Lâm Lam đợi suốt một đêm, cả đêm này cô không thể chợp nổi mắt, Diêm Quân Lệnh không về cũng không gọi điện, bấm gọi cho anh thì không thể kết nối được nên đã chuyển sang chế độ tắt máy. Sự tình quá sáng tỏ như vậy khiến Lâm Lam không tìm được cái cớ gì để an ủi mình, càng nghĩ cô càng khó khống chế được tâm trạng, càng nghĩ hô hấp càng trở nên khó khăn, thậm chí cô không muốn ở trong căn hộ này thêm một phút giây nào nữa. Chăn, gối, quần áo ngủ, thậm chí mỗi tấc không khí trong phòng đều tràn ngập hơi thở của người đàn ông. Chúng bóp nghẹn Lâm Lam từng chút từng chút một, khiến cô cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Điều khó khăn nhất của người phụ nữ không phải là biết mình bị phản bội mà là quá trình trước khi sự thật được phơi bày. Nếu nói sự phản bội của Trần Lâm Kiệt khi xưa là tiếng sét đánh ngang khiến cô không thể phòng trước được, vậy thì những dấu hiệu hiện giờ của Diêm Quân Lệnh khiến trái tim Lâm Lam có cảm giác giống như bị lăng trì vậy. Lâm Lam đã đánh giá cao sức chịu đựng của trái tim mình, sau khi trăn trở cô gửi cho Tăng Tuyết một tin nhắn. Tăng Tuyết không nói hai lời vội vã đến bên Lâm Lam, hai người nhanh chóng thu dọn hành lý rồi rời khỏi căn hộ vào lúc trời tờ mờ sáng, lái xe đến địa chỉ mà Dương Nguyệt đưa. Bên này Dương Nguyệt đã đợi sẵn, chưa đến chín giờ Lâm Lam và Tăng Tuyết đã chuyển nhà xong, căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ một nhà vệ sinh, ở đây không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần so với căn hộ của Diêm Quân Lệnh, nhưng Lâm Lam cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí không thuộc về người đàn ông kia, nó khiến cô dần dần bình tĩnh trở lại. “Tiểu Lam, em đi ngủ một lát, chiều chúng ta đến Tân Trí, bất luận là thế nào em cũng phải sốc lại tinh thần.” Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam, mới có một đêm mà khuôn mặt cô trắng bệch đến mức xót xa. Một người phụ nữ từng bị phản bội một lần đã là vết sẹo theo suốt cuộc đời, tại sao tiểu Lam phải chịu đựng đến hai lần, hơn nữa lại còn là đại boss mà cô luôn xem trọng? “Em không sao, chị cũng ngủ chút đi.” Lâm Lam khô khốc nói, trong giọng nói chứa đựng đầy sự đau khổ. “Uhm, chúng ta cùng ngủ.” Tăng Tuyết cố gắng khiến cho bản thân giống với mọi ngày, nhưng ngay cả bản thân cô còn cảm thấy ngữ khí có chút gượng gạo. Nhưng dường như Lâm Lam không cảm giác được gì, cô cười với Tăng Tuyết, “Em không sao, công việc quan trọng.” Dứt lời Lâm Lam ngoan ngoãn đi ngủ, Tăng Tuyết sau khi xác định Lâm Lam thở đều thì mới ra khỏi phòng, nhưng cô không hề nghỉ ngơi mà tìm đọc tin tức của ngày hôm nay. Từ lúc biết điện thoại của mình và Lâm Lam có vấn đề, Tăng Tuyết đã dặn Dương Nguyệt khi đón hai người thì mua cho cô một chiếc điện thoại mới. Đợi khi Lâm Lam ngủ say, Tăng Tuyết mới vội vã mở mạng ra để tìm thông tin, không ngờ tin đồn giải trí đầu tiên được đề xuất lại chính là công chúa Saya và tổng tài bí mật của Đỉnh Thành cùng ở chung phòng khách sạn. Sắc mặt của Tăng tuyết trở nên rất khó coi, từ góc độ mà phóng viên chụp được thì Helen đang nắm lấy tay của đại boss, tuy chưa có ảnh chụp chính diện nhưng chỉ một cái tin tức nắm tay và cùng ở một đêm chưa rời khỏi khách sạn đã đủ khiến cô liên tưởng sâu xa. Đặc biệt là cô và Lâm Lam đều biết rõ đêm qua quả thực đại boss không về nhà. Tất cả những điều này đều chỉ ra một sự thật đó đại boss thực sự đã ở cùng với công chúa. “Khốn nạn, đàn ông không có ai tốt cả.” Nhìn thấy tin tức cô lại nhớ đến Thẩm Hoằng, Tăng Tuyết tức giận nói. Lúc Lâm Lam tỉnh dậy mới là mười giờ, Tăng Tuyết đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Hai người ăn qua loa một chút sau đó Lâm Lam gọi đện báo cáo tình hình hằng ngày cho Lâm Phúc Sinh. Lâm Phúc Sinh hô hấp khó khăn nhưng vẫn cười chọc Lâm Lam, ông nói nha đầu này đừng làm phiền ông, ông còn đang bận nói chuyện với y tá. “Ba, y tá nhà người ta mới có mấy từng ấy tuổi? Ba đừng có trâu già gặm cỏ non chứ, dì Vương vẫn còn đang đợi ba đó.” “Con đừng nhắc đến dì Vương nữa, cẩn thận không ta tuyệt giao với con.” Lâm Phúc Sinh vừa nói vừa nén cơn ho, “Không nói chuyện với con nữa, ba con còn đang bận.” Bộp! Nói xong Lâm Phúc Sinh cúp mạnh điện thoại, Lâm Lam chau mày, ba già này ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn với cô. “Chú thế nào rồi.” Tăng Tuyết vừa ăn vừa hỏi. “Đang kéo y tá nhỏ cùng trò truyện rồi, chắc chắn là đang hỏi chuyện của em.” Lâm Lam không cần nghĩ cũng biết. Tăng Tuyết khinh bỉ nhìn cô, “Tự luyến, nói không chừng chú thực sự đang trêu chọc y tá nhỏ nhà người ta.” “Nếu ba thực sự có bản lĩnh này thì mấy mươi năm trước đã đi bước nữa để tìm mẹ kế cho em rồi.” Lâm Lam nhún vai, ba cô cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá cố chấp đối với phụ nữ. Nhiều năm như vậy rồi tuy miệng không nói nhưng vẫn nhớ đến người phụ nữ đã bỏ rơi gia đình đó. “Thế ông ấy chưa từng nhắc về mẹ ruột của em à?” Tăng Tuyết cảm thấy kì lạ, rốt cuộc thì người phụ nữ kia là người như thế nào? Đã làm ra chuyện tuyệt tình như vậy mà vẫn khiến chú Lâm nhớ nhung suốt một đời. “Chưa từng.” Lâm Lam lắc đầu, đột nhiên cô lại nhớ đến Diêm Quân Lệnh. Tâm trạng lại một lần nữa trở nên buồn bã,cô cúi đầu ăn sáng. Bệnh viện Tấn thị. Lâm Phúc Sinh vừa mới cúp máy đã bị y tá giằng lấy điện thoại rồi lập tức đẩy vào phòng phẫu thuật. Từ buổi sáng tình trạng của Lâm Phúc Sinh đã vô cùng xấu, nhưng ông nhất định chờ bằng được Lâm Lam gọi điện thoại đến, giả bộ như không có chuyện gì, nói chuyện trêu đùa xong thì cơ thể cũng thể chống đỡ thêm được nữa. Lại là một tiếng cấp cứu nữa, đợi đến khi được đẩy ra thì khuôn mặt Lâm Phúc sinh càng trắng bệch hơn. Bác sĩ Hà nhìn cơ thể già nua mệt mỏi nói, “Ông Lâm, ông không thể cứ giấu cô Lâm như thế được nữa.” “Sức khỏe của tôi, tôi biết, không thể chết trong phút chốc được, nếu có chết thật thì tôi cũng phải nhìn thấy Lâm Lam đi trên sàn diễn lớn hơn, hiện giờ nếu để nó biết, nha đầu đó chắc chắn sẽ không ở lại Bắc Kinh, khụ khụ... khụ... nó đã vì tôi mà trì hoãn lâu như vậy, tôi không thể để lỡ việc của nó nữa... khụ...” “Ông Lâm!” “Phiền bác sĩ Hà, tuyệt đối đừng nói với Lâm Lam.” Lâm Phúc Sinh nói với giọng gần như là cầu xin bác sĩ Hà. “Haizz.” Bác sĩ Hà thở dài, rời khỏi phòng bệnh. Bắc Kinh. Sau khi ăn sáng, Lâm Lam và Tăng Tuyết sắp xếp lại hành lý, trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy ngắn phối với áo khoác da, vừa thời trang vừa ấm áp. Hôm nay là buổi phỏng vấn, Lâm Lam phải tiếp nhận các bài kiểm tra rất nghiêm khắc và đánh giá giá trị, chỉ có đạt tới tiêu chuẩn tương ứng thì mới có cơ hội bước chân vào giải trí Tân Trí. Đối với việc này, Lâm Lam và Tăng Tuyết rất tự tin, dù sao thì Lâm Lam cũng nổi tiếng với khuôn mặt ngũ quan đạt tỉ lệ vàng hoàn hảo. Vóc dáng hiện tại dưới sự huấn luyện của Coco cũng đã đạt được tới tiêu chuẩn của người mẫu quốc tế. “Chị đã nghe ngóng rồi, người phỏng vấn hôm nay sẽ là quản lý nổi tiếng Bành Ngọc và Khúc Khải của Tân Trí, danh tiếng của hai người này trong làng giải trí cũng không tồi, đặc biệt là Khúc Khải, Đỗ Tịch là một tay cô ấy bồ dưỡng nên. Mấy năm nay cô ấy nghiêng về thời trang và điện ảnh, Đỗ Tịch đã liên tiếp tham gia nhiều bộ phim lớn, tuy không phải vai chính nhưng tính cách nhân vật và tạo hình rất ổn nên đã chiếm được rất nhiều cảm tình. Còn về Bành Ngọc thì hướng sang mảng quốc tế, năm đó Trần Văn là do cô ấy dẫn dắt, tuy hiện giờ Trần Văn phát triển ở trong nước nhưng cô ta luôn rất tôn kính Bành Ngọc, hiện giờ thực lực của mấy nghệ sĩ trong tay của Bành Ngọc cũng không thể xem thường.” Tăng Tuyết sớm đã nghe ngóng được tình hình cơ bản của buổi phỏng vấn, nhưng cụ thể thế nào thì vẫn phải xem tình hình lúc đó. “Uhm, nếu như được vào Tân Trí, được bất kì một trong hai người họ dẫn dắt thì đều là lựa chọn không tồi, nhưng nếu bắt buộc phải lựa chọn thì vẫn hi vọng có thể đi theo Bành Ngọc.” Mục tiêu cuối cùng của Lâm Lam vẫn là siêu mẫu quốc tế, vậy nên cô càng nghiêng về Bành Ngọc hơn, còn về phát triển ở lĩnh vực điện ảnh, Lâm Lam tạm thời chưa có kế hoạch. “Đúng đó, có điều có một vấn đề là Vu Gia chính là nghệ sĩ dưới chướng Bành Ngọc.” Nghe Lâm Lam nói vậy, Tăng Tuyết cũng nói ra sự ngập ngừng của mình. Lâm Lam ngẩn người nhớ đến lần biểu diễn trong sự kiện của dr trước đó, xem ra lần đó không phải là quản lý của Vu Giai mà là trợ lý, nhưng một quản lý cao cấp sẽ không vì ân oán riêng giữa hai người mẫu mà có cái nhìn phiến diện về cô chứ? “Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Nhưng điều mà Tăng Tuyết nhắc đến khiến Lâm Lam có chút lo lắng, nhưng cũng không quá để tâm đến, dù sao thì phần lớn sự tranh chấp trong giới giải trí đều xuất phát từ lợi ích, nếu cô trở thành nghệ sĩ dưới trướng Bành Ngọc thì giữa họ sẽ không có mâu thuân gì cả mà ngược lại sẽ tiền đồ sẽ liên quan chặt chẽ đến nhau. Tăng Tuyết uhm một tiếng, cô gọi một chiếc xe chở Lâm Lam đến tòa nhà giải trí Tân Trí. Chuyến đi này quyết định liệu con đường người mẫu trong tương lai của Lâm Lam có thể lên một tầm cao mới hay không.