Siêu Cấp Võ Thánh
Chương 80
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 80: Cứu Hạ Hạ.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Ai!
Một tiếng thở dài rất nhỏ truyền đến.
Tiếp đó phía sau ngọn giả sơn đi ra một người trẻ tuổi, người này không cao lắm, nhưng trong đôi mắt lóe lên một tia khinh bỉ, gần như trong chớp mắt, Vu Thiên đã biết người này là một người luyện võ, bất quá thực lực theo cảm giác của Vu Thiên thì tuyệt đối chưa phải là đối thủ của mình.
- Cậu muốn làm gì?
Người này quả thực rất bá đạo, đột nhiên vừa xuất hiện một cái liền hướng về Vu Thiên hỏi.
- Anh là ai? Anh ở nơi này làm gì?
Vừa nhìn bộ dạng của đối phương, thậm chí trong tay còn cầm một quyển sách giáo khoa, Vu Thiên phỏng đoán rất có thể đối phương cũng là sinh viên đại học Trung Hoa giống mình, trong lúc nhất thời Vu Thiên đối với người này không còn đề cao tính phòng bị nữa.
- Cậu là ai? Cậu dựa vào cái gì hỏi tôi là người như thế nào?
Người kia rõ ràng đang cố tỏ ra bá đạo, đối với những lời ân cần thăm hỏi của Vu Thiên không chút để ý, ngược lại bắt đầu hỏi lại Vu Thiên.
Người này không biết trên thế giới còn có người càng bá đạo hơn mình, Vu Thiên trước mắt gã chính là người như vậy.
- Ha ha, nếu tôi không nhớ lầm, là tôi hỏi anh trước. Nhưng tôi đại nhân đại lượng nên có thể trả lời anh trước, tôi là tân sinh viên đại học năm nhất. Được rồi, bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ.
Người kia vừa nghe Vu Thiên nói chẳng qua chỉ là một tân sinh viên mới vào đời, sắc mặt gã rõ ràng so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều.
- Ồ, vị bạn học này, tôi cũng là sinh viên năm nhất. Ha ha, vừa rồi một mình vô ý đi vào nơi này, cảm giác nơi này không tệ nên ở chỗ này nán lại một lát.
Vu Thiên nghe người này giải thích, gật gật đầu. Chính mình chẳng phải cũng nhàn rỗi vô sự rồi một mình tới đây sao?
- Ừ, được rồi, tôi không quấy rầy anh nữa.
Nói xong Vu Thiên định quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc Vu Thiên vừa quay người lại, đột nhiên một tiếng động truyền vào tai hắn. Âm thanh này rõ ràng không phải của nam nhân trước mắt vọng lại, nói cách khác, tại Thanh Thủy Viên này trừ mình cùng nam sinh viên kia ra chắc chắn còn có người khác.
Sau khi Vu Thiên cảm giác được điều đó cũng không có lên tiếng, hắn thật thông minh khi giả bộ không có nghe thấy, sau đó chậm rãi đi ra Thanh Thủy Viên.
Người trẻ tuổi thấy mình nói dăm ba câu Vu Thiên liền quay người bỏ đi, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu:
- Hừ! con lợn Đông Phương.
Sau đó gã liền hướng về phía sau ngọn giả sơn đi tới.
Sau khi đi tới phía sau ngọn giả sơn, người thanh niên liền ha ha cười nói:
- Ha ha, Hạ Hạ tiểu thư, cô đừng hòng chạy trốn, nói cho cô biết, trên thế giới này chỉ cần Tá Mộc Tam Lang tôi để ý đến người nào thì không một ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, cô cũng vậy. Hắc hắc hắc hắc.
Hóa ra dưới chân người thanh niên lúc này là một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm sấp, ánh mắt thiếu nữ tràn đầy phẫn nộ, đôi môi mím chặt. Có lẽ vì quá phẫn nộ cùng tức giận nên cô mím chặt miệng không nói, trong chốc lát đã khiến sắc môi của mình trở nên tím bầm, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận.
- Ai za! Cô còn cần cái gì nữa, tuy cô rất có thân phận, nhưng tôi cũng có thân phận không kém a. Ha ha, ở Đông Dương không biết có bao nhiêu người muốn gả cho tôi còn không được đấy, mà cô xem như một người con gái may mắn, bởi vì cô rất có thể sẽ trở thành vợ của tôi, cô hiểu chưa? Tuy rằng sau khi cưới cô tôi vẫn có thể đi tìm những người phụ nữ khác. Ha ha ha!
Nhìn thấy người con gái tên Hạ Hạ nằm trên mặt đất với vẻ mặt nén giận, không biết vì cái gì, Tá Mộc Tam Lang lại càng thêm hưng phấn. Đây cũng là bản tính đê tiện của con trai Đông Dương.
- Ô ô ô...
Người con gái dưới chân Tá Mộc Tam Lang nghe xong lời của hắn, môi mấp máy càng thêm kịch liệt, tựa hồ nỗi sợ hãi của mình tăng lên theo từng lời nói của Tá Mộc Tam Lang.
- Hạ Hạ, cô có cố giãy dụa cũng không có tác dụng gì, ai bảo tôi đã biết lai lịch của cô, bây giờ cô nên chấp nhận tôi đi, nói cho cô biết, bản lĩnh về phương diện này của tôi rất lợi hại, cam đoan chỉ một lúc sẽ làm cho cô đạt đến cực khoái, ha ha ha ha.
Tá Mộc Tam Lang thấy Hạ Hạ sợ gần như không nói được, liền ha ha cười lớn. Tuy rằng hắn rất muốn hôn Hạ Hạ để thưởng thức hương thơm từ miệng người đẹp, nhưng không có cách nào a, tình huống hiện tại khiến hắn không dám bỏ khăn bịt miệng của Hạ Hạ ra, nếu hắn làm như vậy, chắc chắn Hạ Hạ sẽ hô lớn, khi đó ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tá Mộc Tam Lang cười dâm đãng cưỡi lên trên người Hạ Hạ, sau đó với vẻ mặt mờ ám đưa bàn tay cởi áo khoác ngoài của Hạ Hạ.
Nói tới Hạ Hạ thật sự quá ưu tú, không chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn, cả dáng người cũng làm cho đàn ông nhìn thấy không nhịn được mà chảy máu mũi, bộ ngực lớn 36D của Hạ Hạ giờ phút này khẩn trương cũng phập phồng theo, làm cho ánh mắt của Tá Mộc Tam Lang không thể rời đi.
Bởi vì sau khi Tá Mộc Tam Lang lột áo khoác mặc ngoài của Hạ Hạ xuống, hiện giờ trên người Hạ Hạ chỉ còn một cái áo ngực đỏ.
Vốn áo ngực đỏ quá nhỏ khiến bộ ngực cao ngất không thể che hết được da thịt trắng mịn, chỉ cần nhìn thấy làn da trắng noãn đã khiến cho Tá Mộc Tam Lang trong lòng không chịu được
Phải biết Tá Mộc Tam Lang đã ngủ với biết bao nhiêu người phụ nữ. Dựa vào thế lực nhà hắn ở Đông Dương, không có loại phụ nữ nào mà hắn không tiếp xúc qua, cái gì mà ngôi sao điện ảnh, cái gì mà thư ký, thậm chí là thiếu phụ danh giá, rõ ràng không có một ai có thể hơn được dáng người của Hạ Hạ, càng không có một người con gái nào có thể làm cho Tá Mộc Tam Lang động tâm như Hạ Hạ.
- Oh, cô chính là vưu vật ông trời ban cho tôi, cô là thánh vật mà Bát Kỳ Đại Xà tặng cho tôi, ha ha ha, từ hôm nay trở đi, cô chính là của tôi, thân thể của cô, bối cảnh gia tộc của cô cũng đều để cho tôi sử dụng, ha ha ha.
Nơi này quá yên tĩnh khiến tâm tình hắn giờ phút này hoàn toàn kích động, Tá Mộc Tam Lang cưỡi trên người Hạ Hạ nở nụ cười thỏa mãn rất lâu. Hắn không biết sau lưng mình đang đứng một người, người này chính là Vu Thiên.
Vừa rồi Vu Thiên đến Thanh Thủy Viên lập tức nghe được tiếng thở gấp gáp của Tá Mộc Tam Lang. Sau đó Tá Mộc Tam Lang xuất hiện, khiến Vu Thiên bỏ đi sự cảnh giác, nhưng vì Hạ Hạ ở sau ngọn giả sơn cố gắng giãy dụa đã tạo ra tiếng động rất nhỏ, đối với người thường mà nói căn bản không nghe được gì, ngay cả Tá Mộc Tam Lang cũng không có nghe được, nhưng đối với Vu Thiên chỉ cần lờ mờ như vậy là quá đủ rồi.
Sở dĩ Vu Thiên nghe được tiếng động mà không có vạch trần, cũng vì Vu Thiên không biết Tá Mộc Tam Lang đang làm cái trò quái quỷ gì, ngộ nhỡ Tá Mộc Tam Lang đang cùng bạn gái của mình hẹn hò trong này, lúc đó mình không phân biệt phải trái trắng đen mà nhảy vào chẳng phải sẽ khiến bọn họ khó chịu sao.
Cho nên Vu Thiên lựa chọn lấy lui làm tiến. Hắn chỉ cần giả vờ đi thì Tá Mộc Tam Lang sẽ lộ ra bộ mặt thật. Quả nhiên, Vu Thiên vừa đi ra ngoài liền lấy tốc độ nhanh nhất quay trở lại, kết quả hắn đã chứng kiến được một màn này.
Nói thật, Vu Thiên sống trong núi đã quen mắt nhìn cảnh mãnh thú ức hiếp những sinh linh nhỏ yếu, hắn cũng biết đây là quy luật của tự nhiên, cho nên đa số hắn sẽ không đi quản. Nhưng đây là người, không giống với những chuyện về động vật mà hắn đã thấy, nhất là chuyện đàn ông khi dễ phụ nữ, trong mắt Vu Thiên lại càng không thể dung thứ.
Chứng kiến nụ cười dâm đãng của Tá Mộc Tam Lang, lại thấy dưới người hắn là Hạ Hạ yếu đuối chống cự cùng ánh mắt thương, Vu Thiên khẽ vươn tay nhẹ nhàng nhấc Tá Mộc Tam Lang lên, sau đó hơi dùng lực, Tá Mộc Tam Lang cứ như vậy bị Vu Thiên trực tiếp ném ra ngoài, thẳng một đường bay đến cửa lớn Thanh Thủy Viên.
Làm xong những thứ này, Vu Thiên lại khẽ vươn tay đem Hạ Hạ nằm dưới đất nhẹ nhàng nâng dậy, sau đó lập tức cởi dây thừng trói quanh người Hạ Hạ ra.
Hạ Hạ lúc này hoàn toàn bị Vu Thiên thình lình xuất hiện làm cho ngu muội. Cô biết là có người tới cứu mình, nhưng không nghĩ chỉ đơn giản như thế đã cứu được, trong ấn tượng của cô Tá Mộc Tam Lang chính là một cao thủ võ sĩ đạo, như thế nào có thể bị Vu Thiên nhẹ nhàng vung tay liền ném ra xa hơn mười thước, điều này có thể sao.
Được Vu Thiên giải cứu, Hạ Hạ còn chưa thực sự tỉnh hẳn, cô hoàn toàn không biết mình đã được thả ra. Bởi vì Tá Mộc Tam Lang vừa rồi giật áo ngoài của cô nên hiện tại trên người Hạ Hạ cũng chỉ còn một cái áo ngực mà thôi.
- Àh...cái kia...áo của cô hình như đã bị xé rách.
Vu Thiên thật sự không biết xử lý chuyện trước mắt thế nào, im lặng nửa ngày đành phải nói thẳng ra.
- A!
Được Vu Thiên nhắc nhở, Hạ Hạ mới mơ hồ tỉnh lại. Thấy trước ngực mình chỉ còn lại cái áo ngực đỏ, cô không nhịn được liền hét toáng lên.
Vu Thiên thật sự không chịu nổi cái âm thanh to tướng ấy, lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đem áo khoác mà mình đang mặc đưa cho Hạ Hạ. Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng, cho nên Vu Thiên mặc một bộ quần áo khoác đen mà Tôn bá đưa cho hắn, vừa lúc bây giờ có chỗ hữu dụng.
Đang hét lên, Hạ Hạ đột nhiên nhìn thấy Vu Thiên đứng trước mặt đưa áo khoác tới, cô không khỏi lặng đi một chút. Nhưng ngay sau đó liền nhận lấy rồi nói cảm ơn, đồng thời cũng không quên để ý bộ dạng Vu Thiên lúc này.
Truyện khác cùng thể loại
1171 chương
207 chương
160 chương
119 chương
51 chương
102 chương
148 chương
380 chương