Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 19: Sám hối cũng vô dụng. Nhóm dịch: truongcaca Nguồn: Mê Truyện - Súng! Là vũ khí thường dùng nhất trong xã hội hiện đại, cũng là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất. Giống như cảnh sát bắt tội phạm, thậm chí trong các cuộc tranh đấu giữa các quốc gia trên cơ bản đều dựa vào vật này, nhưng chính một vật như vậy, nằm trong tay Vu Thiên hắn lại nói không quá mạnh, đây cũng quá mức khó tin. Mà chuyện này đối với Vu Thiên mà nói, kỳ thực cũng không khó lý giải. Phải biết rằng Vu Thiên có công phu Vu Gia Đấu Khí. Vu Gia Đấu Khí chia làm hai loại là tiến công hình cùng phòng thủ hình. Nói về tiến công, cỗ đấu khí này có thể giết người một cách vô hình, giết người cách mấy mét, thậm chí còn có thể xa hơn mấy chục mét. Mà nói về phòng thủ, giống như hôm nay vậy, hắn có thể chế tạo một loại vô hình khí tràng, khiến tất cả những vật tấn công đến hắn đều bị ngăn lại bên ngoài khí tràng, giống như viên đạn lúc này kỳ thực đã gặp phải phòng ngự đấu khí mà Vu Thiên phát ra, khi cách mi tâm Vu Thiên khoảng năm cm thì bị Vu Gia Đấu Khí của Vu Thiên sở chế, đứng ở giữa không trung. Nếu như tình huống này bị người không biết công phu trông thấy, đạn cứ như dừng lại giữa không trung, tạo nên một hiện tượng quỷ dị khó mà giải thích. Khi Vu Thiên nói vật này cũng không quá mạnh, đột nhiên đồng tử trong mắt hắn mở to, sau đó lập tức thấy viên đạn sắp bắn vào mi tâm Vu Thiên đột nhiên thay đổi phương hướng, quay ngược trở lại phía người vừa nổ súng, bắn trúng thân thể Phì Lang đang lùi lại kia. - PHỐC! Đây là âm thanh đạn bay vào trong cơ thể. - Bịch! Đây là âm thanh người ngã xuống đất. Tiếp đó trong phòng lại có thêm một người ngã xuống, đó chính là kẻ nổ súng bắn Vu Thiên - Phì Lang. Ngực Phì Lang bị trúng đạn, có lẽ cũng do khi nổ súng gã đã để súng trước ngực mình, cho nên khi viên đạn kia bắn ngược trở lại thì bắn trúng vào ngực của gã. Nhưng bất đồng ở chỗ, viên đạn đó không hề dừng lại ở ngực của Phì Lang, mà nó còn bắn xuyên qua, đâm thủng ngực rồi hướng tới bức tường phía sau, găm thẳng vào trong tường. - Mày, mày…lừa gạt…người!!! Đây là câu nói cuối cùng trước khi chết của Phì Lang, một cái chết không nhắm mắt. - Tao đâu có lừa mày, mày nói tao giết hai người kia, thực ra không đúng vì tao chỉ mới đánh ngất chúng nó mà thôi, còn chưa có giết, nên cách nói của mày sai rồi, tao tất nhiên sẽ không thừa nhận. Vu Thiên vốn định nói thêm mấy câu, đáng tiếc người này đã chết, nên gã cũng chẳng nghe được gì nữa. Cái chết của Sói Mập khiến cho mọi người trong phòng bị chấn động, trong đó có cả Hắc Lang cũng không biết nên làm gì cho phải. Nếu lấy quan hệ của Hắc Lang cùng Phì Lang, kẻ nào dám giết Phì Lang trước mặt gã, gã hẳn sẽ rất phẫn nộ, nhất định sẽ cầm súng lên báo thù. Nhưng không hiểu vì sao, Hắc Lang lại không có dũng khí đó. Bởi vì Phì Lang vừa rồi cầm súng bắn Vu Thiên nhưng lại chết do đạn bắn ngược trở lại, giờ phút này tất cả những người cầm súng trong phòng đều tự giác đặt hết súng xuống đất. Trong mắt bọn hắn xem ra, có súng trong tay rất uy phong, nhưng chỉ là trước đây, còn hiện tại có súng trong tay chỉ càng thêm nguy hiểm mà thôi. Đương nhiên trong số người ném súng đi cũng có Hắc Lang. - Mày? Mày là người hay quỷ? Sau khi nhìn thấy thân thủ của Vu Thiên, Hắc Lang liền nói ra một câu mà chính gã cũng không ngờ mình lại thốt lên như vậy. - Người! Vu Thiên sau khi giết chết Phì Lang, lại bắt đầu “tích chữ như vàng”, có lẽ hắn cho rằng những kẻ ở đây không đáng để hắn nói nhiều với chúng làm gì. - Mày… Thấy Vu Thiên vô lễ với mình như thế, không ngờ Hắc Lang lại có cảm giác chuyện đó là điều đương nhiên, hoặc chính xác nói Vu Thiên nên đối xử với mình như thế. Lúc này hắn không thể nào tức giận được hoặc nói cách khác đã không có tư cách tức giận. - Tần Vĩnh Phú, Tần chủ tịch! Đây hết thảy đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà. Người đâu mau đem thằng bất hiếu Tần Dũng này trói lại cho tao, thật là, cha mày nuôi mày nhiều năm như thế mà mày còn dám phái người giết ông ấy, mắt của ông trời để đâu mà không đánh chết mày đi! Thấy rõ được chuyện đang xảy ra, Hắc Lang liền thay đổi thái độ với Tần Vĩnh Phú tới 180°. Gã biết nếu như mình muốn sống thì chỉ có thể tâng bốc Tần Vĩnh Phú mà thôi, chỉ cần Tần Vĩnh Phú nói không giết mình, vậy mạng sống của mình đã được đảm bảo. Nhưng dù cho có thế nào thì Hắc Lang cũng không muốn đánh cùng cái tên biến thái Vu Thiên này, gã còn không có can đảm đến mức đó. Hắc Lang vừa kêu lên như thế, các huynh đệ dưới tay gã cũng phảng phất thấy được con đường sống cho mình. Bọn hắn không phải kẻ ngu, đều hiểu sinh mệnh là đứng đầu vạn vật, con người chỉ có sống thì mới có thể bàn chuyện lý tưởng, nói chuyện hoài bão. Một ngày kia mà chết thì cái mẹ gì cũng không có mà nói. Cho nên trong nháy mắt những tên sợ chết này liền lao thẳng tới chỗ Tần Dũng, trói chặt y lại, thậm chí để lấy lòng cái tên biến thái Vu Thiên đó, khi buộc trói Tần Dũng bọn hắn còn thắt thêm hai nút cho chặt. Nếu như muốn cởi ra thì chỉ có thể dùng đao mà chặt, còn không thì đừng mơ có hy vọng gì hết. Tần Dũng thấy chính mình bị người của mình bán đứng thì đầu óc y cũng quay cuồng. - Bịch! Tần Dũng liền quỳ gối trước mặt Tần Vĩnh Phú: - Cha tha cho con đi, con chỉ là nhất thời ngu ngốc, làm ra loại chuyện không bằng súc vật này, nể tình con theo cha bao năm nay, cha cứ coi con là cái rắm cũng được, nhưng xin cha hãy tha cho con đi! Tần Vĩnh Phú cũng kinh ngạc bởi mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ông ta thực không ngờ tiểu tử Vu Thiên này lại có công phu thâm sâu như thế, thậm chí súng đạn cũng chẳng thể làm khó được hắn. Tình thế trước mắt đã nghiêng hẳn về phía ông ta, Tần Vĩnh Phú liền thể hiện lập trường của mình, làm ra lựa chọn của bản thân. - Khụ! Đứng thế này thật mỏi. Tần Vĩnh Phú chầm chậm nói một câu. - Hả! Ah ah, mau mau đi đỡ Tần chủ tịch qua đây ngồi, thật là, đây mà là đạo đãi khách của Hắc Lang bang chúng ta sao? Hắc Lang cũng không có nhớ tới một điều, lúc nãy không biết là ai đã đối xử tàn bạo với Tần Vĩnh Phú, cũng không nhớ là kẻ nào đã đạp cái ghế của ông ta xuống đất. Tần Vĩnh Phú thấy Hắc Lang tự mang ghế tới cho mình, cũng chẳng khách khí gì nữa mà ngồi xuống. - Ừm, hai người các ngươi nói đi, rốt cuộc là ai có tâm tư đối với tôi? - Là hắn, là con nuôi Tần Dũng của ngài. Hắc Lang vừa nghe Tần Vĩnh Phú hỏi liền vội vã kể lại đầu đuôi tình hình: - Có một hôm Tần Dũng đột nhiên tới tìm tôi, nói hắn không muốn làm con nuôi cho ngài, nói ngài không ra gì, ah, đây là Tần Dũng nói chứ không phải tôi nói đâu. Vừa nói Tần Vĩnh Phú không ra gì, đã thấy mặt ông ta tối sầm đi, Hắc Long liền vội vàng giải thích. Sau khi thấy Tần Vĩnh Phú không có bất kì phản ứng gì nữa thì Hắc Lang nói tiếp: - Tần Dũng nói muốn giết chết ngài, sau đó nuốt lấy gia sản của ngài, hắn ra điều kiện là hắn bảy thành, tôi ba thành. Nói thực tôi không hề muốn hợp tác với loại người bất hiếu đó, nhưng mà không thể không nói, Tần Dũng nói chia cho tôi ba thành, cái điều kiện này quả thực quá mê người, nên tôi mới hợp tác với hắn. Nói lên lòng tham của bản thân, Hắc Lang cũng chỉ biết cúi đầu, xem ra gã còn là kẻ có thể cứu được, chí ít gã còn biết chữ thẹn viết như thế nào. Tần Dũng nghe thấy những gì mà Hắc Lang nói thì hết sức giận dữ, nhưng khi thấy Vu Thiên đang đứng bên người Tần Vĩnh Phú thì y đành lựa chọn im lặng, bởi chỉ cần Tần Vĩnh Phú nói một câu mà thôi, tên Vu Thiên kia sẽ lập tức giết chết mình cho xem. Câu tục ngữ nói “chết tử tế còn không bằng sống” kia Tần Dũng cũng hiểu, bởi bây giờ y còn chưa muốn chết. - Tần Dũng, Hắc Lang nói đều là thật sao? Nghe những lời đó của Hắc Lang thì mặt Tần Vĩnh Phú cũng tái xanh đi, cơ mặt giật giật, bởi ông ta không ngờ rằng thằng con nuôi bao nhiêu năm này lại có thể tính toán đối với mình như thế, cư nhiên hợp tác với người khác để chiếm đoạt tài sản của mình, quả thực khiến người ta phải thương tâm mà. - Cha, con, con chỉ nhất thời hồ đồ, cha, cha, con sai rồi, cha tha cho con đi, được không? Tần Dũng cũng hiểu nếu như bây giờ mình chối bỏ thì chắc chắn sẽ ăn khổ nhiều hơn, nên y đành phải cầu tình, chỉ hi vọng Tần Vĩnh Phú sẽ nghĩ đến tình cha con mà tha chết cho mình. Chỉ cần mình không có chết thì vẫn còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Tần Vĩnh Phú khi nghe những lời cầu xin của Tần Dũng, sắc mặt một điểm thay đổi cũng không có, khẽ vươn tay cầm lấy khẩu súng trên bàn của Hắc Lang, sau đó giơ lên: - ĐOÀNG! Một tiếng súng vang lên, kết thúc sinh mệnh của Tần Dũng. Tần Vinh Phú đột nhiên nổ súng khiến cho mọi người trong phòng đều kinh ngạc, đến Hắc Lang cũng phải mơ màng. Bởi gã biết Tần Vĩnh Phú đã nuôi dưỡng Tần Dũng tới hơn hai mươi năm, nhưng như thế thì sao, không phải vẫn nổ súng hay sao? Cái mạng nhỏ của mình chẳng lẽ hôm nay sẽ mất ở nơi này sao? Hắc Lang cảm thấy tất cả đều mờ mịt vô cùng. Vu Thiên liếc mắt nhìn cái xác Tần Dũng nằm trên mặt đất, không khỏi lắc đầu. Muốn nói Tần Dũng sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng Vu Thiên thật không ngờ Tần Vĩnh Phú đã nhiều tuổi mà vẫn còn mạnh mẽ như thế, thật sự ngoài dự liệu của hắn. Xem ra người hung ác, ngoan độc thì không thể chỉ nhìn tuổi tác mà đoán được. Tần Vĩnh Phú sau khi nổ súng bắn chết Tần Dũng thì lại chuyển hướng, nhắm ngay họng súng vào Hắc Lang; - Giờ hẳn đến lượt cậu nhỉ?. - Tần chủ tịch, Tần chủ tịch, ngài không thể làm như vậy được. Vừa thấy Tần Vĩnh Phú ngắm ngay vào trán mình thì Hắc Lang bỗng nhiên choáng váng cả người. Nói thực gã rất muốn phản kháng nhưng khi nhớ tới cái tên Vu Thiên biến thái kia đang đứng một bên, gã biết nếu mình dám làm gì thì chính là tìm đường chết. Nếu như mình có thể ăn nói uyển chuyển, van nài thì có lẽ vẫn còn có đường sống. - Tần chủ tịch, ngài đừng giết tôi mà, tôi đối với ngài vẫn còn hữu dụng, thực sự còn hữu dụng mà. Hắc Lang lúc này đâu còn uy phong của đại ca một bang nữa, giờ gã chỉ muốn một con đường sống cho chính mình mà thôi. - Ah, cậu còn hữu dụng với tôi, nói nghe một chút, nếu như có thể thuyết phục được tôi, có lẽ tôi có thể tha chết cho cậu không chừng.