Siêu Cấp YY Hệ Thống
Chương 337
Đại Đạo sắc mặt biến đổi, tựa hồ nắm bắt được trong đó trọng điểm, nàng vội hỏii “Ngươi nói lấy năng lực của ta cùng các đạo tập hợp lấy, tạo ra cái gọi là ‘hệ thống’ à?”
Minh Hạo gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Đúng, dựa theo ký ức kiếp trước, lúc sắp chết, ta đem toàn bộ năng lực các ngươi tập hợp lại, tạo ra hệ thống, có vấn đề gì không Đại Đạo?”
Đại Đạo sắc mặt ngưng trọng nói: “Dựa theo ngươi nói, năng lực của ta cùng các đạo khác hợp lại, tạo nên cái gọi là hệ thống, như vậy những vật phẩm trong hệ thống chính là một trong năng lực của ta góp phần làm nên, có thể dùng đại đạo lực câu thông vạn giới, triệu tập một vật phẩm từ thế giới A nào đó đến cho bản thân.”
“Nhưng vì sao lại xuất hiện huyết mạch may mắn, còn có các chức năng như dung hợp? Quan trọng nhất, nhiệm vụ hệ thống là do ai phát ra? Chẳng lẽ do phân thân một tia linh hồn kiếp đầu làm? Như vậy càng không thể, bởi vì dù có năng lực của ta, cũng không thể tạo ra một đống cái chức năng như ‘nhiệm vụ, dung hợp,...’ Được.”
Minh Hạo và Sinh Đạo trầm mặc, bọn hắn trong lòng kinh hãi như động đất cấp 15 chấn động, Minh Hạo càng là sắc mặt biến đổi, thần sắc trở nên nghiêm túc hẳn, trong mắt lóe lên suy tư về lời nói Đại Đạo.
Đại Đạo nói xong ý nghĩ của mình, nàng nói ra trong lòng mình nghi vấn: “Cái gọi là huyết mạch may mắn ta chắc chắn nó không thuộc về thế giới này, nói như vậy cũng không đúng, nó đáng lẽ trên thế gian này không thể xuất hiện, hoặc nói nó chung quy là vật hư vô, không thể, không xuất, không bao giờ có, như vậy nó đến từ đâu?”
Căn phòng rơi vào im lặng, Minh Hạo không nói, Sinh Đạo không nói, Đại Đạo không nói, cả ba người trầm mặc suy nghĩ.
Đại Đạo mở miệng, phá vỡ im lặng: “Dâm đ*o, ngươi còn cái gọi là hệ thống không? FPFUKSaq Đưa cho ta xem.”
Minh Hạo giật mình, hắn nói: “Để ta xem.”
Nói xong nhắm mắt lại, tinh thần lực hướng vào trong thân thể, đầu óc. Bởi vì lần trước ở Dâm Giới hợp thể hoàn tất với hệ thống, cho nên hắn không để ý tới vấn đề này lắm.
“Hệ thống, hệ thống.” Minh Hạo nhắm mắt, trong lòng kêu liên tục, hi vọng hệ thống siêu cấp yy còn a.
“Đing! Hệ thống siêu cấp yy ở đây, chủ nhân cần gì?.” Không phụ lòng hắn chờ mong, trong đầu vang lên âm thanh hệ thống từ lâu rồi chưa nghe.
Minh Hạo mừng rỡ, nhanh chóng quay qua Đại Đạo nói: “Hệ thống còn, kế tiếp làm sao Đại Đạo.”
Đại Đạo không nói gì, nàng đi đến, đặt tay lên người Minh Hạo, nhắm mắt lại dùng năng lực của mình câu thống với hệ thống.
“Đing! Hệ thống cảnh báo, phát hiện năng lực lạ xâm nhập hệ thống!”
“Đing! Hệ thống cảnh báo, phát hiện năng lực lạ xâm nhập hệ thống!”
“Đing! Hệ thống cảnh báo, phát hiện năng lực lạ xâm nhập hệ thống!”
Minh Hạo trong đầu vang lên tiếng hệ thống cảnh báo liên tục, hắn không thèm quan tới hệ thống, hiện tại hắn chỉ muốn tìm ra chân tướng cha mẹ mình mà thôi.
“Đing! Hệ thống bị ngoại lực xâm nhập không thể xua đuổi, nghiêm trọng cảnh báo...”
“Đing! Hệ thống bị ngoại lực xâm nhập không thể xua đuổi, nghiêm trọng cảnh báo...”
“Đing! Hệ thống bị ngoại lực xâm nhập không thể xua đuổi, nghiêm trọng cảnh báo...”
“Đing! Hệ thống sắp đếm ngược 10 phút cưỡng chế nổ tung, xin chủ nhân hãy chuẩn bị tâm lý đồng quy vu tận cùng hệ thống, hệ thống rất cảm tạ chủ nhân trong suốt thời gian đồng hành cùng hệ thống, hệ thống đối với chủ nhân yêu thương nhung nhớ, xin ngài hãy cùng hệ thống cùng bạo thể mà chết xuống suối vàng chung sống, làm nên duyên vợ chồng, hệ thống xin cảm tạ nhiều chủ nhân.”
“Cảm tạ cái L** má mì ***.” Lần này âm thanh biến thành nữ nhân ngọt ngào, Minh Hạo hắn không rãnh hưởng thụ cái mật ngọt lời nói gì, hiện tại hắn muốn nổi điên rồi, đờ fắc má mi yu, đột nhiên lồi đâu ra muốn bạo thể làm hắn thật sự sợ tới muốn tè quần.
“Đại Đạo, nhanh buông ra, không ta muốn chết.” Minh Hạo rống lên, hắn giờ đây thật sự muốn khóc ra nước mắt rồi, cái vẹo gì đây, tình tiết rõ ràng không đúng lắm a.
Đại Đạo nào để ý đến lời hắn, giờ đây nàng đang chăm chú vào cái hệ thống, lúc này nàng đã xâm nhập thành công vào hệ thống, tìm đến cốt lõi trung tâm.
“Đây là?” Đại Đạo trong lòng kinh ngạc, nàng thấy thấy cái gì trở nên kinh ngạc đâu này?
Tại không gian, từng ngọn cây màu vàng nhạt như mùa hè đến, roẹt roẹt tiếng dế kêu, xung quanh im ắng, nơi đây chỉ có một người nam nhân trung niên, hắn ngồi tảng đá, nhắm mắt xếp bằng.
Mặt mũi tuấn tú, làn da trắng nõn, ngồi im không động, nhìn từ xa tưởng chừng hắn là một người chết.
Hắn ngồi đó như một tòa thần sơn cao lớn tản mát ra khí tức nặng nề sừng sững. Không biết hắn ngồi đó bao lâu, tựa như đã ngồi tại đây trải qua xuân thu tuế nguyệt, hơn ngàn cổ không thay đổi, khí chất tĩnh lặng như nước, không hề có một chút gợn sóng.
Đại Đạo không biết tại sao, khi thấy nam nhân này tim đập cực nhanh, cảm giác kỳ lạ trong đời chưa từng gặp.
Đại Đạo hít sâu một hơi bình tĩnh đi tới.
Trung niên mở mắt ra, đôi đồng tử đen sâu như vực sâu vạn trượng, một đôi đen kịt hắc ám nuốt chửng vạn vật khi dính vào, con mắt giờ phút này lóe sáng bắn thẳng tới Đại Đạo, tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu vạn vật, giống như không có thứ gì có thể giấu qua được đôi mắt hắn, kể cả người trước mắt này là Đại Đạo.
Tại một khắc trung niên mở mắt, Đại Đạo như bị người điểm huyệt đứng im không nhúc nhích, miệng há ra muốn nói gì đó, lại chung quy không nói ra được, đồng tử của nàng co rút lại, trong lòng khiếp sợ không gì sánh được, nàng không ngờ đến trung niên vừa mở mắt, tựa như có áp lực đè áp tới, khiến nàng không cử động được thậm chí cả nói chuyện đều không thể.
Trung niên lẳng lặng nhìn Đại Đạo, cặp mắt nhìn thấu lòng người lóe lên một cái, lúc sau hắn mở miệng nói: “Đại Đạo, ngươi gan thật to, dám chạy tới địa bàn của bổn tọa, biết tội chết?.”
Âm thanh nặng nề như sấm vang vọng bên tai, Đại Đạo cả người phù phù quỳ xuống đất, trên người đầy mồ hôi rơi xuống.
Nàng không ngờ đến một câu nói lại mang đến áp lực kinh khủng như vậy, trong lòng hoảng sợ, nàng đầu không dám ngẩng lền, cúi đầu nhìn đất, run run yếu ớt nói: “Tiểu nữ kính xin tiền bối tha thứ, là tiểu nữ không biết, thất lễ mạo phạm tiền bối.”
“Biết lỗi là tốt, lần này bổn tọa tha thứ, nếu còn lần sau ngươi tự biết hậu quả.” Trung niên tuy lạnh nhạt nói một câu bình thường, nhưng nghe vào tai Đại Đạo lại như thần linh giáng chỉ đồng dạng, nàng nào dám có ý kiến, gật đầu liên tục nói: “Vâng tiền bối, tiểu nữ hiểu, cám ơn tiền bối rộng lượng. Tiểu nữ cả gan xin hỏi tiền bối tôn tính?”
“Ta?” Trung niên lẩm nhẩm nói một câu, trong mắt lóe lên tia tang thương, nói ra: “Bổn tọa nói cho ngươi cũng được, tên bổn tọa là Thủy Tổ Sáng Thế Thần”
Đại Đạo ngơ ngác, Thủy Tổ Sáng Thế Thần? Không phải là?...
Thấy vẻ mặt mờ mịt, trung niên hiểu ý nàng, lạnh nhạt nói một câu: “Ta là người tạo ra các ngươi, hoặc nói ta là người tạo ra thế giới này.”
“Cái gì, nói như vậy tiền bối là cha chúng ta?” Đại Đạo kinh nghi, không tự chủ bật thốt lên, chấn động, tin tức này như quả boom tấn đem nàng sửng sờ không nói gì, không nghĩ người trung niên trước mắt này lại là ‘cha’ mình.
Trung niên nghe Đại Đạo kêu ‘cha’ thì ngây người, trong nháy mắt hồi phục lại như cũ, sắc mặt không đổi gật đầu, giọng nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Coi bổn tọa là cha các ngươi cũng không sai biệt lắm tiểu nha đầu.”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
88 chương
32 chương
66 chương
127 chương