Siêu Cấp Võ Thánh
Chương 4
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 4: Quá trình cứu người.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
- Ah, thật sự cảm ơn anh lần này đã cứu em cùng bạn. Đúng, em muốn hỏi một chút, bọn em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà anh như thế nào cứu được bọn em?
Lúc này Tần Thư Nhã vẫn mặc một thân quần áo thể thao màu trắng kia, quần áo bó sát làm ẩn hiện thân hình “mi nhon” của cô, chỉ nhìn bầu ngực cao vút cùng với cái cổ tuyết trắng cũng đã biết cô là một người đẹp, một cô gái vừa xinh đẹp vừa thành thục.
Vu Thiên liếc nhìn cô bé xinh đẹp như tranh vẽ trước mắt nói:
- Ngày đó mưa to đổ xuống, tiếng sấm ầm ĩ nên không ngủ được, tôi liền đi ra ngoài một chút, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu của cô cùng bạn, vì vậy tôi mới chạy tới, sau đó thấy hai nguời đang hôn mê trên mặt đất, cho nên tôi mới đưa hai người về đây.
Tần Thư Nhã nghe Vu Thiên bình thản nói ra chuyện trải qua đêm đó, cô có chút không tin hỏi:
- Chỉ có như vậy thôi sao?
- Đúng vậy!
Vu Thiên trả lời vẫn rất ngắn gọn. Có điều sự thực vốn cũng không phải như vậy. Đêm hôm đó sấm sét vang dội, Vu Thiên đang ngồi trên giường luyện công, đột nhiên một con cửu vĩ linh hồ hiện lên trên cửa sổ phòng, đối với con cửu vĩ linh hồ này, Vu Thiên cũng không phải nhìn thấy lần đầu, hắn đã từng bắt nó một lần nhưng lại thất bại, lần này gặp lại phải nói Vu Thiên vô cùng hưng phấn. Sống trong rừng rậm nhiều năm như vậy, Vu Thiên đã chế ngự không biết bao nhiêu hổ, báo, gấu, Sư tử cùng với những bầy sói cực kì có tổ chức, nhưng chính con cửu vĩ linh hồ này lại là con vật duy nhất Vu Thiên muốn bắt mà không bắt được, cho nên Vu Thiên không chút do dự từ trên giường nhảy lên, đuổi theo con cửu vĩ linh hồ đang khiêu khích hắn kia.
- Vèo vèo…!!!
Cửu vĩ linh hồ không hổ danh là tốc vương trong núi, tốc độ bay cùng nhảy của nó nhanh như Thiên Sơn Lưu Tinh, xuyên qua vô số cây cối trước mặt, thân pháp vừa linh hoạt lại quỷ dị.
Tốc độ luồn lách của Vu Thiên trong rừng cây um tùm cũng khiến cho người khác phải tặc luỡi, trung bình mỗi lần hắn tung người nhảy lên đều đạt khoảng cách 3 đến 5m. Tốc độ như vậy nếu để cho một người đi đường nhìn thấy, dám chắc hắn cho là mình hoa mắt, nếu không thì cho là mình nhìn thấy Quỷ Hồn mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, Vu Thiên vẫn cách cửu vĩ linh hồ một đoạn lớn, nếu không phải cửu vĩ linh hồ có một thân bộ lông màu trắng noãn, sợ rằng Vu Thiên đã sợ bị nó bỏ rơi.
Cứ như vậy, phía trước cửu vĩ linh hồ chạy như bay! Vu Thiên phía sau đuổi theo không ngừng. Một người một vật nhanh chóng tại trong núi sâu rượt đuổi.
Bầu trời bên trên truyền đến tiếng sấm càng lúc càng to, giọt mưa rơi vào ngời cũng bắt đầu nặng hơn. Nhưng Vu Thiên cùng con linh hồ kia ai cũng không có thời gian thư giãn, vẫn vừa truy vừa chạy. Loại tình cảnh này duy trì liên tục nửa canh giờ, Vu Thiên đã cảm giác được tốc độ của cửu vĩ linh hồ đang dần dần giảm xuống. Cũng đúng, thể lực của loại tiểu động vật nhỏ bé kia làm sao có thể so với người thanh niên trai trẻ khỏe mạnh như Vu Thiên được. Vì thế, Vu Thiên có lòng tin, chỉ cần hắn kiên trì thêm một lát nữa, có lẽ hắn có thể đuổi theo cửu vĩ linh hồ này không chừng. Mọi người đều nói bộ lông của cửu vĩ linh hồ rất đáng tiền, mà máu trong cơ thể nó lại có thể giải bách độc, nếu lần này hắn bắt được nó, nhất định sẽ mang nó ra thị trấn đổi lấy một ít vật phẩm có giá trị.
Vu Thiên đang nghĩ đến những thứ này, đột nhiên một tiếng:
- A! Cứu mạng!
Thanh âm này truyền vào trong tai Vu Thiên.
Từ nhỏ sống trong rừng rậm, thính lực của hắn đã sớm kinh người, có thể nói những tình huống bên ngoài vài dặm hắn cũng có thể nghe được. Giống như lần này, hắn cũng cảm giác được thanh âm này hẳn cách chỗ mình trên dưới hai dặm. Hơn nữa nghe thanh âm này, có thể nhận ra đây là tiếng kêu cứu của một cô gái.
Trong rừng rậm lớn lên Vu Thiên không phải lần đầu nhìn thấy người du sơn gặp nạn. Nhớ tại thời điểm tám tuổi hắn trốn đi chơi, thì gặp phải một thúc thúc đi du sơn lạc khỏi đoàn gặp nạn, khi đó khí lực Vu Thiên còn nhỏ cho nên hắn chạy về gọi người. Thế nhưng hắn lại bị vú em quát không được đi giúp. Lúc đó vú em đã nói một người làm chuyện gì đều phải nghĩ đến hậu quả, nếu như không thể gánh chịu hậu quả, vậy thì tốt nhất không nên cứu. Đồng thời còn giáo huấn hắn không nên xen vào việc của người khác, cũng nói người bên ngoài không phải loại tốt lành gì, ngày hôm nay ngươi có thể cứu hắn, thế nhưng có một ngày nào đó hắn sẽ cắn lại ngươi một ngụm.
Đó là nguyên nhân kể từ đó trở đi khi Vu Thiên nghe được tiếng người cứu mạng hắn không còn đến cứu giúp nữa. Nhưng ngày hôm nay Vu Thiên lại nghe được thanh âm này, trong lòng của hắn có gì đó mâu thuẫn. Hắn rõ ràng lần này là thanh âm của một cô gái, trời sinh Vu Thiên đã có thiện tâm đối với con người nhất là với con gái, hắn rốt cục quyết định không đuổi theo con cửu vĩ linh hồ kia nữa, mà quay đầu đi về chỗ Tần Thư Nhã gặp chuyện không may, vì vậy mới có một màn như ngày hôm nay.
Trong lòng nghĩ những thứ này đương nhiên Vu Thiên không thể đem hết mọi chuyện đều nói cho Tần Thư Nhã nghe được. Hiện tại Vu Thiên vẫn còn không rõ Tần Thư Nhã là ai, làm gì, vú em cùng người thân đã dạy cho hắn tính cảnh giác khiến cho lòng hắn đối với con người sinh ra một loại phòng vệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vu Thiên đối với các vấn đề mà Tần Thư Nhã hỏi luôn luôn trả lời rất đơn giản.
Đứng trong gian phòng của Vương Đình, lúc Tần Thư Nhã quay đầu lại nhìn Vu Thiên đã không còn loại cảm giác lạ lẫm nữa, ít nhất Tần Thư Nhã biết Vu Thiên không phải người xấu, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của mình, chỉ những thứ này, Tần Thư Nhã cũng cảm giác được phải nên cảm ơn Vu Thiên.
- Vu Thiên, anh sao lại sinh hoạt một mình ở chỗ này? Nơi đây thật vắng vẻ nha, người nhà của anh đâu?
Tần Thư Nhã muốn cảm ơn Vu Thiên, cho nên thử hỏi một chút gia cảnh hắn.
- Tôi không có người thân!
Vu Thiên trả lời vẫn rất đơn giản.
- Ồ? Anh làm sao không có người thân được? Điều đó là không có khả năng!
Hiển nhiên đối với câu trả lời của Vu Thiên, Tần Thư Nhã vô cùng không hài lòng.
- Bọn họ đều chết hết rồi!
Tựa hồ không muốn nhớ tới những sự tình đau khổ trước kia, cho nên lúc Vu Thiên nói ra những lời này, vẻ mặt hắn tràn đầy biểu lộ bi thương.
- Cái gì, bọn họ đều chết hết!
Nghe xong Vu Thiên nói người nhà của hắn đều chết hết, Tần Thư Nhã cũng cúi đầu. Cô dù sao cũng là một cô gái mềm lòng, vừa nghe người khác nói như vậy cũng không khỏi đồng tình thương cảm.
- Ai! Một mình anh sinh hoạt ở chỗ này thật sự rất buồn. Em xem hay là như vậy đi, tất nhiên anh chỉ có một người, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng của em, em xem không bằng anh cùng em đi ra khỏi ngọn núi này, anh không biết thôi, thế giới bên ngoài rất là đặc sắc đấy!
Vừa nhắc tới thế giới bên ngoài, Tần Thư Nhã lại tràn đầy hưng phấn. Đương nhiên sau khi nói xong những lời này, Tần Thư Nhã cũng không quên nhìn xem phản ứng của Vu Thiên ra sao.
Vu Thiên đương nhiên tinh tường thế giới bên ngoài là cái dạng gì, mặc dù nói Vu Thiên ngày thường sinh hoạt ở chỗ này, nhưng nhiều khi, ví dụ như dầu, muối, cùng một ít vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt, Vu Thiên vẫn phải đi ra khỏi núi mua, phải nói là “đổi” mới đúng, bởi vì trong tay Vu Thiên không có tiền, cho nên hắn thường lên núi đi săn, sau đó dùng da lông của động vật hoặc thứ gì đó đáng giá để đổi lấy đồ vật mình muốn. Cho nên, Vu Thiên đối với thế giới bên ngoài cũng hiểu đôi chút, không chỉ như thế, Vu Thiên mỗi lần đi ra ngoài còn thường mang về một ít báo chí cùng sách vở để xem, người trẻ tuổi mà, đối với những đồ vật không biết vẫn tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Tần Thư Nhã nhìn chằm chằm vào con mắt Vu Thiên, nhưng lại để cho cô thất vọng rồi, bởi vì trong mắt Vu Thiên ngoại trừ bình thản ra thì chỉ có bình thản.
- Này, người ta đang mời anh xuống núi đó, anh nói gì đi chứ?
Thấy Vu Thiên cũng không có ý định trả lời mình, Tần Thư Nhã có chút sốt ruột. Từ lúc nhìn thấy Vu Thiên luyện công buổi sáng Tần Thư Nhã đã nhìn ra Vu Thiên tuyệt đối không phải một người bình thường, nhất định là một người giỏi công phu. Cũng phải biết, một người để có thể sinh hoạt tại một nơi sâu trong núi lớn như thế này, cho dù công phu không giỏi, nhưng thể lực nhất định phải có chỗ hơn người.
- Không đi!
Không có nói nhảm, sau khi trả lời xong hai chữ này, Vu Thiên liền xoay người đi ra ngoài. Nguyên nhân Vu Thiên bỏ đi là vì hắn phát hiện cô gái này thật sự rất dong dài, Tần Thư Nhã không giống như vú em của mình, vú em không thích nói nhiều, nhưng mỗi khi người nói một câu đều tràn đầy tính triết lý. Mà nguyên nhân Vu Thiên nói không đi là vì Vu Thiên đã từng đáp ứng vú em, nếu như không luyện thành “ Vu gia đấu khí” thì hắn quyết không xuống núi. Cái gọi là đấu khí chính là chỉ cần dùng tứ chi không tiếp xúc đến đối phương mà có thể dùng công phu bản thân phát ra khí đập đối thủ. Loại đấu khí này sẽ tự công kích đối phương, tại thời điểm nguy hiểm còn có thể phóng ra một vòng ngự thuẫn để bảo vệ bản thân. Đương nhiên, loại công phu này đã trải qua cải biến của ông nội với cha Vu Thiên, cho nên mới bị bọn hắn xưng là “Vu gia đấu khí”. Mà bây giờ Vu Thiên đã luyện đến tam trọng đấu khí, xác thực còn chưa đạt đến yêu cầu của vú em khi người sắp chết.
- Này! Anh vì cái gì không đi, chẳng lẽ anh còn trẻ như vậy mà cứ định ngồi ngốc ở chỗ này mãi sao?
Chứng kiến Vu Thiên còn chưa nói hết mà đã quay đầu bỏ đi, Tần Thư Nhã rất khó hiểu, cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại cũng đã niên đại gì rồi, hết thảy đều đã hiện đại hoá, người trẻ tuổi bây giờ đều mình chìm đắm trong những thứ tốt do hiện đại hóa mang lại, nhưng vì cái gì Vu Thiên còn trẻ như vậy lại tình nguyện sống trong cái nơi hoang vu rừng rậm thế này, thậm chí ở chỗ này ngay cả một bóng điện đều không có, lại càng không có TV cùng máy tính. Đã không có những thứ này, Tần Thư Nhã thật không biết Vu Thiên làm sao có thể sống qua từng ngày được.
Không để ý tới Tần Thư Nhã đang tại phía sau mình kêu to, Vu Thiên đi thẳng tới bên cạnh một đống gỗ cây. Trong núi sâu nói đến chỗ tốt nhất, chắc chỉ có thổi lửa nấu cơm không cần tiền, khắp núi đều có gỗ cây, tùy tiện chặt hai cây là có thể nấu cơm dài dài rồi.
Truyện khác cùng thể loại
1171 chương
207 chương
160 chương
119 chương
51 chương
102 chương
148 chương
380 chương