Tâm lý của phụ nữ rất kỳ lạ, khi không có ai để so sánh thì có thể tự tìm ra rất nhiều cái cớ cho chính mình. Họ viện cớ tính cách của đối phương là vậy, viện cớ đối phương vì sự nghiệp, viện cớ tính cách hai người không hợp, viện cớ... Tóm lại tuyệt đối không thừa nhận người đó yêu mình. Nhưng có một ngày nhìn thấy một người phụ nữ khác được yêu thương thì họ mới đột nhiên phát hiện và thực sự thừa nhận rằng bản thân chỉ là được yêu không đủ. Loại uất ức này so với việc chia tay bất đắc dĩ lúc đó còn khiến người ta chán nản hơn. Trần Văn đứng tại chỗ nhìn bóng xe đi xa, loại cảm xúc không thể tự kiểm soát này khiến cô ta âm thầm siết chặt nắm tay, mấy năm nay cô ta đi trên con đường này vô cùng cực khổ, nhưng lúc đầu rõ ràng Diêm Quân Lệnh có thể lấy thân phận để giúp cô ta, tiếc là anh đã không làm. Nhưng hiện giờ người phụ nữ này chỉ là tham gia phỏng vấn, anh lại cứ muốn đi theo tới, thậm chí để Coco ở bên cô để bảo vệ hộ tống, chính là sợ cô đi không được thuận lợi, chịu tủi thân ư? Vậy cô ta thì sao? Con người một khi sa vào một loại chấp niệm nào đó thì rất khó để thuyết phục, Trần Văn đứng tại chỗ bất động, nhìn theo xe của Diêm Quân Lệnh hoàn toàn biến mất mới quay đầu nhìn sang người xuất hiện ở sau lưng: “Chủ tịch Đồng cứ luôn có mặt ở mọi nơi nhỉ?” “Vậy phải xem là vì ai.” Đồng Thiên Hoa nói ánh mắt cũng nhìn về phía xa. “Dĩ nhiên không phải vì tôi.” Trần Văn nói có chút mỉa mai, cô ta cũng thật sự chưa nhìn ra được Lâm Lam có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến Diêm cưới cô về, còn có thể khiến gã họ Đồng nhớ nhung như vậy. “Cô Trần hà tất tự coi nhẹ mình.” Đồng Thiên Hoa vẫn mang vẻ mặt xinh đẹp kèm theo nụ cười, nhưng lại khiến người khác không dám coi thường. Trần Văn cười một cách tự giễu, không tiếp lời. Đồng Thiên Hoa nhìn vẻ mặt của cô ta: “Nghĩ kỹ rồi?” “Tôi đâu có ngốc, trái tim của đàn ông khó trộm hơn trái tim của phụ nữ nhiều, tôi dựa vào cái gì mà tin anh?” Trần Văn có thể đi đến vị trí hôm nay thì không phải đơn giản chỉ là một bình hoa xinh đẹp. Đồng Thiên Hoa mỉm cười, nụ cười dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn Paris đem theo một chút phong vị phương Đông rất đặc biệt, đôi mắt nhỏ nhìn sang Trần Văn với vẻ khiêu khích: “Tôi tưởng cô Trần là một cô gái tự tin.” “Chủ tịch Đồng không phải cũng là người đàn ông tự tin ư, kết quả thì sao?” Trần Văn ít nhiều cũng biết một vài việc của Đồng Thiên Hoa, nhưng không hề biết nước trong đó sâu bao nhiêu, cộng thêm anh chàng này trông mặt quả thực là vô hại, dĩ nhiên cũng không sợ sệt lắm. “Ha ha, thú vị.” Bị Trần Văn phản pháo lại, Đồng Thiên Hoa cũng không giận, còn cảm thấy rất thú vị, anh thích hợp tác với phụ nữ vừa gan dạ lại vừa thông minh. Trần Văn nhìn Đồng Thiên Hoa cười xong: “Nếu chủ tịch Đồng đã muốn hợp tác, chắc rằng đã có kế hoạch rồi?” “Việc đó là dĩ nhiên.” “Tôi mặc kệ chủ tịch Đồng dự định làm thế nào, nhưng loại thủ đoạn hạ đẳng đó tôi không thèm tham gia.” Trần Văn thanh minh trước. Vẻ mặt Đồng Thiên Hoa vẫn vô hại: “Chúng ta là theo đuổi tình yêu đích thực, ở đâu ra thủ đoạn?” Trần Văn nhìn anh ta không nói gì nhưng đột nhiên lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm, song việc đã đến nước này thì cô ta không thử sao có thể cam lòng. Đúng, chỉ vì để bản thân cam lòng. “Vậy thì xin chủ tịch Đồng dốc lòng sắp xếp.” Xe của cô ta đã đến, Trần Văn bỏ lại câu đó rồi trực tiếp lên xe. Đồng Thiên Hoa lộ ra một nụ cười mỉm vốn có, quay người đi vào phòng làm việc GGI. ... Lâm Lam đã lên xe của Diêm Quân Lệnh, vẫn cảm thấy cảnh vừa nãy có hơi khó xử: “Sao anh lại đến?” “Anh không thể đến à?” Nghe thấy lời đó của bánh bao nhỏ, Diêm Quân Lệnh có hơi phật lòng. “Không phải không thể đến, mà là đến có hơi...” “Đến có hơi không đúng lúc.” Lâm Lam đang bối rối nên dùng từ gì cho hợp thì Diêm Quân Lệnh đã bổ sung vào rồi. Lâm Lam quýnh lên: “Nếu anh cũng biết thì không thể tránh đi trước à?” “Tại sao phải tránh, cô ta không phải đã biết chúng ta kết hôn rồi ư?” Diêm Quân Lệnh hỏi Lâm Lam với vẻ mặt không thể hiểu được. Việc này... Lâm Lam bị một câu nói của Diêm Quân Lệnh khiến cho không thể phản bác, có lúc suy nghĩ của đàn ông quả thật không phải phụ nữ nào cũng có thể hiểu được, bởi vì quá trực tiếp. “Giờ chúng ta đi đâu vậy? Ngày mai còn có một buổi phỏng vấn.” Đã có “bài học” tối qua nên Lâm Lam cảnh giác, hỏi anh trước. “Đi ăn cơm, em không đói à?” Anh nghĩ rằng cô bé này bận cả ngày rồi, chắc là chưa có ăn gì. “Nhưng Coco và chị Tuyết, họ...” “Coco sẽ dẫn họ đi ăn.” Diêm Quân Lệnh ngắt lời của Lâm Lam, lẽ nào Diêm Quân Lệnh hẹn hò lại còn phải đưa theo vài chú kì đà ư? “Được rồi.” Lâm Lam nhún vai bất lực, lại nghĩ đến Diêm Quân Lệnh lúc nãy gióng trống khua chiêng xuất hiện ở bên đó thì có chút lo lắng: “Lúc nãy anh xuất hiện như vậy, không sợ ký giả chụp được à? Chúng ta...” “Yên tâm, Tô Mộ Bạch đến Paris quay quảng cáo, truyền thông đều đi vây lấy anh ta rồi, sẽ không quan tâm đến người mẫu nhỏ như em đâu.” Thấy cô hỏi ngập ngừng, Diêm Quân Lệnh trả lời thẳng. “Tô Mộ Bạch đến Paris rồi?” Lâm Lam nghe thấy tin này thì mắt lập tức sáng rỡ, lần trước tận mắt thấy vị siêu mẫu kiêm ảnh đế trong truyền thuyết này thì cảm tình đối với anh ta tăng lên gấp bội. “Cô gái, thu lại khuôn mặt mê trai của em đi, anh mới là người đàn ông của em.” Diêm Quân Lệnh ghét nhất là cô gái nhỏ nhà mình si mê người đàn ông khác. “Ờ.” Lâm Lam cười ngượng, tiếp đó sáp lên trước hỏi một cách hiếu kỳ: “Tô Mộ Bạch đến Paris quay quảng cáo gì vậy? Không phải là GGI chứ? Hôm nay em nhận được sự đồng ý từ nhà thiết kế của họ, sẽ tham gia show của GGI lần này, không biết Tô Mộ Bạch có đến không nhỉ?’ “Vốn dĩ có thể sẽ đến, nhưng hiện giờ anh thay đổi chủ định rồi.” Diêm Quân lệnh nhìn dáng vẻ Lâm Lam như vậy thì nói một cách không phân phải trái. “Anh...” Lâm Lam thật đúng là chịu thua cái ông chúa ghen vạn năm này. “Anh sao nào?” Diêm Quân Lệnh nhìn thấy dáng vẻ của cô gái nhỏ, vui vẻ nhướng mày. “Đồ nhỏ nhen, em chỉ là yêu thích vẻ đẹp của Tô Mộ Bạch một cách thuần túy mà thôi.” Lâm Lam liếc anh một cái, trả lời rất chính đáng. “Vì vậy em đối với Đồng Thiên Hoa cũng là thuần túy nhìn mặt mà phán đoán thiện ác?” Diêm Quân Lệnh không dễ gì bỏ qua cho cô gái nhỏ. Lâm Lam lại lúng túng lần nữa: “Em có à?” “Có.” Diêm Quân Lệnh vốn dĩ muốn nói đừng thấy khuôn mặt vừa vô hại vừa trong sáng đó, lúc ác độc thì Lỗ Trấn Hải cũng phải đứng một bên mà nhìn, nhưng lại nghĩ, nói với cô gái nhỏ của mình những điều này làm gì? Hồ ly đó vốn dĩ đã che giấu cực sâu, nếu anh nói thêm vài câu nói xấu đối phương thì ngược lại dễ khiến bánh bao nhỏ cảm thấy anh đang ghen. “Vậy được thôi.” Nếu Diêm Quân Lệnh đã nói chắc chắn như vậy rồi, Lâm Lam cũng không thể không nhận. Nhưng cô lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Tuy em rất xem trọng nhan sắc, nhưng cũng để ý nội tâm đó.” “Ồ.” Dáng vẻ của Diêm Quân Lệnh như không hề tin tưởng. Lâm Lam lè lè lưỡi: “Anh phải tin em, nếu không sao em lại yêu anh mà không yêu họ chứ?” “Cái gì? Em còn muốn yêu họ nữa à?” Diêm Quân Lệnh nghiêm túc, giọng nói cũng cao lên mấy độ. “Em nói yêu họ lúc nào chứ? Em nói là yêu anh!” Lâm Lam sao cứ cảm thấy IQ của người đàn ông này có hơi giảm xuống nhỉ? “Nói lại lần nữa.” Lừa cô gái nhỏ nói yêu mình hai lần, khóe miệng Diêm Quân Lệnh vẽ thành một nụ cười, vẫn chưa thỏa mãn. “Nói gì?” Lần này thì Lâm Lam lại phản ứng chậm rồi. “Câu cuối cùng.” “Em lúc nào...” “Không phải, đoạn cuối cùng.” Diêm Quân Lệnh nghe cô gái nhỏ nói lời yêu chưa đủ. “Em nói là yêu... Diêm Quân Lệnh anh là đồ lừa đảo!” Lâm Lam nói đến một nửa thì bỗng nhiên tỉnh ngộ. Diêm Quân Lệnh cười vui vẻ, nhân lúc đèn đỏ sắp tới hôn trán của Lâm Lam, trả lời rất là hài lòng: “Anh cũng yêu em.” “Anh...” Làm cho Lâm Lam lại đỏ mặt.