Rốt cuộc chị dâu nhỏ của mình đã làm gì khiến đại ca này khác thường như vậy? Bây giờ thì hay rồi, không hề có ý định từ chối nào đối với em “Công chúa” đang dùng hết toàn bộ chiêu thức để được lấy lòng anh, mấy người khác sắp không nhìn được nữa rồi. “Tuy tôi là một người phong lưu, nhưng tôi vẫn thấy rằng người đã kết hôn rồi thì nên tôn trọng tinh thần hợp đồng, hai người thấy sao?” Thẩm Hoằng nghiêm túc hỏi Lý Húc và Tiêu Chấn Nhạc. “Người khác mà nói câu này, tôi tin.” Tiêu Chấn Nhạc trả lời thẳng thắn không khách sáo. “Cậu mà nói câu này, ma tin.” Lý Húc bổ sung. “Hai người... quá đáng!” Thẩm Hoằng giơ cốc trong tay lên giả bộ muốn ném thẳng vào hai người, nhưng hai người đó cũng cùng lúc giơ cả hai cốc lên, Thẩm Hoằng đành vội vàng uống rượu trong cốc, rồi ném ra một câu. Diêm Quân Lệnh như không để ý đến bầu không khí trong phòng, vẫn tự mình uống rượu với em “Công chúa” đó, mơ hồ cảm thấy tóc đen dài này rất giống với bánh bao nhỏ của nhà mình, mắt mày có vẻ cũng chút giống, mặt anh đột nhiên dí sát vào. Em tóc đen dài đó dùng môi đỏ mình quét qua cổ áo của Diêm Quân Lệnh, khóe môi vẽ lên một nụ cười quyến rũ: “Anh đừng uống nữa, không thì anh dẫn em đi đi...” Ba người kia đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, chẳng lẽ 3 anh em họ phải chứng kiến một đàn ông đã có vợ ngoại tình, OH SHIT...! “Đại ca, đừng làm vậy!” Thẩm Hoằng hô hét lên, đẩy người con gái đang mời rượu mình ra, muốn kéo lại Diêm Quân Lệnh về. Ai ngờ chính lúc này, điện thoại của Diêm Quân Lệnh rung. Chậm rãi rút điện thoại ra, trên đó có một dòng chữ ngắn gọn, anh chợt nhớ ra có việc gì đó, đẩy em “Công chúa” tóc đen ra liền bước khỏi chỗ này. Hiếm khi có cơ hội câu được một người đàn ông đẹp trai và có tiền như vậy, em “Công chúa” kia làm sao mà chịu dễ dàng bỏ cuộc thế được, đang định đuổi theo, nhưng lại bị Thẩm Hoằng dùng tay cản lại: “Em gái thích chơi kiểu nào? Để Thẩm ca ca chơi với muội.” “Ọe...” Tiêu Chấn Nhạc thấy ghê tởm bởi câu Thẩm ca ca này, tỏ vẻ buồn nôn. Thẩm Hoằng bị ném đá, hung tợn lườm Tiêu Chấn Nhạc một cái, Lý Húc lo lắng Diêm Quân Lệnh uống nhiều rồi nên chạy theo đằng sau, kết quả là người đó phàn nàn nói: “Tôi về nhà tìm vợ, cậu đi theo tôi làm gì?” Câu nói này khiến Lý Húc hết lời, bực bội quay lại vào phòng, miệng gào lên, “Hai người lúc nãy ai chụp ảnh rồi, gửi đây, tôi phải gửi cho chị dâu nhỏ.” “Tôi, tôi, tôi!” “Anh cũng có.” Hai người trong phòng thi nhau giở trò. ... Diêm Quân Lệnh quay lại biệt thự, ngồi trên xe thổi tí gió lạnh, cho làm tan bớt đi cái mùi rượu thuốc rồi anh mới đi xuống xe. Vào phòng ngủ, sợ làm nàng thức giấc, không bật đèn đi thẳng vào phòng tắm, ai ngờ, đi đến một nửa, đèn đã tự sáng, Lâm Lam tóc tai bù xù, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người đàn ông đang lén lén lút lút này. “Khụ khụ... vẫn chưa ngủ hả?” nghĩ lại hành động cử chỉ lúc nãy của mình, Diêm Quân Lệnh giả ho cho đỡ ngượng ngùng, rồi hỏi lại. Lúc đi thì bị nha đầu này chọc tức chết đi được, nhưng giờ này nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngốc với một thái độ vô tội, ức chế trong lòng lập tức đã vơi hết một nửa. Lâm Lam gật đầu: “Anh không ngủ sao?” “Ngủ chứ.” Diêm Quân Lệnh nói xong câu này liền chuẩn bị vào phòng tắm. “Anh đợi chút.” Ngay lúc này Lâm Lam mắt tinh nhìn thấy được trên cổ áo trắng sạch của người đàn ông mình có một chỗ màu hồng, trực giác nhạy cảm của một đàn bà lập tức căng lên, đi chân đất nhảy xuống giường, gọi Diêm Quân Lệnh lại. Diêm Quân Lệnh hồ đồ đứng im, chỉ thấy Lâm Lam bước đến nhìn chằm chằm vào mình rất lâu, sau đó lại quay người chui vào trong chăn, không phát ra tiếng động nào nữa. Diêm Quân Lệnh thắc mắc đi vào phòng tắm, nhưng sau khi nhìn vào trong gương, trong lòng chợt rùng mình, cởi sơ mi xuống trực tiếp vứt vào thùng rác, anh ta coi thường cô gái trong hộp đêm này quá rồi, lần này anh coi như bị cô này hại chết rồi. Nếu là lúc trước anh còn có thể nói là nha đầu này gây sự vô cớ, nhưng lần này đã có bằng chứng. Tắm rửa xong đi ra ngoài, thì thấy Lâm Lam co gọn lại ở trên giường, người nhẹ nhẹ run rẩy, một lần phản bội của Trần Lâm Kiệt đã làm cho Lâm Lam đau đớn đến mức như thấu vào xương thịt, thậm chí cô không dám tin tưởng vào tình cảm dễ như vậy nữa. Nhưng vì có Diêm Quân Lệnh, người đàn ông này đối xử với cô rất tốt, từng chút một, từng chút một kéo cô rời khỏi cái vực thẳm đó, cô không xác định được tình cảm của anh ta đối với mình là như nào, nhưng cô luôn tin tưởng trách nhiệm của người đàn ông này cứ cho là không phải tình yêu với mình, nhưng ít nhất sẽ tuân thủ những nguyên tắc sau khi kết hôn, không dễ dàng xóa bỏ. Nhưng sự thật bây giờ thì sao? Chỉ vì vài câu nói khiến anh không vui, cho nên anh phải đi tìm con gái khác? Còn chưa xong, cố tình để lại dấu son để tuyên chiến với mình sao? Các suy nghĩ đang xoay vòng vòng trong đầu Lâm Lam, nhưng có một điều có thể khẳng định, người đàn ông này không còn trong sạch nữa. “Bánh bao nhỏ...” Diêm Quân Lệnh biết mình có lỗi, nhẹ nhẹ gọi. Lâm Lam không cử động, trước đây cô rất ghét anh ta gọi mình là bánh bao nhỏ, cứ như mình có thịt mỡ hay sao. Nhưng nghe quen rồi lại cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng kết quả bây giờ thì sao? Người đàn ông luôn gọi mình bánh bao nhỏ cũng đã phản bội mình rồi. Lâm Lam càng nghĩ càng thấy tủi thân, buồn bã đến mức muốn phát khóc, nhưng lại không muốn cho Diêm Quân Lệnh cảm thấy mình yếu ớt vô dụng, cố nhịn để không bị phát hiện. “Bánh bao nhỏ...” Diêm Quân Lệnh lại gọi thêm một câu. Lâm Lam vẫn mặc kệ anh ta. Diêm Quân Lệnh có chút lo lắng, duỗi tay ra muốn ôm cô vợ đang ức chế khó chịu trong lòng vào lồng ngực mình, ai ngờ tay anh còn chưa chạm đến Lâm Lam, Lâm Lam đã bật mình lùi lại, như đang trốn một thứ bẩn thỉu ghê tởm. Diêm Quân Lệnh hai tay với trượt, sắc mặt liền có chút u ám: “Nha đầu, đừng bướng.” Tự mình làm việc sai trái, giờ còn bảo cô đừng bướng? Lâm Lam vỗn dĩ đã đau buồn rồi, nghe câu này của Diêm Quân Lệnh xong, càng thấy ủy khuất, ngón tay xiết chặt lại. “Em không bướng gì cả.” Lâm Lam sóng mũi cay cay, ngồi người dậy. “Thế chúng ta ngoan ngoãn đi ngủ nhé.” Không thể chịu nhịn được khi nhìn thấy bánh bao nhỏ của mình buồn rầu, cứ thấy được đôi mắt đang đỏ au của cô, Diêm Quân Lệnh lập tức đã mềm lòng đi. Nhưng chưa chạm đến Lâm Lam, tay của anh đã bị gạt ra, cô dùng hết sức khiến Diêm Quân Lệnh ngớ cả người ra, sắc mặt anh cũng chìm xuống. “Đừng dùng tay bẩn của anh động đến em.” Bây giờ nhớ lại hình ảnh Trần Lâm Kiệt đang bế Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam chỉ thấy ghê tởm nhưng không đau lòng, nhưng lúc này cứ nghĩ đến việc Diêm Quân Lệnh dùng cái tay mà suốt ngay sờ tóc mình, xoa đầu mình, ôm người mình lại đi sờ vào một con gái khác, con tim Lâm Lam như đang bị người nào đó dùng kim đâm vào. Thật sự là quá đau đớn. “Sự thật không phải như em tưởng tượng đâu.” Biết nha đầu này hiểu nhầm rồi, Diêm Quân Lệnh đành phải trơ mặt giải thích. “Em không muốn nghe, anh ra sô pha ngủ đi.” Lâm Lam không biết có nên tin lời của Diêm Quân Lệnh hay không, cô đang cố gắng kiểm chế thái độ và tâm trạng của mình, cố gắng không làm một quyết định nào khi tâm trạng của mình đã bị xúc động. “Được.” Lâm Lam chợt thấy trong lòng lạnh buốt, cô cứ tưởng anh sẽ giải thích thêm vài câu nữa, ít ra phải chứng mình là anh còn quan tâm đến cô. “Nhưng mà anh phải ru em ngủ đi đã.” Diêm Quân Lệnh nói xong, không cho Lâm Lam từ chối đã bế cô lên, Lâm Lam quằn quại, nhưng lại nghe thấy câu hỏi gian tà của anh ta: “Không có anh, em khó ngủ đúng không?” “Em không có, anh buông em ra!”