“Cô Lâm quá khen.” Đồng Thiên Hoa nói một cách khiêm tốn, sau đó nhìn Tần Sâm: “Chủ tịch Tần thật biết nhìn người.” Đồng Thiên Hoa nghe thấy Lâm Lam khen anh ta, vẻ mặt khác lạ. Đúng là tuyệt sắc? Ha ha. Anh ta không thích người ngoài nói mình nữ tính, nhưng mà hôm nay cách dùng từ của người phụ nữ này lại rất mới mẻ nên cũng không keo kiệt mà khen Lâm Lam thêm vài câu. Tần Sâm ít nhiều gì cũng hiểu tính cách của Đồng Thiên Hoa, anh ta toát mồ hôi lạnh trước câu nói của Lâm Lam, nào biết Đồng Thiêh Hoa không những không nổi giận còn vui vẻ hòa nhã với cô, làm anh ta cũng thấy ngạc nhiên, vội vàng đáp lại. Chỉ là khi ba người bắt đầu trò chuyện, thì Diêm Quân Lệnh lại bị cho ra rìa. Lâm Lam đứng đối diện Diêm Quân Lệnh, cảm thấy hơi lạnh vù vù thổi về phía mình, cố ý không nhìn anh, chuyển mắt sang Đồng Thiên Hoa: “Cũng không còn sớm nữa, mọi người cứ nói chuyện, tôi đi chào tạm biệt các chị.” Sau khi nói xong, Lâm Lam rời đi mặc kệ người khác đồng ý hay không. Cô không có hứng thú bám vào những vị chủ tịch này, chủ tịch Đồng thì cô không thân cũng không cần phải thân, chủ tịch Tần thì đã ký hợp đồng, không bám vào, công ty cũng sẽ cố gắng nâng đỡ, còn người cuối cùng cô muốn bám thì về nhà có thể tùy ý. Quan trọng nhất là nếu như còn ở lại thì chắc cô cũng bị hơi lạnh của Diêm Quân Lệnh làm cho đóng băng. “Thú vị đấy.” Đồng Thiên Hoa nhìn theo bóng lưng của Lâm Lam, khẽ ngợi khen với hàm ý sâu xa. Diêm Quân Lệnh liếc anh ta: “Chắc cuộc sống của chủ tịch Đồng nhạt nhẽo lắm nên mới thấy việc bị phụ nữ lạnh nhạt thú vị.” Nói xong Diêm Quân Lệnh quay người chuẩn bị rời đi, Đồng Thiên Hoa không những không tức giận mà còn bật cười khoa trương hơn, đứng sau lưng Diêm Quân Lệnh nói bóng gió: “Sao tôi lại ngửi thấy mùi ghen tuông nhỉ?” Người Diêm Quân Lệnh cứng đờ, nhưng cũng không dừng bước, anh nhìn thấy Trần Văn, chào tạm biệt rồi ra về. Trần Văn nhíu mày nhìn Diêm Quân Lệnh, luôn biết anh ấy không thích những sự kiện như thế này, hôm nay có thể vì cô mà đến đã là chuyện không dễ dàng gì, nên cũng không cố níu giữ. Ra khỏi bữa tiệc, Diêm Quân Lệnh tìm một vòng đều không thấy Lâm Lam đâu, lên xe điện thoại cho Vương Đại, Vương Đại khó hiểu: “Phu nhân còn chưa ra.” “Còn chưa ra?” Diêm Quân Lệnh ngẩn ra, lúc nãy anh không nhìn thấy bánh bao nhỏ ở buổi tiệc nên cho là cô ra ngoài mới đi ra theo, nhưng mà giờ Vương Đại lại bảo cô chưa ra. Diêm Quân Lệnh nhíu mày, bắt đầu ấn số gọi điện cho Lâm Lam. Bên trong buổi tiệc. Lâm Lam chuẩn đi rời đi nhưng đi vào nhà vệ sinh xong ra khỏi cửa thì lại thấy bên trong là bể bơi, hơi ngẩn ra một chút rồi mới đi tiếp vào phía trong. Càng đi càng sai, cô đang chuẩn bị vòng về thì thấy trên bể bơi có một đôi nam nữ đang hôn nhau nồng cháy, tay còn sờ tới sờ lui, người phụ nữ còn lộ ra cả bộ ngực trắng nõn. Lâm Lam há hốc, muốn tránh đi nhưng vừa lùi lại đằng sau thì đột nhiên đụng phải ai đó, cô giật mình kêu lên một tiếng, đôi uyên ương đằng kia giật mình, vội vã mặc quần áo chạy mất. Chỉ là Lâm Lam rất xấu hổ, nhìn Đồng Thiên Hoa tà mị đang đứng sau lưng mình, lúng túng hỏi một câu: “Chủ tịch Đồng, thật là trùng hợp.” “Đúng thế.” Đồng Thiên Hoa vui vẻ gật đầu, ánh mắt nhìn sang chỗ đôi uyên ương vừa rồi hôn nhau say đắm. Lâm Lam chợt đỏ mặt: “Hình như tôi đi nhầm cửa, chủ tịch Đồng nếu không có việc gì, tôi xin đi trước.” “Ồ.” Đồng Thiên Hoa ồ một tiếng làm Lâm Lam cảm thấy có ngụ ý rất sâu xa, tựa như không hoàn toàn tin cô. Điều này làm Lâm Lam càng lúng túng hơn, cười cười mấy cái thì quay đầu rời đi. “Người vừa rồi bị cô quấy rầy chính là chủ tịch của Thành Thiên, nếu như cô ra ngoài như thế không sợ ông ta không để yên cho cô à?” Lâm Lam mới đi được có mấy bước thì Đồng Thiên Hoa tốt bụng nhắc nhở. Lâm Lam chợt dừng lại, theo bản năng nuốt nước bọt, thế mà lại là Lỗ Trấn Hải, cô và ông ta có xích mích mấy lần, hơn nữa tính cách ông ta lại tàn độc, ép Hàn Hinh Nhi tới đường cùng. Khuôn mặt vuông chữ điền chính trực vậy mà làm việc không biết xấu hổ lại còn háo sắc, nếu như để ông ta biết cô đã quấy rầy chuyện tốt của mình, không biết ông ta còn đối phó cô thế nào. Lâm Lam hít sâu một hơi: “Chủ tịch Đồng chắc là rất vội? Hay là ngài đi trước. Tôi thấy trăng đêm nay không tệ lắm, định ở lại thêm chút nữa.” Nói xong Lâm Lam ngửa đầu nhìn trời, Bắc Kinh bụi dày từng lớp, đừng nói là ánh trăng, ban ngày muốn thấy mặt trời cũng phải nhìn chỉ số không khí. Trong chốc lát, Lâm Lam cảm thấy có một đàn quạ đang kêu cạc cạc bay qua đầu mình, kiên trì tiếp tục ngửa lên “Ngắm trăng”. Đồng Thiên Hoa nhìn bầu trời mờ mờ tối, gật đầu một cách rất nghiêm túc: “Ừ, đêm nay sắc trời cũng không tồi, ánh trăng rất đẹp.” Nói xong Đồng Thiên Hoa chỉ vào đèn đường cách đó không xa. Lâm Lam đờ mặt xua tay với Đồng Thiên Hoa: “Chủ tịch Đồng, không tiễn.” Đồng Thiên Hoa thấy thế, đôi mắt xinh đẹp sượt qua một tia giảo hoạt, thong thả nói: “Hay là tôi tiễn cô Lâm ra ngoài, chủ tịch Lỗ thế nào cũng nể mặt tôi.” “Ha ha, cũng không cần đâu.” Nếu như Lỗ Trấn Hải có thể làm chuyện bậy bạ ở cái bể bơi này thì vừa rời đi người bên ngoài nhìn thấy cũng sẽ nghĩ này nọ, nếu như cô đi ra ngoài cùng Đồng Thiên Hoa, còn không biết sẽ bị hiểu nhầm thế nào? Vì thế nên cô dứt khoát từ chối, sau đó lùi lại một bước, dùng tư thế mời với Đồng Thiên Hoa: “Chủ tịch Đồng đi trước.” Lần đầu tiên Đồng Thiên Hoa gặp người phụ nữ thú vị như vậy, mà cô lại là người phụ nữ của Diêm Quân Lệnh nên càng thấy hứng thú hơn, có chút cười cợt hỏi lại: “Thế giờ tôi đi nhé?” “Chủ tịch cứ đi.” Lâm Lam vẫn duy trì nụ cười giả tạo trên mặt. Đồng Thiên Hoa nhướng mày, chỉ có thể rời đi. Đợi Đồng Thiên Hoa đi khỏi, Lâm Lam tìm hướng quay về buổi tiệc mới nhận ra mình đi nhầm cửa, mỉm cười lúng túng với Trần Văn đang đứng tiếp đón khách mời, lần này rốt cuộc đã đi đúng cửa trước, cũng khiến Diêm Quân Lệnh đang sốt ruột đợi bên ngoài cả buổi cảm thấy yên tâm phần nào. Vừa mới lên xe Lâm Lam đã than: “Thật chưa thấy qua khách sạn nào mà cửa trước cửa sau đều hệt nhau, cũng thật kỳ lạ.” “Phu nhân, sếp muốn tối nay phu nhân về Hướng Phẩm.” Vương Đại không nhẫn nại tiếp lời Lâm Lam mà nói thẳng những gì Diêm Quân Lệnh đã dặn. Lâm Lam vừa nghe thì nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh tại buổi tiệc: “Tôi ở chỗ kia cũng ổn, không cần về.” “Nhưng mà sếp bảo...” “Bảo gì, đồ của tôi đều ở phòng trọ, lần sau hẵng tới.” Lâm Lam nghĩ đến hôm nay Diêm Quân Lệnh thân thiết với Trần Văn, hơn nữa còn lạnh như băng với cô, nhịn không được rùng mình một cái, từ chối thẳng thừng. Vương Đại hơi chần chừ, nhưng mà mọi chuyện thì sếp đều nghe phu nhân, Vương Đại cũng không dám cố ý đi Hướng Phẩm cho nên đành đưa Lâm Lam về trước. Diêm Quân Lệnh vốn chưa rời đi, thấy Vương Đại lái xe về phía nhà trọ Lâm Lam, đoán bánh bao nhỏ lại không nghe lời nên lái thẳng xe đi theo. Lâm Lam về tới phòng, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tăng Tuyết xem thế nào thì thấy bên ngoài có tiếng mở khóa, dây thần kinh căng lên gọi Vương Đại thì cửa đã mở ra. Sau đó Diêm Quân Lệnh lách vào phòng, chống một tay lên tường giữ Lâm Lam lại: “Bánh bao nhỏ, em muốn làm phản sao?” “Sao anh lại có chìa khóa phòng em?” Lâm Lam có đôi chút choáng váng trước hàng động của anh, vừa định thần lại liền hỏi, vì cô không nhớ đã từng đưa chìa khóa cho Diêm Quân Lệnh. “Đây không phải trọng điểm.” Diêm Quân Lệnh nâng cằm của Lâm Lam: “Khi nãy em chạy đi đâu?” Diêm Quân Lệnh vừa hỏi điều này, Lâm Lam có chút xấu hổ, yếu thế nhìn anh: “Em có thể không nói được không?” “Hử, thế em thấy sao?” Diêm Quân Lệnh nhìn chằm chằm Lâm Lam hỏi. “Em thấy việc tại sao anh có chìa khóa nhà em mới là trọng điểm.” Lâm Lam cố thay đổi chủ đề. “Thế hả? Nhà của em không phải là nhà của anh sao, anh có chìa khóa nhà của anh có gì sai?” “Việc này... thôi em nhận thua.” Logic của Diêm Quân Lệnh quay Lâm Lam như chong chóng, cô chắp tay nhận thua, nói xong thì chuẩn bị trốn đi. Nào ngờ Diêm Quân Lệnh đã chuẩn bị trước, chỉ một lúc đã kéo Lâm Lam về lại vòng tay của mình, Lâm Lam sốt ruột: “Anh định làm gì thế?” Không ngờ trên tay Diêm Quân Lệnh có một thứ gì đó sáng lấp lánh, Lâm Lam theo bản năng mở to mắt: “Oa!” “Đồ ngốc!”