Năm ngoái Lâm Phi Lộc leo tường thất bại ngay dưới mí mắt chàng, sau đó ăn vạ chàng đòi chàng dạy mình công phu cấp tốc.
Thật ra đấy chỉ là câu nói đùa của cô lúc đó mà thôi.
Cô hiểu rất rõ mỗi một môn võ công thời cổ đại đều có kỷ luật và phong cách riêng, chẳng hạn như trước kia khi chính thức bái Hề Quý Phi làm sư phụ, Lâm Phi Lộc cũng phải theo quy củ kính nàng ấy ba ly trà.
Tống Kinh Lan còn trẻ mà công phu đã sâu không lường được, tự do hành tẩu trong cung cũng không bị phát hiện, có thể khẳng định môn phái của chàng ta không phải dạng vô danh tiểu tốt, sao có thể dễ dàng đem võ công độc môn truyền ra ngoài.
Nhưng chỉ vì một câu nói đùa vu vơ, chàng ta lại ghi tạc trong lòng đến vậy, còn đích thân vẽ lại các tư thế của "Võ công bí tịch".
Ánh trăng chiếu rọi xuống trang sách, từng nét bút đều thể hiện rõ sự nghiêm túc, chuyên chú.
Tim cô như có dòng nước ấm chảy qua, thì ra đây chính là cảm giác được người khác để trong lòng.
Cô lẳng lặng mở tập bí kíp xem một lượt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ đành nghiêm túc hỏi: "Điện hạ, hiện tại nếu ta muốn thơm huynh một cái, huynh không có ý kiến gì chứ?"
Tống Kinh Lan hơi nhướn lông mày, trong mắt là tia bất đắc dĩ và ý cười nhàn nhạt, không biết nên đối phó với tiểu cô nương hay ăn vạ này thế nào.
Lâm Phi Lộc quẹt miệng, đắc ý cầm quyền bí tịch võ công trên tay: "Chờ ta học thành tài, có thể tiếu ngạo giang hồ được rồi?"
Tống Kinh Lan khẽ cười một tiếng: "Tiếu ngạo giang hồ?"
Lâm Phi Lộc hoan hỉ gật đầu, vô cùng hào hứng nói: "Điện hạ có muốn đi cùng ta không? Lúc ấy có lẽ chúng ta nên dùng một nghệ danh nào đó.
Chẳng hạn như hắc bạch vô thường, hắc bạch song hiệp! Thúc ngựa tiêu dao khắp đất trời, chẳng để tâm đến ân oán thù hận, sống khoái hoạt, uống rượu ăn thịt.
Cuộc sống như vậy thật đẹp đúng không?"
Trong giọng điệu không giấu nổi khao khát tự do cháy bỏng.
Ngữ khí của chàng không tự giác dịu dàng đi: "Được."
Lâm Phi Lộc mơ mộng xong, quay đầu chê cười chàng: "Sao ta nói gì điện hạ cũng bảo được thế? Và tại sao huynh lại tốt với ta như vậy?"
Tống Kinh Lan nhìn thẳng vào đáy mắt cô, mặt mày tuấn tú, ánh trăng sáng vằng vặc, phủ lên người chàng thứ ánh sáng nhẹ nhàng, trong trẻo như khí chất của chàng: "Ừ.
Bởi vì công chúa đối xử với ta rất tốt."
Giọng điệu quá đỗi dịu dàng này khiến Lâm Phi Lộc thoáng đỏ mặt ngượng ngùng.
Cô nhớ trước kia đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, mỗi cô nữ chính thường có một chàng trúc mã hoặc là nghịch ngợm, lém lỉnh, hoặc ôn nhu như nước.
Khi đó cô chỉ đơn độc một mình, cũng từng ảo tưởng giá như bên mình có một người như vậy thì tốt biết mấy.
Như vậy toàn quãng thời gian thơ ấu, cho đến khi trưởng thành một thiếu nữ độc lập, cô cũng không đến nỗi cô đơn đến thế.
Là ông trời đã nghe thấy tâm nguyện của cô sao, cho nên mới ban cho cô một anh chàng trúc mã tốt thế này bầu bạn?
Tuy rằng tâm nguyện này đến hơi muộn, nhưng cô vẫn vô cùng cao hứng.
Lâm Phi Lộc vui vẻ vươn tay: "Như vậy coi như điện hạ đồng ý rồi nhé, chúng ta high five."
Tống Kinh Lan: "Hả?"
Lâm Phi Lộc: "Đập tay."
Chàng lắc đầu, cười rộ lên, nâng tay nhẹ nhàng chạm vào tay cô.
Lâm Phi Lộc không hài lòng, nắm cổ tay chàng đem lòng bàn tay mình và chàng vỗ mạnh vào nhau.
Một tiếng "Bang" lớn vang lên, lúc này cô mới vui mừng nói: "Đập tay phải như thế mới đúng."
Chàng thu tay lại, rũ mắt nhìn lòng bàn tay thoáng ửng đỏ, khẽ mỉm cười.
Trên đường về Thúy Trúc Cư, Tống Kinh Lan gặp phải thị vệ tuần tra ban đêm.
Chàng một thân hắc y ẩn mình trong bụi cây gần đó, võ công Tống Kinh Lan cao cường, có thể giấu hơi thở kín đáo đến mức cao thủ cũng chưa chắc đã nghe thấy huống chi là vài tên thị vệ tuần tra.
Đợi thị vệ rời đi, chàng cũng không vội trở về.
Ánh trăng đêm xuân dát lên hoàng cung nguy nga này một tầng diễm lệ, nên thơ khó tả, bớt đi vẻ quạnh quẽ lạnh lùng ngày thường.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa là tầng tầng lớp lớp đình đài hoa lệ, hùng vĩ.
Đại Lâm từng bị coi là đám man di không có văn hóa, ngoại trừ sức mạnh chiến đấu hơn người, cái gì cũng không biết, vậy mà nay trở thành một đại đế quốc, hùng bá một phương, người người từ khắp nơi chạy như vịt về vương đô giàu có, thịnh vượng này.
Tống Kinh Lan lạnh lùng liếc nhìn tòa cung điện sa hoa yên tĩnh hồi lâu, khóe miệng khẽ cong lên.
Một bóng đen lướt qua trên không trung, êm ái đến mức ngay cả chim tước cũng không bị kinh động.
Lúc trở về Thúy Trúc Cứ, Thiên Đông đang ngồi ngủ gật ở phòng khách nghe thấy cửa truyền đến âm thanh, vội vàng tỉnh dậy, cầm đèn chạy ra: "Điện hạ trở về rồi à?"
Nhưng người kia sớm đã đứng giữa phòng.
Thiên Đông xém chút nữa bị dọa cho ngất xỉu, kinh hãi nói: "Kỷ tiên sinh, ngài đến lúc nào thế?"
Kỷ Lương ôm kiếm đứng đó, ánh mắt u ám, toàn thân lạnh lẽo hệt như một vong hồn, mặt không đổi sắc, lãnh đạm nói: "Khi ngủ ngươi đã nói mớ ba câu."
Thiên Đông che miệng, đáp: "Trước nay ta ngủ chưa bao giờ nói mơ."
Tống Kinh Lan đẩy cửa tiến vào, trống thấy Kỷ Lương mỉm cười tiến lên: "Kỷ thúc đã trở về."
Kỷ Lương móc một phong thư trong ngực đưa cho chàng, một câu cũng không nói, vô thanh vô thức nhún người bay ra khỏi cửa sổ, mất hút trong đêm đen.
Thiên Đông vỗ vỗ ngực nói: "Công phu của Kỷ tiên sinh càng ngày càng sâu không lường được, khinh công bay đi cũng không phát ra chút âm thanh nào!!" Hắn ta tiến lại gần, nhìn lá thư trên tay Tống Kinh Lan hạ giọng nói: "Thư hồi âm của Dung thiếu gia?"
Tống Kinh Lan hất cằm hàm ý tiễn khách.
Thiên Đông dẩu miệng đi ngoài ngoài rửa mặt.
Trong phòng yên tĩnh, Tống Kinh Lan ngồi bên án kỷ, chậm rãi mở phong thư.
Chàng đã quen thuộc với cách hành văn của người này, mở đầu bao giờ cũng là tràng giang đại hải những câu nói ngả ngớn, hết hỏi thời tiết, lại hỏi sức khỏe, hết hỏi sức khỏe lại lan man những hàng nghìn câu hỏi linh tinh khác.
Đọc lướt qua được một lát thì Kỷ Lương lại thần không hay quỷ không biết bay từ ngoài cửa sổ vào, đứng sau lưng chàng đạm đạm nói: "Dung Diễn nói người mà điện hạ muốn thu phục có chút khó khăn.
Ngài ấy sẽ tìm cách bắt người kia vào tù, sau đó giàn dựng giải cứu.
Không biết kế hoạch này có thể thành không, nếu thất bại đương nhiên chỉ có thể diệt trừ, nhưng ngài ấy sẽ chọn một phương án dự phòng khác cho ngài."
Tống Kinh Lan gật đầu, ôn tồn nói: "Kỷ thúc.
Hai năm nay vất vả cho thúc rồi.
Cứ phải chạy qua chạy lại giữa hai đầu."
Kỷ Lương: "Không vất vả, khinh công tiến bộ lên rất nhiều."
Nói xong lại vô thanh vô thức biến mất.
Thời điểm Thiên Đông bưng nước ấm vào, Tống Kinh Lan đã thiêu lá thư kia cháy thành tro.
Gần đây số lần Điện hạ qua lại cùng Dung thiếu gia càng lúc càng thường xuyên, đường đường là đệ nhất kiếm khách lại thành chân đưa thư.
Thiên Đông cảm thấy cuộc sống Kỷ tiên sinh cũng chẳng dễ dàng gì.
Cậu ta vừa hầu hạ điện hạ nhà mình rửa mặt vừa nói: "Điện hạ có phải chúng ta sắp được trở về nước không?"
Trong giọng hắn ta không giấu nổi hưng phấn, Tống Kinh Lan liếc nhìn hắn ta: "Người rất muốn trở về?"
Thiên Đông nhanh nhảu đáp: "Đương nhiên! Đó mới là quê hương của điện hạ, chỉ cần trở về được thì sẽ không cần chịu khổ ở chỗ này nữa."
Tống Kinh Lan cầm khăn bông lau mặt, khóe môi hơi cong lên: "Chưa chắc."
Thiên Đông buồn bã buông tiếng thở dài, lại nói: "Kỳ thực ta thấy ở nơi nào cũng giống nhau cả, rốt cuộc ta cũng chỉ là cô nhi được điện hạ nhặt về mà thôi.
Điện hạ ở đâu, ta sẽ ở đó.
Chỉ là nếu trở về đất nước của người, sẽ không thể gặp Ngũ công chúa được nữa."
Tống Kinh Lan liếc hắn một cái.
Thiên Đông vẫn còn ưu thương, Tống Kinh Lan vứt khăn bông nóng lên đầu hắn: "Trong vòng 5 năm không thể quay về.
Cứ thong thả đợi đi."
Thiên Đông nghe điện hạ nhà mình nói vậy, có chút vui vẻ, lại có chút mất mát.
Thời tiết dần ấm lên.
Tống Kinh Lan dành cả buổi chiều ngồi dưới mái hiên cùng Lâm Phi Lộc ngậm kem que.
Cái đầu nhỏ của tiểu công chúa này luôn chất chứa vô vàn những điều ký quái, cô cũng hay mày mò ra nhiều phát minh mới lạ mà chàng chưa nghe thấy bao giờ.
Điển hình là đồ ăn.
Chàng cũng chẳng sợ bỏ độc, bất kể cô làm bất kỳ món gì, cũng đều ăn hết.
Nửa đêm bụng nhói lên mấy lần chàng lại lẳng lặng dùng nội lực đè xuống.
Hai đứa trẻ sống những ngày vô ưu vô lo, nhưng hậu cung và triều đường lại không êm đềm được như thế.
Nguyên nhân là Ôn Tương Minh con trai út của Hình Bộ Thị Lang đã giết người trên phố.
Căn cứ theo "Luật Đại Lâm" lạm sát người: CHÉM.
Nhưng pháp luật luôn luôn chỉ dành để áp chế thường dân bắt tích, mà vị này lại là con trai Hình Bộ Thị Lang, đồng thời là con ruột của cô cô Nguyễn Quý Phi.
Vị cô cô Nguyễn Thị kia năm đó gả cho một vị Thám hoa.
Vị Thám Hoa lang này lại được Nguyễn tướng nâng đỡ hết mực, đường quan lộc thênh thang rộng mở, một đường thuận lợi, dễ dàng ngồi vào cái ghế Hình Bộ Thị Lang.
Dựa theo kế hoạch thăng chức năm nay, người này đã chắc chắn như đinh đóng cột sẽ được bổ nhiệm làm Hình Bộ Thượng Thư.
Ngờ đâu ngay trước ngày thăng chức cậu con trai quý tử lại phạm tội giết người.
Nguyên nhân nói ra thì hết sức nực cười: BỞI VÌ MỘT CON DẾ MÈN.
Nguyễn Thị nhất tộc là đại thế gia của Đại Lâm, là ngoại thích có thế lực nhất hiện nay.
Sinh hoạt thường ngày của con cháu Nguyễn Gia sa hoa chỉ thua mỗi hoàng tử.
Tác phong huênh hoang, ngang ngược của Tiêu gia trước đó đặt lên bàn cân so sánh với Nguyễn Thị nhất tộc căn bản là chẳng đáng nhắc đến.
Văn Hướng Minh có tiếng ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, thường xuyên lui tới kỹ viện, sòng bạc.
Tuy chẳng làm nên trò trống gì, nhưng riêng món chọi dế lại rất cừ.
Hình Bộ Thị Lang vì muốn uốn nắn thằng con trai này nên kiên quyết ném hắn vào Kim Ngô Vệ rèn luyện.
Thế là nhờ đó Văn Hướng Minh học được ít công phu mèo cào, ngày thường càng thêm diễu võ dương oai, không coi ai ra gì.
Hắn ta nuôi một con dế mèn tên là Bất Bại Đại Vương, nhưng cách đây không lâu bị dế nhà người ta chọi chết.
Văn Hướng Minh nổi điên, giận cá chém thớt đánh chết người kia, còn nói là lấy mạng đền mạng cho Bất Bại Đại Vương của hắn ta.
Dù lớn gan đánh chết người, nhưng thằng nhóc họ Văn này cũng biết sợ, sau khi gây án vội vàng chạy về phủ trốn biệt tăm không dám ra khỏi cửa.
Hắn ta biết Kinh Triệu Doãn là loại quan gì, căn bản sẽ không dám quản chuyện của Nguyễn gia.
Người bị hắn ta đánh chết là con trai của một quan lại nhỏ trong kinh, đối phương báo quan, Kinh Triệu Doãn Phủ thụ lý án tử, cũng làm bộ làm tịch đến tận cửa bắt hung thủ, nhưng cuối cùng hung thủ chẳng thấy đâu, việc này hoãn rồi lại, kéo dài, câu giờ đến tận lúc xác chết hư thối phân hủy không thể không an táng.
Sau khi tang sự người kia đã xong, Văn Hướng Minh lập tức đổi giọng nói người kia không phải hắn đánh chết, hắn ta chỉ tùy tiện đi 2 đường quyền, căn bản không đủ để hạ sát đối phương, kẻ kia bất đắc kỳ tử là do bản thân mang bệnh hiểm nghèo, vừa vặn lúc hai bên gây gổ bệnh phát tác nên chết queo.
Lúc ấy, người vây quanh xem nào dám đối nghịch với Nguyễn gia, chỉ có thể phụ họa theo.
Sự tình đến đây vốn đã có thể kết thúc.
Không ngờ tên quan văn nhỏ bé kia chẳng biết nghe được phương pháp ở đâu, làm một tờ đơn cáo trạng, trình đến trước mặt Lâm Đế.
Đơn kiện kia được viết từ máu tươi, mỗi chữ đều thể hiện rõ căm hờn, quyết tâm đòi lại công bằng cho dù phải đào thi thể con trai lên cũng nhất quyết đòi công đạo.
Khi đơn kiện được đưa đến tay Lâm Đế, đúng lúc thái tử đến thỉnh an.
Lâm Đế nhìn lá thư máu kia, nổi trận lôi đình, ngẩng đầu lại thấy hoàng nhi sắc mặt bi thương, liền hỏi: "Con làm sao vậy?"
Lâm Khuynh nức nở nói: "Nhi thần thấy lá huyết thư này, trong lòng không nén nổi thương xót cho vị phụ thân kia.
Con cái và phụ mẫu huyết mạch tương liên.
Nếu không may nhi thần xảy ra việc gì, chắc chắn phụ hoàng cũng sẽ không tiếc công liều lĩnh đòi lại công bằng vì nhi thần."
Lâm Đế mắng: "Con nói bậy bạ gì thế.
Mấy thứ điềm xấu đó không nên nói ra."
Tuy mắng nhưng ngữ điệu xúc động, yêu thương.
Ông lại nhìn tấm huyết thư kia lời cáo trạng tha thiết, thể hiện rõ nỗi bi thống, đau khổ của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nguyễn Thị nhất tộc ngày thường hoành hành bá đạo, bệ hạ đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng giờ nháo đến gây ra án mạng, còn dám xem thường luật pháp giở trò lấp liếm, Lâm Đế tức giận, lập tức cho đình chỉ thủ tục lên chức của Hình Bộ Thị Lang, lại điều động Hình Bộ điều tra sự việc.
Thánh chỉ vừa đưa xuống, Nguyễn tộc liền cảm thấy sự việc không ổn, lành ít dữ nhiều, ba chân bốn cẳng đến trước mặt Nguyễn Quý Phi cầu xin.
Đối với chuyện sinh tử của đường đệ bất tài vô học kia nàng ta không mấy quan tâm, nhưng dù suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái.
Tỷ như, sao lá đơn kiện của tên quan nhỏ tép riu kia làm có thể đem đến trước mặt bệ hạ? Thời điểm đưa đến lại cực kỳ vừa vặn đúng lúc Thái tử đến yết kiến?
Còn nữa, ngày thường mặc dù Văn Hướng Minh làm không ít việc bậy bạ, nhưng cũng chưa đến mức quẫn trí giết người vì con dế.
Nguyễn gia cũng không nhàn rỗi, bắt đầu phái thủ hạ điều tra.
Tra tới tra lui phát hiện hôm đó Hướng Văn Minh xúc động giết người quả thực có người bên cạnh xúi giục, châm ngòi thổi gió.
Quan văn nhỏ có thể đem đơn kiện đến tận Dưỡng Tâm Điện, cũng thông qua một vị đại thần trong triều, mà hai người này đều thuộc phe của gia tộc hoàng hậu.
Một năm qua, hai thế lực Nguyễn Quý Phi và Hoàng Hậu không ngừng đấu đá nhưng căn bản không đả thương trực diện đến nhau.
Bây giờ hoàng hậu công khai bẻ gãy cánh nhà họ Nguyễn là muốn từng bước loại bỏ thế lực của Nguyễn Thị Nhất tộc.
Nhận được tín hiệu gây chiến, hai phái lập tức giương cung bạt kiếm, đặt mình vào tình trạng ngươi sống ta chết.
Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ của Lâm Khuynh và Lâm Đình.
Hai huynh đệ rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Trước đó hai người đi học đều ngồi ở hàng thứ nhất, hơn nữa còn ngồi cùng một bàn, không biết từ bao giờ, Lâm Đình đã tự đi xuống cuối lớp ngồi một mình.
Cậu không giống những học sinh kém cỏi khác, cố tình trốn xuống dưới để lười biếng, ngủ gật, ăn vặt, trốn học.
Dù ngồi ở hàng cuối cùng con người cậu vẫn đoan chính, đúng mực, hết sức chuyên chú nghe thái phó truyền đạt kiến thức, nhưng ánh mắt có chút không tập trung, trống rỗng, cô quạnh như một tòa thành chết.
Lâm Phi Lộc vẽ một câu chuyện cũ hài hước về thỏ trắng và sói xám lên giấy tuyên lặng lẽ đưa cho Lâm Đình, ngụ ý muốn chọc cười hoàng huynh, giúp huynh ấy vui vẻ.
Cậu chỉ nhìn lướt qua, những vẫn quay đầu về phía tiểu muội nhà mình dịu dàng cười cười với Ngũ công chúa.
Hoàng huynh càng cười, tỏ vẻ mình ổn, Lâm Phi Lộc càng cảm thấy khó chịu hơn.
Buổi chiều ngồi ăn kem cùng Tống Kinh Lan, cô kể lại cho chàng ta chuyện trong lớp.
Chàng chỉ cười cười, nhìn những áng mây trùng điệp trên bầu trời, nhàn nhạt nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.".
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
68 chương
42 chương
123 chương