Thịnh Thiên Hàn Hinh Nhi giống như một con rắn quấn lấy cơ thể của Lỗ Trấn Hải, “Trấn tổng, thoải mái không?” “Khà khà, yêu tinh.” Lỗ Trấn Hải lật người, cơ thể cường tráng đè lên người Hàn Hinh Nhi, khuôn mặt đầy vẻ dâm đãng. Khác một trời một vực với hình tượng nghiêm túc, chính trực mà hắn ta thể hiện ra với người ngoài, đối với hắn kí hợp đồng với ai không quan trọng, quan trọng là biết điều. So với Lâm Lam thì Hàn Hinh Nhi đương nhiên là biết điều hơn nhiều.Mà Lỗ Trấn Hải có niềm tin rằng, chỉ cần hắn chịu ra tay là không có nữ nghệ sĩ nào là không thể lăng xê nổi tiếng, còn về có thể nổi tiếng được bao lâu, nổi tiếng thế nào thì lại là chuyện khác. “Vậy chuyện của chúng ta...” “Yên tâm, bộ phận quan hệ công chúng đã đi xử lý rồi, đến lúc đó nhất định sẽ để em giẫm lên độ hot của Lâm Lamđi thẳng tới mây xanh.” Dứt lời Lỗ Trấn Hải lại tiếp tục hôn. Hàn Hinh Nhi cười quyến rũ, õng ẹo hôn lên chiếc cổ thô chắc của người đàn ông, “Vậy bây giờ Lỗ tổng cho em lên mây xanh luôn được không?” “Aiyo, yêu tinh nhỏ này...” ... Nghe lời Diêm Quân Lệnh, sáng hôm sau khi tỉnh dậy Lâm Lam liền liên hệ với tổng giám sát của Thịnh Thiên, hỏi về vấn đề kí hợp đồng, nhưng đối phương lại nói với cô, tổng giám đốc Lỗ của họ vẫn chưa về, nói Lâm Lam kiên nhẫn chờ. Nhưng việc nhẫn nại chờ đợi này có nghĩa là cô phải chờ một tuần, chuyện này đối với Lâm Lam trước đây mà nói thì không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ nó đồng nghĩ với việc làm giảm mất độ hot và cơ hội của cô. Tăng Tuyết lo lắng đi đi lại lại, “Chị sẽ tới Thịnh Thiên một chuyến nữa để hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì? Người gửi lời mời là họ, giờ lại định kéo dài thời gian với chúng ta sao?” “Không cần đâu.” Trong lòng Lâm Lam đã có đoán ra, hơn nữa cô phát hiện rằng mấy ngày nay có rất nhiều tin tức ùn ùn kéo đến nói rằng cô có ý định gia nhập Thịnh Thiên, đã nhiều lần tiếp xúc với bên đó, thậm chí có người còn đăng lên tấm ảnh cô và Lỗ Trấn Hải đứng trong cùng một khung hình ở buổi tiệc chúc mừng buổi tuyển chọn người mẫu lần trước, đồng thời nói thẳng là lần hợp tác này tám chín phần là chắc chắn. Trang weibo chính thức của Thịnh Thiên thì lại có thái độ rất mập mờ, không nói là đối tượng kí kết là Lâm Lam nhưng cũng không phủ định. Điều này khiến mọi người càng suy đoán mạnh hơn, đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng thì có một người dùng mạng tinh mắt phát hiện ra cô người mẫu không tên tuổi Hàn Hinh Nhi theo dõi trang cá nhân của tổng giám đốc Lỗ của Thịnh Thiên, mọi người đột nhiên nhận ra rằng cô người mẫu không tên tuổi nhưng lại có rất nhiều xì căng đan hình như cũng đã từng tham gia show diễn của Trình Phi, nếu không điều tra một cách cẩn thận thì cũng rất khớp với hình ảnh nữ người mẫu mà Thịnh Thiên đã nói. Trùng hợp là vào lúc này, Tiểu Tiết- Trợ lý của Hàn Hinh Nhi lại đăng lên rất nhiều bức ảnh xinh đẹp của Hàn Hinh Nhi, không quan tâm tiêu chuẩn hay màu sắc như nào đều mạnh dạn đăng lên, thêm vào đó những chuyện ân oán tình yêu giữa cô ta và Lâm Lam cũng được đem ra thảo luận rất sôi nổi. Lâm Lam đã không còn là cô người mẫu ngu ngơ không hiểu biết gì của mấy tháng trước đó nữa, cô không hề cho rằng bản thân Hàn Hinh Nhi lại có bản lĩnh này. Đáp án dường như đã sẵn sàng. Tăng Tuyết không hiểu ý của Lâm Lam, cái gì mà không cần nữa? Đối diện với vẻ mặt nghi hoặc của Tăng Tuyết, Lâm Lam thở dài một cái,”Chúng ta bị lừa rồi.” “Cái gì?” Tăng Tuyết kinh ngạc, nhưng sau khi tỉ mỉ xâu chuỗi lại những chuyện trong mấy ngày vừa qua thì cô đã hiểu, đây là một chiêu thức Marketing rất thông dụng, nhưng chiêu thức này không phải là để đẩy Lâm Lam lên mà hiển nhiên là dùng Lâm Lam để tạo ra sức nóng cho người nào đó. “Hàn Hinh Nhi kia đúng là âm hồn bất tán!” Tăng Tuyết sau khi hiểu ra liền vô cùng tức giận, “Còn cả Thịnh Thiên kia cũng chẳng ra gì, ban đầu đã nói với chúng ta thế nào?” “Chị gọi điện nói cho họ biết, nếu còn không gặp được tổng giám đốc Lỗ của họ nữa thì hợp đồng này không cần kí nữa.” Trong lòng đã rõ mọi chuyện, Lâm Lam cũng không cần tốn thời gian với họ làm gì nữa, chỉ là trong lòng vốn dĩ vui mừng nay lại trở thành sự thất bại, trong lòng thực sự không dễ chịu chút nào. Nhớ đến mấy ngày trước còn khoe khoang trước mặt người đàn ông nhà cô là cô sắp kiếm được một trăm vạn đầu tiên của cuộc đời rồi, không phải ăn không ngồi rồi nữa, vẫn là người đàn ông kia biết nhìn xa trông rộng, nói với cô rằng chưa được cầm vào tay thì chưa tính. Quả nhiên. “Nhưng chúng ta cứ bỏ cuộc như thế này sao?” Tăng Tuyết cũng không can tâm, đúng là làm người khác mừng hụt mà. “Có lẽ em nên sớm nghe lời Quân Lệnh đầu quân cho giải trí Tân Trí.” Trong ánh mắt Lâm Lam có chút tối tăm nhìn về hướng sân vườn, vốn dĩ muốn từng bước từng bước đi tới vị trí của anh, cùng anh sánh vai, nhưng không ngờ lại thất bại như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy thất vọng. “Giải trí Tân Trí?” Tăng Tuyết ngạc nhiên, “Đại boss muốn em tới giải trí Tân Trí?” “Thực ra anh ấy càng muốn em đến Đỉnh Thành hơn.” Lâm Lam nhún vai, cô không phải không muốn tới đó, nhưng cô biết rằng nếu cô thực sự đi bước này, sau này chỉ e là sẽ luôn muốn dựa dẫm vào người đàn ông đó. Mà tính dựa dẫm của con người, sẽ càng ngày càng nghiện. “Vậy tại sao em không tới đó? Em có bị đần không thế?” Thực ra Tăng tuyết biết Lâm Lam đang lo lắng điều gì, nhưng so với lo lắng thì cô càng muốn Lâm Lam đến Đỉnh Thành, nơi đó giống như một bước lên trời, là ước mơ lớn nhất của rất nhiều nghệ sĩ, nam thần Tô Mộ Bạch mà cô yêu mến nhất chính là thần thoại của Đỉnh Thành. “Chị cảm thấy một người mẫu không danh tiếng như em mà đến Đỉnh Thành liệu có bị chửi cho đến chết không? Nghĩ chuyện làm sao để ứng phó với Thịnh Thiên trước đi, chiêu này của chúng thật thâm độc.” Lâm Lam rất rõ độ hot và danh tiếng hiện tại của cô chỉ là phù phiếm, không có nền tảng fans chân chính, càng chẳng có nhiều kinh nghiệm đi catwalk ở những cuộc thi lớn. Ngay cả các tạp chí, trừ tờ báo nhỏ Duyệt Vi ra, ngay cả sàn diễn cũng không được lên. Nếu không có công ty quản lý có nguồn lực ổn định hậu thuẫn, và được xuất hiện trên poster của mấy show lớn, chỉ cần qua thời kì hot thì những thứ hào nhoáng trước mắt đều sẽ bốc hơi cả. Lâm Lam thừa nhận mình không hiểu biết nhiều, nhưng không có nghĩa là cô không biết suy nghĩ. “Chị sẽ lập tức đi hỏi tổng giám sát của họ.” Tăng tuyết tuy đã được nghe không ít những chuyện trong làng giải trí, nhưng dù gì thì vẫn ít kinh nghiệm, nay coi như là tập luyện. “Vâng.” Lâm Lam gật đầu rồi rơi vào sự trầm mặc, vốn dĩ còn tưởng là kí hợp đồng với Đỉnh Thiên là có thể lấy được tiền rồi trả tiền thuốc men mà người đàn ông kia đã giúp cô thanh toán trước và chuẩn bị tiền phẫu thuật cho ba. Hiện giờ đều tan vỡ rồi. Quan trọng nhất là nếu còn không làm việc thì ngay cả tiền lương cho chị Tuyết cô cũng không trả nổi. Không thể để Diêm Quân Lệnh nuôi mãi, tuy anh sẵn lòng nhưng cô không muốn như vậy. Cô xem lại phần giới thiệu của giải trí Tân Trí và tình hình phát triển mấy năm gần đây của công ty này, còn cả những nghệ sĩ đang nổi của họ nữa. Tuy bị Thịnh Thiên lừa gạt nhưng Lâm Lam cũng không thể đến tìm Lỗ Trấn Hải liều mạng được, hơn nữa không có hợp đồng, cô chẳng có cách gì để hơn thua với đối phương cả, lần chịu thiệt này đúng là vừa khó chịu vừa đau đớn. Lâm Lam mím môi,cắn răng, nhưng rất nhanh sau đó cô ép bản thân mình không được phép chán nản, không được phép thở dài, càng không được phép gục ngã không đứng lên được, để trả đũa Thịnh thiên cô cũng phải bắt đầu lại. Một lát sau Tăng Tuyết cúp điện thoại, tức đến nỗi chỉ biết giậm chân, “Khốn nạn, thật sự quá khốn nạn!” “Họ nói sao?” Lâm Lam hít thở sâu, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh một chút. “Chị nói nếu họ còn muốn tiếp tục kéo dài thì việc hợp tác của hai bên sẽ bị hủy bỏ. Kết quả là em đoán xem người ta nói thế nào? Hắn nói vốn dĩ không đồng ý kí hợp đồng với chúng ta, còn nói là chúng ta tự suy diễn!” Tăng Tuyết không có cách nào tin được, cái người tốt với những lời hay ý đẹp hôm qua, mới chỉ có một đêm đã trở mặt, hơn nữa lại còn trở mặt không chút xấu hổ như vậy. Tăng Tuyết vốn dĩ còn muốn uy hiếp tổng giám sát của Thịnh Thiên, kết quả là bị trở mặt khiến cô ôm một bụng tức. Lâm Lam không nói gì, cô đã đoán được kết quả sẽ như vậy, cũng coi như là không mấy bất ngờ. Cô chỉ coi như là được mở mang tầm mắt, day day mi tâm, “Chị giúp em xem gần đây có công việc gì không, cho dù có kí với Thịnh Thiên hay không thì chúng ta vẫn cần phải kiếm cơm.” “Cái này chị đã chuẩn bị xong rồi, cuối tháng tám có lời mời của lg, chị thấy hợp với em.” Tăng Tuyết rất tức giận nhưng miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh lại, đưa cho Lâm Lam một bản hợp đồng mà mình đã sắp xếp xong. “Hả?” Lâm Lam lật ra xem, phát hiện đây không phải là đi diễn hay chụp ảnh cho tạp chí. Tăng Tuyết vội vàng giải thích, “Đây là một buổi tiệc thời thượng khá nổi tiếng ở trong nước, tập trung rất nhiều tên tuổi lớn và các nhà đầu tư, nhà sản xuất, còn có cả tổng biên tập các tờ báo thời trang, trước kia không phải em đã tham gia đóng quảng cáo cho lg rồi sao? Chị nói ý với giám đốc thương hiệu của lg một chút, họ sẽ mời em với tư cách là nhà tài trợ, đến lúc đó tổng giám đốc của giải trí Tân Trí cũng đến, lúc ấy em hãy cố gắng đề giành lấy cơ hội hợp tác.” “Được, em sẽ cố.” Tâm trạng chán nản, thất vọng ban nãy của Lâm Lam cuối cùng cũng dịu được một chút, cô không ngờ rằng chuyện của sóng gió Thịnh Thiên chưa ngừng thì sóng gió khác lại đến. Hơn nữa lần này lại chọc đúng chỗ đau của Lâm Lam.