Lâm Lam gần như không có ấn tượng gì với mẹ của mình, ngay cả bức ảnh mà ba cô lưu giữ cũng rất mờ, còn là một bức trên sân khấu, đó cũng là căn nguyên cho ước mơ làm người mẫu của Lâm Lam. Câu được câu không đáp lời mẹ Hàn, mãi tới khi Diêm Quân Lệnh về tới nhà, Lâm Lam mới tắt điện thoại. “Gọi cho ai đấy? Sao đường dây bận suốt vậy?” Diêm Quân Lệnh vừa vào phòng đã bất mãn hỏi, khuôn mặt nặng nề. Lâm Lam nịnh nọt bước tới cầm lấy áo khoác ngoài của anh, cười ngọt ngào với anh nhà: “Chào buổi tối ông xã, ông xã vất vả rồi!” “Khụ...” Diêm Quân Lệnh không có chuẩn bị trước, anh ho nhẹ một tiếng, nhìn cô gái nhỏ này bằng ánh mắt kỳ quái, như thể đang hỏi, cô nhóc này uống nhầm thuốc à? Khuôn mặt Lâm Lam đỏ lên, đi theo đằng sau Diêm Quân Lệnh, bộ dáng rất giống Tiểu Vượng Tài. Diêm Quân Lệnh ngồi xuống, Lâm Lam bắt đầu bóp vai cho anh, động tác rất thành thạo, ngược lại vượt ngoài dự liệu. “Vẫn chưa trả lời anh đâu, không được nịnh.” Diêm Quân Lệnh thoải mái dựa vào sô pha, hưởng thụ cô mát xa, nhưng miệng không chịu buông tha. “Hứ, anh đang nói về điện thoại à? Mẹ của Hàn Hinh Nhi gọi cho em.” Lâm Lam vừa xoa bóp cho Diêm Quân Lệnh, vừa trả lời rất đoan chính. “Mẹ của Hàn Hinh Nhi?” “Đúng vậy, nói là xin lỗi thay Hàn Hinh Nhi, bà ấy khá tốt.” Ngón tay Lâm Lam dài nhỏ, sức lực lại không nhỏ, Diêm Quân Lệnh thấy dễ chịu cực kì. Diêm Quân Lệnh hơi nhếch lông mày, cũng không nghĩ gì nhiều. Anh đưa tay bắt lấy một bàn tay của Lâm Lam: “Biểu hiện tích cực thế này, có âm mưu gì?” “Không có.” Lâm Lam cười gượng, trông cô rất giống người lắm mưu nhiều kế sao? “Hứ?” Diêm Quân Lệnh không tin. “Chỉ đột nhiên phát hiện ông xã nhà em là một đại gia, quyết định phải tốt với anh ấy hơn một chút.” Lâm Lam vẽ một vòng tròn lớn, quăng cho Diêm Quân Lệnh một ánh mắt mị hoặc. “Ha, nhóc con. Vậy nếu anh không phải đại gia thì em sẽ không tốt với anh nữa hả?” Diêm Quân Lệnh quay đầu nhìn Lâm Lam, không vui hỏi. Lâm Lam nghĩ rất nghiêm túc: “Chưa biết được.” “Ha.” Lâm Lam nói xong, Diêm Quân Lệnh kéo Lâm Lam xuống, đầu chúi vào sofa, mông chổng lên trời: “Nào, nói lại câu nữa.” “Ô ô... Diêm Quân Lệnh anh định mưu sát vợ à! Mau thả em ra...” Cả khuôn mặt ép vào sofa, Lâm Lam ú ớ kháng cự nói. “Em trả lời anh trước?” Diêm Quân Lệnh dùng hai tay nhấc Lâm Lam lên, nhưng vẫn không thả cô nhóc ra. “A a... Anh muốn em trả lời cái gì?” Máu dồn lên não, Lâm Lam không thể suy xét như bình thường được nữa. “Nói yêu anh.”Diêm Quân Lệnh nhếch mày, cặp mắt dài nhỏ mang theo vẻ tà mị, kết hợp với mái tóc cool ngầu khiến anh càng thêm cuốn hút. Lâm Lam ngẩn ra, con người không biết xấu hổ này lại muốn ép cô: “Anh còn chưa từng nói yêu em đâu.” Dù rất khó chịu, rất không thoải mái nhưng Lâm Lam vẫn kháng cự nói, cô sẽ không nhận thua trước với anh. Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt nghẹn tới đỏ bừng của cô, anh bỗng xoay người Lâm Lam lại, không đợi cô giơ nanh vuốt ra báo thù, anh đã chặn lấy môi cô, tới tận lúc Lâm Lam không thở nổi nữa mới buông ra, tự nhiên thong thả nói: “Như vậy còn không đủ rõ ràng à?” Rốt cuộc Lâm Lam cũng đạt được tự do, cô thở hổn hển, dùng đôi mắt mĩ miều của mình trừng anh: “Đồ xấu xa, không hợp với tướng mạo của anh chút nào.” “Vậy đáng ra anh phải trông thế nào? Diêm Quân Lệnh buồn cười lui ra đằng sau, lười biếng hỏi. “Mặt xanh nanh vàng.” Lâm Lam để lại bốn chữ này, chuồn thẳng vào phòng bếp. Nhìn dáng vẻ của cô nhóc này, Diêm Quân Lệnh bật cười lắc đầu, anh sờ mặt mình, anh đáng ra phải trông như vậy à? Thím Vương đã chuẩn bị gần xong bữa tối, nhưng khác với thực đơn của Diêm Quân Lệnh, sự phối hợp giữa lượng thức ăn và dinh dưỡng của Lâm Lam đều bị Coco trông coi nghiêm ngặt. Ăn cơm xong, Lâm Lam đi tập luyện theo yêu cầu của Coco, Diêm Quân Lệnh thay một bộ quần áo khác xỏ tay túi quần đứng nhìn một bên, thỉnh thoảng còn chỉ bảo Lâm Lam. Không tới một tiếng đồng hồ, trên trán Lâm Lam chảy ra mồ hôi, Diêm Quân Lệnh nhịn không được lắc đầu: “Thể lực kém như vậy, khó trách.” “Khó trách cái gì?” Lâm Lam vừa chạy vừa hỏi. “Khó trách không chịu được việc bị đè.” Diêm Quân Lệnh cười rất đứng đắn, Lâm Lam chỉ hận không cắn vào lưỡi mình, sao cô phải hỏi anh làm gì chứ? Cô quay đầu chạy tiếp, không nhìn cái con người khiến người ta phát phiền ấy nữa. Nhưng Lâm Lam không để ý tới Diêm Quân Lệnh, anh vẫn cứ dính lấy cô, nhìn Lâm Lam chạy một tiếng, anh đã nắm giữ được quy luật chạy của cô nhóc. Anh bước lên một máy chạy khác: “Chạy chậm lại, nhìn anh này. Em chạy thế này rất dễ mất sức, ưỡn ngực, hít sâu... thở ra...” Lâm Lam bất giác làm theo từng nhịp của Diêm Quân Lệnh, nhưng ai ngờ còn mệt hơn lúc trước, không được bao lâu cô đã thở hổn hển. “Kiên trì thêm lát nữa, chịu đựng được rồi sẽ tốt lên thôi.” Diêm Quân Lệnh đưa tay đỡ Lâm Lam tiếp tục chạy. Lại qua một tiếng đồng hồ, Lâm Lam đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại không có chút mồ hôi nào, cuối cùng cô thực sự không chống được nữa, tắt máy chạy đi, ngồi phịch trên sàn nhà. Diêm Quân Lệnh dừng lại, ôm Lâm Lam lên, giờ người cô mềm nhũn như bùn nhão: “Chỉ với thể chất này của em, về sau nếu làm việc với cường độ cao, sợ là em sẽ không chịu được.” “Em... lúc trước... khụ khụ... làm người mẫu cho một cửa hàng thời trang, một ngày chụp bốn năm trăm bộ đều không mệt, ai nói em không chịu được.” Lâm Lam thở gấp tranh luận với anh, nhưng Diêm Quân Lệnh nói cũng đúng, thể lực của cô đúng là không đủ, bởi vì bốn năm trăm bộ quần áo đó là cực hạn của cô rồi. “Bốn năm trăm? Theo anh biết, siêu mẫu ở Đỉnh Thành bình quân một ngày phải chụp tám chín trăm bộ quần áo.” Không phải Diêm Quân Lệnh đả kích Lâm Lam, anh đang nói sự thật. Mặc dù Diêm Quân Lệnh rất muốn nuôi dưỡng cô nhóc này ở bên người, nhưng nếu cô không muốn, vậy cô bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ, mạnh tới mức có thể tự bảo vệ bản thân trong cái giới này. “Tám chín trăm bộ?” Lâm Lam khó tin nhìn Diêm Quân Lệnh, một ngày chụp bốn năm trăm bộ cô đã cứng đơ ra không động đậy được, tám chín trăm bộ có mà chết à? “Vì vậy nếu em muốn tồn tại được thì phải có đủ thể lực, ít nhất phải thông qua cửa của anh.” Diêm Quân Lệnh nói cực kì nghiêm túc. “Thông qua cửa của anh?’ Lâm Lam hỏi chân thành. “Ba lần không ngất.” “Diêm Quân Lệnh!” Lâm Lam chưa từng thấy người nào mặt dày lại vô sỉ như vậy, mấy lời sắc thế này mà cũng nói được phẳng lặng như thế, đúng là có lỗi với khuôn mặt dâm dục của anh. “Anh ở đây, không cần nói to như vậy.” Diêm Quân Lệnh ngoáy lỗ tai. Lâm Lam nghẹn lời, chỉ vào đôi chân mềm nhũn của cô: “Ôm em đi tắm.” “Ừ.” Nửa tiếng sau. “Cầm thú, em bảo anh ôm em đi tắm cơ mà...” “Chẳng phải bây giờ chúng ta đang tắm sao?” Diêm Quân Lệnh áp thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của mình trong bồn tắm, vừa hoạt động vừa hỏi mập mờ. “Anh... ưm... anh nhẹ thôi, mai em có cái triển lãm châu báu... ưm...” “Chú tâm vào.” Diêm Quân Lệnh bất mãn nhìn cô gái nhỏ này, lúc này còn nghĩ tới công việc. Lâm Lam nhìn nước ấm dao động trên ngực, cùng bàn tay đang lần mò không chút dè dặt của anh, màu da trắng sữa đối lập hẳn với cơ bắp màu đồng, thân thể cô trập trùng dưới động tác của anh, nóng bỏng lại vui sướng. Lúc nhắm mắt lại, Lâm Lam không khỏi nghĩ, hình như cô vẫn chưa qua được cửa này...