Siêu Cấp Võ Thánh
Chương 14
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 14: Sát thủ.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
- Người nào, vào đi!
Nghe được tiếng đập cửa, Tần Vĩnh Phú tưởng rằng Tôn bá bên kia có chuyện gì.
Người ngoài cửa không lên tiếng trả lời mà đẩy cửa vào, vào cửa cũng không phải Tôn bá, mà là một người trẻ tuổi mặc quần áo bồi bàn.
- Tiên sinh, ngài còn cần phục vụ gì không ạ?
- Ah!
Vừa thấy đi vào là một nhân viên bồi bàn quán rượu, Tần Vĩnh Phú rất nghi hoặc, theo lý mà nói trước khi mình không cho gọi bọn họ, vậy bọn họ không được tới quấy rầy mình mới đúng.
- Không có gì, cậu có thể ra ngoài rồi.
Tần Vĩnh Phú lại khôi phục bộ dạng nghiêm túc như lúc trước, phất phất tay với người bồi bàn kia.
- Vâng, tiên sinh!
Người bồi bàn cũng rất nghe lời, lập tức lui ra khỏi cửa.
Nhìn người bồi bàn kia đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, Tần Vĩnh Phú bỗng nhiên cảm thấy một tia không bình thường. Theo lý thuyết Tôn bá dù cho có tại phòng bên cạnh ăn cơm cũng sẽ an bài hai người vệ sĩ đứng trước cửa phòng mình, vậy tại sao người bồi bàn này lúc tiến vào không có vệ sĩ của mình đi theo, ngược lại lúc y đi ra ngoài cũng không phải do vệ sĩ của mình phụ trách đóng cửa? Chuyện này chắc chắn không bình thường, giải thích hợp lý duy nhất chính là lúc y vào phòng thì vệ sĩ của mình đã không còn đứng canh cửa.
Trong nội tâm một trận sợ hãi! Tần Vĩnh Phú lúc này đã hiểu do đâu mà mình cảm giác có gì đó không đúng.
- Không tốt, chuyện này không đúng.
Âm thầm kinh ngạc thoáng một phát, Tần Vĩnh Phú lập tức lấy điện thoại di động của mình ra gọi vào một dãy số. Kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ nói cho Tần Vĩnh Phú biết, lúc này mình mà đi ra cửa gọi Tôn bá bọn hắn là điều không thể, cho nên chỉ có cách là gọi điện thoại nói cho bọn hắn biết mà tới.
Tần Vĩnh Phú vừa mới lấy điện thoại ra, đang định gọi điện, thì cửa phòng của hắn lại một lần nữa bị người đẩy ra. Tiếp đó, Tần Vĩnh Phú chứng kiến ngoài cửa chĩa vào một khẩu súng:
- Tất cả không được nhúc nhích, bằng không thì ta bắn chết hắn.
Đối mặt với biến cố bất thình lình, Tần Vĩnh Phú bày ra kinh nghiệm của người từng trải.
- Nhanh gục xuống!
Tần Vĩnh Phú quát to một tiếng đánh về phía con gái Tần Thư Nhã bên cạnh, đem cô ấn ngã trên mặt đất.
- Phốc!
Một tiếng súng vang lên bắn trúng vào trên chỗ Tần Vĩnh Phú vừa ngồi. Bởi vì sát thủ dùng chính là súng ngắn giảm thanh, hơn nữa bên trong phòng cách âm vô cùng tốt, cho nên tiếng súng kia cũng không khiến cho người khác chú ý.
Tên sát thủ kia một kích không có đắc thủ, lập tức thay đổi phương hướng họng súng, hướng về vị trí Tần Vĩnh Phú cùng Tần Thư Nhã bổ nhào một lần nữa nhắm chuẩn, chuẩn bị cho một phát thứ hai.
Tần Vĩnh Phú dù sao cũng đã có tuổi, cộng thêm những năm nay rất nhiều chuyện hắn chỉ động khẩu, không có động thủ, cho nên thân thủ đã không còn được như trước, vừa rồi một cú bổ nhào về phía trước kia, đó là vì trước đó hắn đã cảm thấy sự tình không đúng, cho nên mới may mắn tránh được một kiếp. Như hiện tại hắn bổ nhào để ấn người Tần Thư Nhã xuống đất, năng lực hoạt động của cả người đã giảm mạnh, lúc này thực đã không còn năng lực để xoay chuyển tình thế.
Xạ Thủ kia đem họng súng ngắm thật chuẩn, giơ về vị trí Tần Vĩnh Phú cùng Tần Thư Nhã bóp cò.
- Phốc!
Lại là một tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng súng gào thét bắn vào trên người Tần Vĩnh Phú cùng Tần Thư Nhã.
- Đ-A-N-G...G!
Một tiếng giòn tan vang lên, một vật thể khác thần tốc lao về hướng viên đạn đang gào thét kia, viên đạn đã vượt qua nửa cái bàn, chỉ còn cách Tần Vĩnh Phú cùng Tần Thư Nhã không đến 2m, vật thể kia cũng đồng thời đánh vào trên mặt viên đạn, sau đó vật thể kia cùng viên đạn đập vào trên mặt bàn.
- PHẬP! (hét sót rồi )
Lại là một thanh âm vang lên, tên sát thủ cả người chấn động, ngẩn người đứng tại chỗ, sau đó cả người bỗng nhiên đổ về hướng cửa phòng, trực tiếp nằm ở trên thảm đỏ.
- Lão gia? Lão gia? Ngài không có chuyện gì chứ?
Tên sát thủ kia vừa mới ngã xuống đất, Tôn bá liền mang theo một đám người vọt tới. Vừa rồi nhận được điện thoại của Tần Vĩnh Phú, mặc dù chỉ khe khẽ vang lên, nhưng Tôn bá đã lập tức cảm giác được chuyện không đúng, vội vàng dẫn người trong phòng bên cạnh lao tới, lúc y chứng kiến hai vệ sĩ an bài trước cửa phòng Tần Vĩnh Phú không thấy đâu, y biết có chuyện không tốt rồi, lúc này vội vàng dẫn người vọt vào phòng Tần Vĩnh Phú, vừa tiến đến đã chứng kiến một màn tên sát thủ kia ngã xuống đất, sau đó y liền hô to lão gia, lão gia.
- Tôi không sao, sát thủ giống như không chỉ có một người, ông ngay lập tức đi truy bắt đi.
Chứng kiến sát thủ nằm trên mặt đất, Tần Vĩnh Phú cũng bắt đầu từ trên mặt đất đứng lên, lúc này hắn đã khôi phục uy nghiêm vốn có, lạnh lùng an bài Tôn Bá mau xử lý chuyện này.
- Vâng! Lão gia! Sáu người các anh ở lại bảo vệ lão gia, những người khác theo tôi chắn ở cửa quán rượu, một người cũng không để chạy thoát, lần lượt lục soát từng người một.
Tôn bá quyết đoán ra lệnh với thủ hạ, sau đó quay đầu hướng phía bọn vệ sĩ sau lưng hô hào, tiếp đó Tôn bá mang theo những người khác chạy ra khỏi phòng.
- Các cậu canh giữ ở cửa ra vào là tốt rồi!
Trong phòng lúc này đứng sáu vệ sĩ, Tần Vĩnh Phú phất phất tay nói với bọn họ.
Vài tên vệ sĩ lên tiếng liền lui ra khỏi phòng. Sau đó Tần Vĩnh Phú đi tới bên người sát thủ, nhìn thấy trên trán sát thủ bị một chiếc đũa gỗ đâm vào, quay đầu lại nhìn trên mặt bàn, trên mặt bàn lúc này có một viên đạn tỏa ra ánh vàng rực rỡ cùng một chiếc thìa bạc có lỗ nằm tại đó.
Xem hết những thứ này, Tần Vĩnh Phú đã hiểu rõ, thời khắc mấu chốt vừa rồi nhất định là Vu Thiên dùng chiếc thìa bạc ăn canh đánh rơi viên đạn, lại dùng đũa gỗ trong tay đánh chết sát thủ.
Phần lực đạo này, một cái yêu cầu nhanh, một cái yêu cầu trọng lực. Hai điểm này Vu Thiên đều làm được, chỉ dựa vào hai điểm này, Tần Vĩnh Phú đã hiểu rõ Vu Thiên chính là một cao thủ.
- Cảm ơn cậu!
Tần Vĩnh Phú quay mắt nhìn về phía Vu Thiên vẫn còn đang ngồi cạnh bàn ăn nói một câu như vậy. Trong cuộc đời Tần Vĩnh Phú, hắn đối với người khác nói cám ơn cũng không nhiều. Nhưng hôm nay hắn lại liên tiếp nói hai lần cám ơn với Vu Thiên, một lần là vì Vu Thiên cứu được con gái của mình Tần Thư Nhã, một lần là vì hắn đã cứu mình.
- Không có gì, chỉ tiếc cho mấy món ăn ngon này thôi!
Vu Thiên đối với Tần Vĩnh Phú nói hai chữ cảm ơn, cũng không có cảm xúc gì, trái lại hắn nói một câu đủ để cho Tần Vĩnh Phú, Tần Thư Nhã cùng Vương Đình thổ huyết ngay tại chỗ.
Mấy món ăn này tuy giá cả cũng xa xỉ, nhưng lấy của cải hiện tại của Tần Vĩnh Phú, coi như là ngày nào cũng cho Vu Thiên ăn những món như vậy, chắc phải ăn được đến một trăm năm.
Cửa phòng lần nữa bị mở ra, Tôn bá một mình tiến đến.
- Lão gia, bọn hắn còn có một gã đồng bọn, trong lúc đang lẩn trốn thì bị huynh đệ chúng ta đánh chết rồi, tôi đã kiểm tra một chút quần áo của hắn, bên trong cũng không có vật gì. Còn có chính là hai vệ sĩ tôi phái tại cửa bảo vệ cho ngài cũng đều bị bọn hắn giết chết, thi thể tìm được trong một gian phòng khác.
- Ừh! Việc này tôi đã sớm nghĩ đến, tất nhiên là về chuyện sát thủ, bọn hắn làm sao có thể lưu lại đầu mối gì cho chúng ta được.
Tần Vĩnh Phú cũng biết muốn từ trên thân người chết lấy được vật gì trên căn bản là không có khả năng.
- Đúng vậy, lão gia, nhưng tôi nghĩ việc này có lẽ cùng thiếu...
- Dừng lại! Chuyện này trong lòng tôi biết rõ! Trở về nhớ cấp cho gia đình của hai người vệ sĩ kia một số tiền để an ủi chăm sóc, bất kể như thế nào, người ta nuôi sống con mình lớn lên cũng không dễ dàng gì.
Sau khi phát ra cảm khái, Tần Vĩnh Phú ngẩng đầu nhìn trần phòng.
- Tôi đã đoán có một ngày sẽ có kết cục như vậy, nhưng thật không ngờ nó lại nóng vội như thế, ít nhất cũng phải chờ tới ngày tôi chính thức về hưu nó mới động thủ chứ. Ai! Nó thực quá nóng lòng rồi.
Thở dài một hơi, Tần Vĩnh Phú nói với Tôn bá sau lưng:
- Được rồi, chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức quay trở lại thành phố Trung Sơn.
Mắt thấy Tôn bá đã đi chuẩn bị, Tần Vĩnh Phú xoay đầu lại hướng Vu Thiên nói:
- Cậu cũng thấy đấy, tình huống của tôi khả năng không tính là khéo, tôi còn không biết cậu có nguyện ý trở về cùng tôi hay không?
Vu Thiên vốn muốn nói không đi được, bởi vì đối với tên sát thủ đột nhiên xuất hiện này, hắn thật sự không có chút cảm giác gì. Mặc dù nói hôm nay là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng cảm giác cùng trong rừng rậm giết chết một con sói hoang hoặc một con lợn rừng không khác nhau là mấy, huống chi Tần Vĩnh Phú đối với hắn ra tay giết người cũng không có cảm giác kỳ quái, điều này càng làm cho Vu Thiên không có cảm xúc. Nhưng khi Vu Thiên nhìn thấy Tần Thư Nhã cùng Vương Đình bên người bày ra một bộ dạng rất chờ mong nhìn mình, Vu Thiên chung quy còn không nói ra mình muốn trở về. Ai, trách ai được? Muốn trách thì trách chính mình trước đó đã đáp ứng người ta, tất nhiên đã đáp ứng người ta, chính mình phải biết giữ lời. Cho nên Vu Thiên do dự một phen sau đó mới nói:
- Được rồi, tôi có thể cùng các người trở về, nhưng tôi tuyên bố trước, tôi chỉ trợ giúp Vương Đình sớm trở về nhà mà thôi, tôi không hi vọng cha cô ấy lúc gần mất mà lại không thấy được con gái một lần cuối cùng.
Vu Thiên cũng biết lý do này của mình có chút gượng ép, nhưng bất kể như thế nào, đó cũng là một cái lý do a.
Mà Tần Vĩnh Phú sau khi nghe xong Vu Thiên nói, lại bày ra một bộ dạng đã hiểu nhẹ gật đầu, nói với Vu Thiên:
- Rất tốt, tí nữa tôi sẽ sai người đem súng cho cậu, bất kể như thế nào, có vật kia trên người, dũng khí của cậu sẽ càng cường tráng hơn một ít.
- Súng? Không cần, tôi trời sinh lá gan đã rất lớn.
Vu Thiên vội vàng khoát tay áo. Nói thật, hắn cũng không phải không muốn dùng súng, chỉ là hắn sợ một khi dùng súng quen, công phu của mình sẽ bị giảm sút. Hắn hiện tại hi vọng nhất chính là có thể đi nhìn một chút túi gấm mà trước khi mất vú em Lý Di trao cho mình, nhưng tiếc rằng bản thân cũng chưa có hoàn toàn luyện thành Vu gia đấu khí, cho nên Vu Thiên chỉ có cố gắng luyện công, mới có thể sớm ngày thực hiện mục đích của mình.
Nhìn thấy Vu Thiên nói không cần súng, Tần Vĩnh Phú cũng không miễn cưỡng. Vốn hắn cho rằng con gái mình nói hắn có một ít công phu là bởi vì hắn quanh năm sinh hoạt trong núi sâu, thể lực so sánh với người thường lớn hơn chút mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, chính mình nghĩ lầm rồi, Vu Thiên này thân thủ thật đúng không phải tốt bình thường, sau này mình trở lại thành phố Trung Sơn khả năng sẽ gặp phải một hồi ác đấu, bên người thật sự rất cần những người như Vu Thiên. Vì thế, Tần Vĩnh Phú đã nghĩ kỹ, chỉ cần Vu Thiên chịu giúp mình vượt qua cửa ải này, cho dù hắn có yêu cầu gì mình cũng tận lực đáp ứng. Hơn nữa ở trong mắt hắn xem ra, con gái bảo bối Tần Thư Nhã của mình tựa hồ có ấn tượng không tệ với Vu Thiên, nếu là như vậy, cho dù nhận hắn làm con rể cũng tốt.
Truyện khác cùng thể loại
1171 chương
207 chương
160 chương
119 chương
51 chương
102 chương
148 chương
380 chương