Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 132 : Cự tuyệt

Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 132: Cự tuyệt Không để ý đến vẻ mặt của Vương Cương, Lương Mộc Lan vẫn cười, hướng về phía Vu Thiên làm ra tư thế xin mời. Kỳ thực đối với việc đội đặc nhiệm vẫn luôn tự tung tự tác trong khoa, cô sớm đã có chút chướng mắt, nếu không phải là người cùng làm trong nghành, Lương Mộc Lan đã sớm tìm cách giáo huấn bọn họ một chút. Hiện tại thì tốt rồi, Vu Thiên đã giúp cô dạy bảo bọn học, khiến ấy người Vương Cương vẫn luôn tự phụ vào công phu của mình phải chịu thiệt thòi lớn, từ nay về sau mấy người này chắc chắn sẽ bớt kiêu ngạo đi cho xem. Thấy Lương Mộc Lan tỏ ý mời, Vu Thiên cũng cười, sau đó cất bước theo cô đi vào. Vu Thiên chính là người như vậy, hắn luôn cực kỳ tự tin, bởi có chỗ dựa là công phu cao siêu của bản thân, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, hắn vẫn dám vào. Thấy Vu Thiên không chút ngại ngùng mà đi về phía trước, Lương Mộc Lan âm thầm gật đầu, đàn ông phải có khí phách như vậy mới đúng thật là đàn ông. Bước thật nhanh, Lương Mộc Lan liền đuổi theo Vu Thiên, cô bước hẳn lên dẫn đường cho Vu Thiên. Phải biết rằng, nơi này là trụ sở huấn luyện bí mật của cục Quốc An, không phải ai lần đầu đến đây cũng có thể tìm được đường vào, cho nên Lương Mộc Lan đương nhiên muốn dẫn đường. Lương Mộc Lan đi thật nhanh, rất nhanh đã tới trước bức tường bảo vệ, đưa tay về lên tường nhấn một cái, một màn kỳ tích xuất hiện, bức tường thấp phía trước chậm rãi biến mất không dấu vết, hiện ra trước mắt mọi người là một con đường ngầm. Không chút khách khí, Lương Mộc Lan quay đầu lại hướng về Vu Thiên gật đầu một cái, sau đó cô liền dẫn đầu đi xuống. Đi theo Lương Mộc Lan xuống đường ngầm, càng đi xuống Vu Thiên càng thấy kinh ngạc. Bởi vì nhìn bên ngoài, nơi này chẳng qua chỉ là một cái nhà xưởng bị bỏ hoang, thế nhưng phía dưới nhà xưởng lại có địa đạo, thậm chí là một con đường, hơn nữa khi Vu Thiên đi sâu vào trong, hắn lại phát hiện nơi này được phân chia ra, phần lớn là sân tập, và chừng hơn nửa bãi bóng là các phòng lớn nhỏ khác nhau, bên trong tuy rằng trang hoàng không xa hoa, nhưng là cự kỳ hoa lệ. Thấy Vu Thiên thỉnh thoảng lại ngó qua ngó lại, Triệu Đan Đan giải thích cho hắn: - Vu Thiên, nơi này rất là bí mật, cũng là để người khác không chú ý, cho nên chúng tôi mới chọn nơi này đặt trụ sở huấn luyện. Vu Thiên gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Nghĩ đến việc Tần Vĩnh Phú không phải cũng đang chuẩn bị ình một sân luyện công ngầm bên dưới nhà máy rượu Đại Tần sao? Xem ra thật đúng là anh hùng suy nghĩ giống nhau. Trong lúc cùng Lương Mộc Lan đi xuống, Vu Thiên thấy có một gian phòng lớn trong đó có rất nhiều người trẻ tuổi đang huấn luyện ở đó, bọn họ kẻ thì ở trần, kẻ đang đối luyện, hoặc là tập luyện với bao cát. - Vu Thiên này, tất cả những người này đều là lính mới của trụ sở huấn luyện đấy. Thấy Vu Thiên chú ý tới chuyện ở nơi này, Triệu Đan Đan không ngại ngần liền giải thích cho hắn. Vu Thiên đối với mấy thứ này có chút tò mò, lại có chút hưng phấn, hắn thậm chí còn nghĩ đến cảnh hắn đang tập luyện ở luyện võ trường mà Tần Vĩnh Phú chuẩn bị cho hắn. Đi theo Lương Mộc Lan một lúc thì đến trước cửa một gian mật thất, sau khi cô nhập mật mã, quét dấu vân tay, cánh cửa liền rầm một tiếng rồi mở ra, mọi người đều cùng bước vào. Tiến vào mật thất, Lương Mộc Lan không khách khí đi tới một cái bàn rồi ngồi xuống, sau đó liền hướng Vu Thiên làm ra thế mời ngồi. Vu Thiên cũng không có khách khí, liền đặt mông ngồi xuống, Triệu Đan Đan liền ngồi xuống bên cạnh Vu Thiên. Dường như Vu Thiên có đối đãi với cô như thế nào thì cô vẫn trước sau như một. Mà Liệp Báo sau khi vào, rất thức thời đi tới đứng cạnh Lương Mộc Lan, Vương Cương vốn cũng định tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng ngẫm lại, hay là đứng sang bên kia của Lương Mộc Lan. Bởi hắn chẳng qua chỉ là một phó trưởng, cũng thể so sánh với thân phận của Lương Mộc Lan với Triệu Đan Đan. Thấy tất cả mọi người đã yên ổn vị trí, Lương Mộc Lan liền lấy tay tháo cặp kính đen xuống, sau đó hướng về phía Vu Thiên nói: - Vu Thiên tiên sinh, thật là cao hứng khi cậu đến chỗ chúng tôi trắc thí, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là một thành viên của cục Quốc An chúng tôi, danh hiệu của cậu sẽ là... Lương Mộc Lan còn chưa nói xong, thì Vu Thiên đã giơ tay lên ngắt lời của cô. - Khoan đã, tôi đâu có nói là muốn gia nhập tổ chức của mấy người đâu??? - Sao? Lẽ nào Vu Thiên tiên sinh hôm nay tới không phải là vì việc này sao? Nghe thấy Vu Thiên lại có thể nói như vậy, Lương Mộc Lan hiển nhiên rất sửng sốt, cô thật không ngờ sự tình lại có thể biến thành như vậy, không khỏi quay sang nhìn về phía Triệu Đan Đan, chẳng lẽ cô em khác họ này của mình lại không nói rõ với Vu Thiên hay sao. Triệu Đan Đan vừa nhìn thấy ánh mắt của Lương Mộc Lan liền hiểu chuyện gì xảy ra. Triệu Đan Đan cũng không có nói chuyện này cho Vu Thiên khi mời hắn tới cục Quốc An, bởi vì theo cô hiểu về Vu Thiên, Vu Thiên tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cho nên cô mới lấy lý do khiêu chiến cao thủ để lừa Vu Thiên đến đây để xem Vu Thiên vượt qua trắc thí. Lương Mộc Lan thừa thông minh, bằng không ở độ tuổi này của cô cũng sẽ không thể ngồi ở vị trí này, cô thấy Triệu Đan Đan không nói lời nào, lập tức liền hiểu vấn đề. Thở dài một hơi, Lương Mộc Lan nói: - Vu Thiên tiên sinh, cậu có lẽ không biết, cục Quốc An chúng tôi tuy rằng không phải là một tổ chức đứng đầu của Đông Phương quốc, nhưng trụ sở dưới đất này của chúng ta cực kỳ bí mật, bình thường mà nói, người ngoài chúng ta sẽ tuyệt đối không để hắn tiến vào, cho nên cậu tất nhiên... Nói đến đây Lương Mộc Lan dừng lại không nói thêm gì, cho dù là kẻ ngu cũng hiểu, ý của cô rõ ràng rằng, cậu tiến vào đây vậy cậu có không đồng ý gia nhập cũng không được. Có lẽ thủ đoạn uy hiếp này đối với người khác còn có tác dụng, còn Vu Thiên hắn là ai, hắn từ nhỏ có thói quen tự do, há lại chỉ vì hai câu nói của Lương Mộc Lan này mà thay đổi cá tính của mình. - Chuyện đó đương nhiên là đúng, tôi bây giờ đi là được chứ gì. Vu Thiên vừa thấy Lương Mộc Lan nói như vậy, cũng liền lập tức đứng lên, tỏ vẻ muốn đi ra khỏi nơi này. - Cái gì chứ? Vu tiên sinh kiêu ngạo vậy sao? Tự đại đến mức có thể coi trụ sở huấn luyện của cục Quốc An chúng tôi là chỗ không người, muốn thế nào thì được thế ấy sao?” Thấy Vu Thiên chẳng thèm cấp chút mặt mũi nào chỗ Lương Mộc Lan, Vương Cương đứng ở bên cạnh liền lên tiếng trước. Vương Cương thừa nhận Vu Thiên rất mạnh, thế nhưng công phu cao tới đâu cũng phải sợ đạn chứ. Hắn cũng không tin, trong trụ sở huấn luyện dưới mặt đất này có hơn ba trăm tráng niên đang huấn luyện, bọn họ đều là những tay súng thiện xạ, nếu như Vu Thiên thật sự muốn dương oai, những người này nhất định sẽ dùng súng trong tay biến Vu Thiên thành tổ ong vò vẽ. Vương Cương vừa dứt lời, Triệu Đan Đan thầm kêu lên một tiếng không xong. Người khác không hiểu rõ Vu Thiên, nhưng cô lại biết , cô biết với tính tình của Vu Thiên, nếu như ai có chuyện gì muốn nói với hắn, hoặc là tìm hắn nhờ hắn giúp đỡ, thì nhất định hắn sẽ đến, chỉ có như vậy mới có cơ hội thành công. Nhưng nếu muốn hù dọa Vu Thiên, vậy thì đã tìm sai người rồi, bởi vì Vu Thiên là kẻ không sợ hù dọa nhất. Quả nhiên, Triệu Đan Đan còn chưa kịp nói tiếp cái gì, ánh mắt Vu Thiên bỗng nhiên lóe lên. - Ha, xem ra tên bại tướng dưới tay tôi có vẻ không phục lắm nha. Tốt lắm, có bản lĩnh gì thì thể hiện ra đi, tôi sẽ tận lực bồi tiếp. - Cậu? Vừa nghe Vu Thiên nói mình là bại tướng dưới tay hắn, Vương Cương nhất thời sầm mặt, hắn lập tức nói vào bộ đàm gắn ở tai: - Các dũng sĩ ở sân huấn luyện, hiện tại có người muốn khiêu chiến mọi người, tôi lệnh cho toàn bộ mọi người ở trong phòng huấn luyện tới đây. Vừa nói xong những lời đó qua điện đàm, Vương Cương lại hướng về Vu Thiên nói: - Sao nào? Cậu rất là tự đại đúng không? Có dám ra ngoài đại sảnh tỷ thí với chúng tôi hay không? Vu Thiên thấy ánh mắt khiêu khích của Vương Cương, hơi ngừng một chút rồi cười lớn: - Được lắm, vậy hãy để tôi thử xem các người có bản lĩnh gì nào. Nói xong, Vu Thiên liền đứng dậy. - Vu Thiên, không nên, bọn họ có mấy trăm người, hơn nữa bọn họ còn có súng, anh không phải là đối thủ của bọn họ đâu. Triệu Đan Đan vừa thấy Vu Thiên thực sự tiếp nhận khiêu chiến của Vương Cương, cô không khỏi quýnh lên. Cô mặc dù biết Vu Thiên rất lợi hại, thế nhưng đối mặt với mấy trăm tinh anh, huống hồ trong tay đối phương còn có hàng nóng, Triệu Đan Đan trong lúc nhất thời thật sự không biết nói thế nào cho phải. - Không việc gì, muốn làm tôi bị thương? Tôi đây sẽ xuất ra bản lĩnh thực sự. Vu Thiên biết Triệu Đan Đan quan tâm đến mình, nhưng mình đối với cô ấy lại chẳng có cảm giác gì, cho nên hắn lập tức ngắt lời của Triệu Đan Đan. - Tốt, thế mới là đàn ông chứ. Xin mời. Vương Cương thấy Vu Thiên quả nhiên ứng chiến, hào khí không khỏi cũng dâng lên, hướng về phía Vu Thiên làm ra tư thế xin mời. Sau đó, Vương Cương liền đi trước, ra khỏi mật thất, hướng về phía phòng khách bên ngoài mà đi tới. Vu Thiên cũng không do dự, lập tức theo sau. Thấy một màn như vậy, Triệu Đan Đan vội vã đem ánh mắt cầu cứu Lương Mộc Lan, cô nghĩ Lương Mộc Lan giữ chức khoa trưởng khoa khoa bảo an, hẳn là có quyền lực khiến Vương Cương dừng lại hành động điên cuồng này. (.