Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 77: Lang ca xui xẻo (2). Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca Sưu tầm: Biên tập: metruye Nguồn truyện: 7788xiaoshuo - Các người làm gì thế? Có còn vương pháp nữa hay không? Tần Thư Nhã nhìn thấy bốn thanh niên đột nhiên vây chính mình lại, cô cũng có chút lo lắng, phòng lang thuật của cô cho dù giỏi đến đâu cũng chỉ có thể đối phó được với một người thôi, nhưng nếu là cả bốn người cùng lên thì không còn dùng được nữa. - Hừ! Thì ra cô em cũng biết sợ sao, biết trước như thế thì vừa nãy không nên hạ thủ với Lang ca. Bốn người cùng lên đi, đem cô ta bắt lại. Vị huynh đệ kia thấy Tần Thư Nhã tỏ ra sợ hãi cũng cảm thấy hài lòng. Những người này đi theo vị hoa công tử này cũng không phải là ngày một ngày hai, bọn hắn quá hiểu Lang ca, dưới tình huống bình thường nếu vị Lang ca này ăn thịt thì bọn hắn cũng được húp canh. Nếu như ngày hôm nay, Tần Thư Nhã bị tên này bắt được, thì gã thế nào cũng được một chén canh. Sau khi Lang ca chơi chán rồi thì mình cũng được hưởng thụ Tần Thư Nhã một lúc. Gái xinh đẹp giống như Tần Thư Nhã đây, đối với gã mà nói cho dù chỉ là một lúc thì cũng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. - Các người làm gì thế? Đây là trường học đó, các người sao dám làm như vậy? Nhìn thấy mấy tên này muốn ra tay với Tần Thư Nhã, Vương Đình ở bên cạnh lập tức hô to lên. Theo thanh âm của Vương Đình, mấy bạn học khác đang dùng cơm tại nhà ăn cũng hét lên, loại sự tình khi nam bá nữ này lại xảy ra ngay ban ngày ban mặt thế này khiến người khác khó mà chịu được. Tên thủ hạ của Lang ca thấy có nhiều người đứng lên như vậy, thậm chí còn có rất nhiều nam sinh, liền sững sờ, gã cũng biết khiến nhiều người tức giận cũng không phải tốt lành gì. Bất quá gã cũng nhanh trí nói một câu, lập tức hiện trường một lần nữa yên tĩnh lại. - Nói cho các người biết, các người tốt nhất không nên lộn xộn, Lang ca của chúng ta không chỉ có tiền, anh ấy còn là em trai của phó hội trưởng hội học sinh Sử Diệu Tiến, nếu các người đắc tội với chúng ta đừng nghĩ tới việc sống yên ổn ở đại học Trung Hoa này. Lời này vừa nói ra, quả nhiên khiến cho một ít nam sinh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân lùi bước. Bọn họ không sợ thằng này có tiền, có thể tới học tại trường đại học Trung Hoa này không ai là không có tiền, càng không nói đến những người ăn cơm tại nhà ăn đại học Trung Hoa này. Phải biết rằng thức ăn tại đây không tệ, mùi vị cũng là chính tông, nhưng giá cả lại cao gấp đôi so với các tiệm ăn khác. Cho nên, có thể tới nơi này ăn cơm đều là những người có chút tiền tài. Những người này chùng bước chính vì vế sau câu nói của tên kia, vị Lang ca này là em trai của phó hội trưởng hội học sinh đại học Trung Hoa, đây là ý gì. Phải biết rằng đại học Trung Hoa có hơn vạn sinh viên, mặc dù có tới ba phó hội trưởng, nhưng có thể từ trong hơn vạn người chọn ra ba người làm phó hội trưởng cũng cực kỳ khó khăn. Những người này đều là sinh viên vừa mới tiến vào đại học Trung Hoa, hiển nhiên không muốn vừa vào trường đã đắc tội với người như thế. Cho nên trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không nói lời nào. Tự nhiên cũng không có người nào để ý tới việc của người được gọi là Lang ca này. Duy nhất chỉ có Trương Xảo Nhi đang ngồi cạnh Tần Thư Nhã khi nghe được cái tên Sử Diệu Tiến thì hừ nhẹ một tiếng, nhưng một tiếng này cũng không có ai nghe thấy. Vị huynh đệ kia thấy mình vừa nói tên của Sử Diệu Tiến ra thì tất cả mọi người đều không lên tiếng, nhất thời đắc ý một hồi. Mà lúc này vị Lang ca vừa bị ăn một cước kia cũng thôi nhảy nhót rồi, mặc dù hạ thân còn truyền đến từng đợt đau buốt nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì Tần Thư Nhã cũng chỉ là một đứa con gái, khí lực có hạn nên sức một cước này cũng chậm rãi giảm đi. - Hừ! cô em dám đá anh à, cô em có biết anh đây là ai không? Nói cho nhóc biết anh trai anh đây chính là phó hội trưởng hội học sinh, còn anh chính là đại danh đỉnh đỉnh Sử Khắc Lang, Lang ca. Vị huynh đệ này vừa mới nói ra khỏi miệng, nhất thời đưa tới một tràng cười trong nhà ăn. Nghĩ mà xem, một người tên lại có thể đồng âm với Tiểu Bọ Hung và Thích Ăn C**( biên: cái này đọc là Hỉ Thực Phân, nói chung là tên thằng ku này khi đọc tiếng hán thì người ta sẽ nhầm tưởng tên nó là con bọ hung, hoặc tên nó là thích ăn c** đó bà con à), sao mà không khiến người khác cảm thấy kỳ quái chứ. Mà hiển nhiên vị Lang ca này cũng biết vừa nói tên mình ra sẽ khiến người khác chê cười, từ mười mấy năm nay hắn đã biết rồi, cho nên hắn cũng không cảm thấy tức giận. Hắn chỉ im lặng nhìn những người đang cười này. Không ít người chạm phải ánh mắt khó chịu của Sử Khắc Lang đều lập tức ngưng cười, bởi vì họ nhớ tới anh trai của Sử Khắc Lang là phó hội trưởng hội học sinh, cho nên không thể đùa giỡn với cái thằng này được. - Hừ! Dường như rất hài lòng với việc ánh mắt của mình làm cho mấy sinh viên không cười nữa, Sử Khắc Lang lúc này mới hướng sang chỗ vị huynh đệ kia nói: - Tiểu Ngũ, làm được lắm, trở về sẽ có phần thưởng cho mày. Tên được gọi là Tiểu Ngũ kia nghe thấy Sử Khắc Lang nói như vậy vội vàng nói: - Cảm ơn Lang ca, lo lắng cho Lang ca là việc em nên làm mà. - Tốt! Vừa lòng nhìn Tiểu Ngũ, Sử Khắc Lang quay sang nhìn Tần Thư Nhã đang khẩn trương nói: - Tốt lắm, vị bạn học nữ này, tôi nghĩ bạn cũng thấy rõ thực lực của tôi rồi. Hiện tại bạn hẳn nên đi cùng tôi nhỉ, hơn nữa tôi cũng không ngại cho bạn biết, nếu như không đi theo tôi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó, thậm chí lập tức đuổi học bạn ngay cũng được. Mặc dù lời nói của Sử Khắc Lang có chút nghiêm trọng, nhưng nếu thực sự đắc tội người của hội học sinh thì ba năm tới đây muốn cầm chứng nhận tốt nghiệp trong tay là việc rất khó khăn. - Anh, anh là đang ỷ thế hiếp người! Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Sử Khắc Lang, Tần Thư Nhã cũng nhịn không được nữa, tức giận hét lên. - Hắc hắc, anh đây bắt nạt cô em thì thế nào, anh ngược lại muốn xem xem trong tình huống này còn có ai dám giúp đỡ cô em nữa không đây. Giống như đoán được trong đám bạn học xung quanh không có ai dám xuất đầu vì Tần Thư Nhã cho nên Sử Khắc Lang gào lên trông rất trâu chó. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày tiếp nhận tân sinh, cho nên phần lớn người đang ngồi ở đây đều là sinh viên năm nhất, mặc dù có một ít sinh viên năm thứ hai nhưng bọn họ chẳng qua chỉ đến để phụ việc tiếp đón tân sinh. Nếu như là sinh viên năm hai có chút địa vị hoặc quyền lực cũng sẽ không rảnh rỗi là đến cái nơi ồn ào này, vì vậy cho dù có sinh viên năm thứ hai ở đây thì cũng chỉ là một ít nhân vật nhỏ mà thôi, Sử Khắc Lang cũng không để vào trong mắt. Bởi vậy hôm nay hắn mới dám kiêu ngạo như thế. Đồng thời hắn cũng kết luận rằng không có ai đến trợ giúp Tần Thư Nhã. Nhưng vị Sử Khắc Lang này rõ ràng đã quá tự đại, hắn cho rằng dựa vào danh tiếng của anh trai mình là phó hội trưởng mà một sinh viên như hắn có thể muốn làm gì thì làm sao? Đương nhiên là không thể, bởi vì tại trong mắt người khác cho dù ngươi có là hội trưởng hội học sinh, hay có là hiệu trưởng của đại học Trung Hoa đi nữa thì cũng có người không đặt hắn vào trong mắt, người này chính là Vu Thiên. Vu Thiên vừa đi mua cơm giúp Tần Thư Nhã, Trương Xảo Nhi cùng Vương Đình, do phải bưng một mâm cơm chứa tới bốn phần ăn cho nên hắn đã chậm trễ một chút. Nhưng chính lúc này, tại chỗ Tần Thư Nhã đã phát sinh nhiều sự tình như vậy, đây là điều mà Vu Thiên thật sự không nghĩ tới. Bây giờ Vu Thiên vẫn còn đang bê một cái mâm lớn đựng bốn phần ăn hướng về bàn của Tần Thư Nhã đi tới. Từ rất xa, Vu Thiên đã phát hiện thấy điều không thích hợp ở bên này. - Xin lỗi, nhường đường một tí, không là làm các người bị phỏng thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy. Thanh âm của Vu Thiên không quá lớn nhưng cũng đủ để bọn đám người Sử Khắc Lang có thể nghe thấy rõ ràng. Tiểu Ngũ vốn đang đứng trước mặt Vu Thiên cũng không biết vì lý do gì, là sợ vóc người cao to của Vu Thiên hay do khí chất của bản thân Vu Thiên, nói chung là khi Vu Thiên đi tới gã rất nhanh tránh ra, để cho Vu Thiên đi qua. Vu Thiên đi qua người Tiểu Ngũ tới trước bàn của Tần Thư Nhã, sau đó đặt mâm cơm lớn trên tay xuống, dọn mấy phần cơm ra trước mặt Tần Thư Nhã, Trương Xảo Nhi, Vương Đình, cuối cùng còn lại một phần ăn cho chính hắn. Sau đó Vu Thiên mới quay sang Tần Thư Nhã còn đang đứng một bên nói: - Cô sao thế, ngồi xuống ăn cơm đi, nói cho cô biết, phần này của tôi là mua thêm, cho nên cô không được tranh của tôi đâu đó.