Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 83: Chọc tôi tôi giết. Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca Share by: Biên tập: metruye Nguồn truyện: 7788xiaoshuo - Đây là tuyệt chiêu của mày sao? Hình như là Không Thủ Đạo. Vu Thiên không chút nhúc nhích đứng yên ở đó, mặc cho Thôn Phố ra sức ném vài lần, hắn rút cuộc cũng chán nản gấp bội. Vốn dĩ hắn tưởng đối phương sẽ làm cho hắn phải ngạc nhiên, nhưng không ngờ đối phương lại là một phế vật không hơn không kém, chỉ là một tên võ sĩ Không Thủ Đạo có chút nhanh nhẹn mà thôi. Bị Thôn Phố làm cho cụt hứng, Vu Thiên quyết định không cùng hắn chơi đùa nữa. Ở nguyên tại vị trí mà Thôn Phố điên cuồng đem mình định ném ra, hắn nhấc chân đá vào cái mông của Thôn Phố. - Mày gọi là Thôn Phố, tao sẽ đá vào cái mông của mày. "Thông" một cước này thực sự rất mạnh. Thôn Phố nhất thời cắm mặt vào bãi phân chó dưới đất. Không chỉ có vậy, bằng vào lực lượng cường đại của Vũ Thiên, đầu của Thôn Phố trên mặt đất cũng không có dừng lại mà trượt trên bãi cỏ thẳng về phía trước, mãi cho đến khi rơi vào con suối nhỏ cách đó không xa mới chịu dừng lại. Lúc này Thôn Phố đã sớm bị hôn mê. Ai cũng không có nghĩ đến, Vu Thiên sau vài lần né tránh, gần như chỉ trong một chiêu đã đem cao thủ Đông Dương là Thôn Phố đá tới khe suối nhỏ. Vì thế, khi Vu Thiên hiển lộ ra chiêu ấy, không chỉ Nhất Đinh, Nhị Đinh mà thậm chí cả Tá Mộc Tam Lang đều hoảng hồn. Nhưng bọn hắn cũng không phải loại người sợ chết, Đinh nhị cùng Đinh tam liền hợp công hướng Vu Thiên vọt tới. Hai người một tả một hữu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt về hướng Vu Thiên, có thể do bọn họ di chuyển quá nhanh nên ở phía sau hai người đất bị xới lên tung bụi mù. Hạ Hạ cùng Tá Mộc Tam Lang đều không thấy rõ nhị Đinh cùng tam Đinh vọt tới bên người Vu Thiên như thế nào, nhưng chưa đến một giây sau đó hai người đã nghe một tiếng "Phanh! Vang lên. Cùng lúc thanh âm vang lên thì đầu của Đinh nhị cùng Đinh tam liền đụng vào nhau, hai người loáng cái dừng lại rồi ngã trên mặt đất hôn mê. Vẫn là một chiêu, khi Đinh nhị cùng Đinh tam xông tới gần mình, Vu Thiên lùi lại phía sau một bước, đồng thời hai tay vung ra bắt được đầu của bọn hắn, rồi dùng sức đập vào nhau tạo nên hiện trạng của hai người lúc này. Tá Mộc Tam Lang mắt trợn tròn nhìn Vu Thiên, giống như không thể tin nổi những gì vừa xảy ra. Phải biết rằng Thôn Phố, Đinh nhất, Đinh nhị, Đinh tam thực lực không phải trung đẳng cũng là trung - thượng đẳng ở Đông Dương Yamaguchi Group, thế nhưng tất cả đều không thể không đỡ được một chiêu của Vu Thiên mà đều ngã trên mặt đất. Chỉ có Đinh nhất là bị thương nhẹ nhất, nhưng lúc này Vu Thiên lại đi đến đạp một cước lên cái đùi mập mạp của gã khiến cho gã rên hừ hừ, cuối cùng vẫn rơi vào hôn mê. - Thế nào, bây giờ hẳn đến phiên mày rồi nhỉ? Mắt híp lại nhìn Tá Mộc Tam Lang, Vu Thiên có chút hài hước nói. - A? Việc đó...việc đó chúng ta không làm có được không. Tá Mộc Tam Lang biết mình có xông lên cũng chỉ phí công, ngoại làm bao cát thì cũng chỉ làm bao cát mà thôi, cho nên gã sẽ không ngu như vậy chủ động tới Vu Thiên tìm chết. - Ngươi nói không làm là sẽ không làm sao, bà cô còn chưa có chơi đủ đâu. Hạ Hạ lúc này cũng đã tỉnh lại, thấy phần thắng đã nghiêng hoàn toàn về phía mình nên cô cũng nổi giận. Phẫn hận kêu lên, cô liền vọt tới trước mặt Tá Mộc Tam Lang, một cước đá thẳng vào cẳng chân Tá Mộc Tam Lang. Tá Mộc Tam Lang có lẽ đã thật sự cảm thấy sợ hãi đến nỗi quên né tránh bị Hạ Hạ đá ngã xuống đất. Lại tiếp một cước đá tới bụng Tá Mộc Tam Lang. - Dám hạ độc, ám toán ta này. Tiếp tục là một cước đá vào hai tay đang che trên bụng của Tá Mộc Tam Lang. - Cho ngươi biết dám có tà tâm đối với bà cô này, đồ đại sắc lang. Tiếp theo là “điên cuồng liên hoàn cước” lên người, lên đùi, lên mông Tá Mộc Tam Lang. - Đồ cặn bã, đồ biến thái, đồ háo sắc, đồ cuồng dâm... @@ ~ Ba phút trôi qua, Tá Mộc Tam Lang lĩnh không dưới một trăm cước của Hạ Hạ, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy. Cuối cùng gã thực đã đau đến nỗi không biết Đông Nam Tây Bắc là đâu nũa, hai tay che bụng cũng gần như không trụ được buông xuống. - Đoạn tử tuyệt tôn cước! @@ ~ Hạ Hạ thấy thời cơ đã đến liền hướng về phía tiểu nhị của Tá Mộc Tam Lang hạ xuống một cước. Tiếng chân vút qua, Tá Mộc Tam Lang đã rơi vào trạng thái hôn mê, thân thể cũng không chịu được đau đớn mà gập lại, gã biết chỉ thiếu một chút nữa là cái mạng già của mình đi tong, phỏng chừng muốn thực hiện lại tâm địa gian xảo, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã có thể cử động. - Hừ! Chứng kiến bộ dạng của Tá Mộc Tam Lang, Hạ Hạ mới xem như hạ hỏa. Cô hai tay chống nạng hầm hừ, bộ dạng giống như Mẫu Dạ Xoa đứng thở hồng hộc. Vu Thiên đứng ở sau lưng chứng kiến Hạ Hạ giống như cọp mẹ phát uy, hắn không khỏi đưa tay vuốt vuốt mũi. Lúc còn nhỏ Lục thúc có nói qua với hắn, ngàn vạn lần không nên đắc tội với phụ nữ hoặc tiểu nhân, hiện tại xem ra quả đúng là như vậy. Nếu Vu Thiên không tận mắt nhìn thấy, hắn làm sao tin được Hạ Hạ tiểu thư, một người nhìn xinh đẹp đến động lòng người, khí chất cao nhã lại có mặt khác dã man đến như vậy. Sửa sang lại chiếc áo khoác mà Vu Thiên đưa cho, Hạ Hạ xoay người lại đã trở thành bộ dáng ôn nhu đến động lòng người hướng về phía Vu Thiên nói. - Cảm ơn anh, vị bạn học này, tôi gọi là Jiasiột chút. Chỉ một thay đổi nho nhỏ như vậy cũng không qua được ánh mắt của Hạ Hạ, cô tựa hồ nhìn ra Vu Thiên có chuyện gì đó đau khổ, cho nên cô liền đổi đề tài nói: - Còn tên kia, đối với ân nhân của mình tôi cũng không muốn nói dối, hắn là Tá Mộc Tam Lang, là người Đông Dương. Gia tộc của hắn ở Đông Dương có chút thế lực, thậm chí ở trong Yamaguchi Group cũng có một chút quyền lực. Vừa rồi trong lúc vô ý tôi bị hắn thấy, tuy rằng trước đó chúng tôi có quen biết, nhưng tôi đối với hắn có ấn tượng không tốt. Thật không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn hạ lưu đánh thuốc mê, sau đó nhân lúc thủ hạ chưa đến mang tôi tới nơi này chuẩn bị làm cái chuyện xấu xa kia, thật may mắn vừa lúc anh đến, ha ha. Hạ Hạ này cũng không phải người đơn giản, chuyện kinh hiểm như vậy nhưng cô ta cứ như vậy vừa cười vừa nói một câu đã xong, Vu Thiên cũng cảm giác được Hạ Hạ không phải đơn giản như vậy. Nhưng Vu Thiên cũng không có vạch trần, đối với Vu Thiên mà nói, Hạ Hạ chẳng qua cũng chỉ là một khách qua đường mà thôi, có lẽ rất nhanh sẽ quên, vì vậy Vu Thiên cũng không tỏ vẻ gì. - Đúng rồi, Vu Thiên, anh sau này cũng nên cẩn thận,...bọn Đông Dương này đều là người có lòng dạ hẹp hòi, hôm nay anh giúp tôi giáo huấn bọn hắn, phỏng chừng sau này bọn hắn nhất định sẽ tìm đến anh gây phiền toái, nếu có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp anh trừng trị bọn họ. Nói xong, Hạ Hạ rút trong túi áo dưới đất lấy ra một cái thẻ đưa cho Vu Thiên. - Không cần, tôi nghĩ bọn hắn cũng không thể làm gì được tôi, ngược lại nếu chọc giận tôi, tôi đây cũng không ngại giết bọn họ. Nói lên những lời này, cả người Vu Thiên đột nhiên toát ra một cỗ sát khí lạnh như băng. Cỗ sát khí không tự chủ bao trùm lấy Hạ Hạ, làm cho Hạ Hạ cảm thấy rét run người. Cảm giác mình phát ra sát khí có chút hơi quá, Vu Thiên vội vàng thu trở về rồi hướng về phía Hạ Hạ cười. - Được rồi, cô hiện tại đã không có việc gì, tôi đi đây. Nói xong lời này, Vu Thiên liền bước qua người Hạ Hạ ra khỏi Thanh Thủy Viên. 0