây chỉ là hiểu lầm.” Đồng Thiên Hoa rất hợp tác mà nói nhưng sự nhạo báng trong đáy mắt quá rõ ràng, chỉ làm Diêm Quân Lệnh cảm thấy nhục nhã. “Họ Đồng, anh thành công rồi.” Diêm Quân Lệnh quay người rời đi. Lâm Lam sốt ruột, quấn chăn xuống giường: “Diêm Quân Lệnh, anh đứng lại, anh nghe em nói, không giống như anh nghĩ đâu...” “Thế thì là như thế nào?” Anh quay lưng về phía Lâm Lam, vô cảm nói. “Chung quy là không giống như anh nghĩ...” Đầu Lâm Lam đau kinh khủng, bản thân cô cũng không thể nói rõ là đã xảy ra chuyện gì. “Ha ha.” Diêm Quân Lệnh tức quá hóa cười, không chút do dự bỏ lại Lâm Lam. Cô sốt ruột, bị chăn vướng chân té sấp nhưng vẫn cố nắm lấy Diêm Quân Lệnh, nhưng mà anh chỉ hất tay cô rồi đi ra bên ngoài. Vương Đại và Lộc Tam đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Lâm Lam ngã sấp, không đành lòng khuyên nhủ: “Ông chủ, có lẽ là có hiểu lầm gì đó?” “Hiểu lầm?” Diêm Quân Lệnh cười lạnh, không dừng bước mà đi thẳng ra ngoài. Anh cũng mong đó là hiểu lầm, đáng tiếc rằng đúng như vậy ư? Anh rất hiểu tên họ Đồng, nếu như Lâm Lam không tình nguyện thì hắn từ đầu đến cuối sẽ không sờ vào cô, người đàn ông này thích chơi trò nắm tình cảm thực lòng của phụ nữ ở trong lòng bàn tay rồi đùa nghịch. Là anh đã quá tự tin, cho là trong lòng bánh bao nhỏ có anh, sẽ không dễ động lòng trước Đồng Thiên Hoa, nhưng không ngờ rằng vì Lâm Phúc Sinh, việc gì Lâm Lam cũng có thể làm. “Ông chủ, phu nhân cô ấy...” “Câm miệng, cô ta không phải là phu nhân!” Vương Đại còn định khuyên nhủ thì bị câu nói của Diêm Quân Lệnh chặn họng. Cô đứng trong phòng nghe thấy câu cuối cùng, trái tim trĩu xuống, cô không hiểu sao chuyện lại thành thế này. Hai mắt hung tợn nhìn Đồng Thiên Hoa: “Là anh phải không? Là anh cố ý?” “Tôi chỉ tỉnh lại sớm hơn cô vài phút thôi.” Hắn ta nhún vai, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ. Nhưng Lâm Lam không tin, cô tìm nửa ngày trời mới tìm thấy quần áo của mình, thấy được điện thoại của Chu Vũ Vy mới nhớ ra: “Chu Vũ Vy và Hàn Hinh Nhi đâu?” “Chắc bị người của Lỗ Trấn Hải bắt đi rồi?” Đồng Thiên Hoa không biết đã mặc xong quần lúc nào, nhìn Lâm Lam. Tim Lâm Lam đập thình thịch, cảm thấy chuyện này không hợp lý, nếu như bắt Hàn Hinh Nhi và Chu Vũ Vy thì sao họ lại ở đây? Cô cảnh giác ôm quần áo đi vào trong phòng tắm, khóe mắt đỏ hoe khóa chặt cửa nhà tắm, kiểm tra cơ thể của mình tỉ mỉ, khẳng định xong trừ dấu hôn trên người thì không còn tổn thương nào khác, Lâm Lam mừng ra mặt muốn gọi điện thoại cho Diêm Quân Lệnh. Nhưng mà gọi mãi cũng không có ai nghe, gọi nữa cũng thế. Cô phát hoảng, cũng không dám tắm rửa, cô muốn chứng minh với Diêm Quân Lệnh bản thân không lấm bùn! Nhưng mà vừa mới mở cửa thì thấy Đồng Thiên Hoa đứng phía trước, Lâm Lam giật mình lùi lại một bước: “Anh muốn làm gì?” “Cô cảm thấy bây giờ cô đi giải thích với anh ta thì anh ta tin sao? Một người đàn ông nếu như không tin người phụ nữ đó thì cô ta làm gì cũng đều vô ích.” Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam, chậm rãi nói. “Anh tránh ra, anh ấy sẽ tin tôi.” Lâm Lam đẩy hắn ra, cô tin Diêm Quân Lệnh chỉ là nhất thời nóng tính, đợi anh bình tĩnh lại nhất định biết là cô bị hại. “Tôi ký tên hiến thận cho bố cô là thật?” “Cô hứa với tôi chuyển tới Bắc Kinh là thật?” “Ban nãy anh ta nhìn thấy chúng ta trên một chiếc giường là thật?” Đồng Thiên Hoa vạch rõ từng tí một. “Cho nên? Đây đều là anh cố tình hết?” Lâm Lam đỏ mắt cắn răng hỏi. “Sao có thể như vậy được? Đây thực ra chỉ là hiểu lầm, chỉ là phụ nữ đừng quá ngây thơ, anh ta nếu như tin cô, vừa nãy đã không như vậy rồi.” Đồng Thiên Hoa nói xong đi vào nhà tắm. Lâm Lam tự giễu cười, đúng thế, cô đúng là quá ngây thơ, mới định nói rõ với anh.