Phía sau Lâm Phi chỉ còn bốn học viên miễn cưỡng kiên trì vẫn đi thẳng tới phòng phẫu thuật phía trước. Trên một chiếc ghế kim loại trong phòng phẫu thuật có một bà lão mặc áo khoác màu trắng dính đầy vết máu đen đang ngồi. Da mặt bà ta già nua uốn nếp nhìn thế nào cùng cảm thấy giống như bị vá lên vậy. Vẻ mặt lão bà như ác quỷ này lạnh lùng, một tay cầm một cái bánh bao một tay cầm một cái chén màu đỏ như canh thịt nhanh chóng bỏ vào trong miệng cái bàn bên cạnh bà ta đặt chiếc khay kim loại lớn. Trên khay để mấy chục bộ phận thân thể con người lớn nhỏ còn dính máu. Trên khuôn mặt uốn nếp của bà lão này môi còn có mấy hàng nếp nhăn dọc. Bà chính là giám khảo của khoá học bác sĩ chiến trường lần này. Người ta gọi bà là Phùng Hợp Bà Bà. Viện trưởng viện nghiên cứu y học của học viện quân sự Bắc Đẩu bác sĩ nghiên cứu giải phẫu, nghiên cứu não bộ. đồng thời phía sau còn có danh sách danh hiệu y học rất dài nữa. Hôm nay tâm trạng Phùng Hợp Bà Bà rất kém. Giám khảo cuộc thi lần này vốn dĩ là cháu gái bà, cô đáng lẽ phải tới phòng nghiên cứu tiến hành, nghiên cứu mới đúng. Nhưng cháu gái lại trực tiếp viết thư xin phép, nói là phải đến bệnh viện thay tim cho một lão bất tử. Thế nên bà phải thay thế làm giám khảo học viên mới. Chương trình học bác sĩ chiến trường thu nhận số người ít nhất trong học viện quân sự Bắc Đẩu. Hàng năm bởi vì kinh phỉ học viện tiêu phí, hơn nữa Phùng Hợp Bà Bà này phụ trách, rất ghét những học viên không có năng khiếu không có sức dạy bọn họ. Cho nên mặc dù khoá học phụ bác sĩ chiến trường là một trong những khoá học phụ mà sinh viên mới của học viên quân sự Bắc Đẩu muốn học nhất nhưng lúc tốt nghiệp phải đạt được chứng nhận bác sĩ ngoại khoa trung cấp. Nếu không có ít năng khiếu về y học những người học chính về chương trình học cơ giáp hoặc chương trình học chiến hạm mà học chương trình phụ y học thi đến lúc tốt nghiệp rất ít người có thể thi được chứng nhận bác sĩ ngoại khoa trung cấp. Cho dù là viện y học chính quy chuyên môn học y học không có năm sáu năm học tập và kinh nghiệm thực tế thì cũng khó có thể thi được chứng nhận bác sĩ ngoại khoa trung cấp này. Điều này cũng tạo thành kết quả hàng năm có mấy trăm học viên mới đăng ký khoa học phụ bác sĩ chiến trường nhưng cuối cùng, số học viên lấy vào chỉ đến hàng đơn vị. Hơn nữa nhân số bao nhiêu thì toàn bộ cũng tùy vào tâm trạng của Phùng Hợp Bà Bà và cháu gái mổ bụng của bà ta. Hôm nay tâm trạng của Phùng Hợp Bà Bà cũng rất không tốt. Không nói hôm nay một mình bà phải đảm đương vai trò giám khảo, bữa sáng cũng không ăn được, càng đáng giận hơn chính là những học viên đăng ký này rốt cục bọn họ có biết cái gì gọi là y học không? Một đám còn dám nói bản thân là học viên trường quân đội chỉ thấy vài bộ thi thể lấy ra vài bộ phận cơ thể mà cũng không được, còn mổ nát bét nữa chứ. Coi như bọn họ đã phá hết cả mấy trăm bộ thi thể mà bà vất vả lắm mới xin được từ chỗ nhà trường. Phùng Hợp Bà Bà càng nhìn hơn trăm thi thể bị chà đạp trong phòng phẫu thuật này càng ngày càng tức giận. Bà đã đánh giá cao năng lực thừa nhận và kỹ thuật y học cùng đám học viên mới này rồi sớm biết là kết quả này bà tuyệt đối sẽ không sửa đề thi năm nay không chuyển đề thành phẫu thuật thi thể con người nữa mà đặt thanh đề văn viết, hoặc thành phẫu thuật động vật cho xong. Giờ đã tiến hành được một nửa muốn đổi cũng đã muộn nếu không thì sẽ không công bằng với những học viên đang chờ đợi tham gia kiểm tra khác chủ yếu là Phùng Hợp Bà Bà không muốn lão già hiệu trưởng đó rảnh rỗi lại tìm đám bạn nói bà không tuân thủ quy định. Phùng Hợp Bà Bà cắn từng miếng bánh bao vào trong miệng, dáng vẻ tức giận, hận không thể lôi mỗi nhóm học viên tới đây phá hủy thi thể lên giường phẫu thuật, phẫu thuật đến chết mới hết giận. Đám học viên vốn dĩ đã có chút sợ hãi sau khi nhìn khuôn mặt kinh khủng của giám khảo Phùng Hợp Bà Bà đang tức giận như khuôn mặt người chết kia bọn hắn càng thêm muốn rút lui. Vẻ mặt tức giận của Phùng Hợp Bà Bà, cho đến khi nhìn thấy Lâm Phi đang ăn đồ nướng màu đỏ trong miệng, mới xuất hiện chuyển biến tốt đẹp. Lúc này vẻ mặt Lâm Phi vô cùng an nhàn, gióng như đang đi dạo trong vườn hoa mà sờ vào một đám thi thể đã bị giải phẫu một nửa kia. - Sau khi nhìn những thi thể đã được phẫu thuật này, cậu có cảm tưởng gì không? Phùng Hợp Bà Bà đi tới trước mặt Lâm Phi, dùng âm thanh vô cùng chói tai của bà từ từ hỏi hắn. Âm thanh kia giống như đã bị mất âm hưởng vậy, khiến người ta không dám ca tụng. - Những thứ này mà cũng gọi là phẫu thuật sao? Quả thật là chà đạp thi thể? Bà nhìn đường dao này đi, trực tiếp kéo ra một đường rách ở giữa trái tim của thi thể cô gái kia một trái tim vốn dĩ rất tốt lại bị huỷ như vậy. - Bà nhìn đường dao này xem chắc hẳn là muốn lấy thận của thi thể ông lão này, nhưng cắt lệch da càng đáng giận hơn là phẫu thuật mổ sọ kia, trực tiếp đánh lệch đầu lâu của thi thể bà lão kia ra... Lâm Phi dùng ngón tay chỉ chỉ một đống thi thể phẫu thuật thất bại bên cạnh, không ngừng nói, càng nói tâm trạng càng kích động. Nếu để những bộ phận cơ thể này bên ngoài thì tuyệt đối là một khoản tiền lớn. Lúc Lâm Phi còn đi làm phụ tá bác sĩ phẫu thuật, nếu hắn phẫu thuật thất bại thì ngày hôm sau, hắn tuyệt đối sẽ bị bác sĩ phẫu thuật đánh gần chết. Mà nghe thấy Lâm Phi đánh giá, vẻ mặt tức giận đầy nếp uốn của Phùng Hợp Bà Bà kia dần dần giãn ra. - Cậu nhóc, cậu đánh giá khuôn mặt của tôi đi. Phùng Hợp Bà Bà đột nhiên lên tiếng nói, cũng đưa khuôn mặt kinh khủng già nua của bà ra trước mắt Lâm Phi. Lâm Phi nhìn khuôn mặt đã bị may vá mấy lần này. Đương nhiên nếu lấy quan niệm thẩm mỹ để xem xét thì vô cùng khó coi chính là ban đêm đi ra ngoài mà nhìn thấy khuôn mặt này thì cướp bóc cũng sẽ gặp ác mộng. Nhưng nếu lấy kỹ thuật may vá phẫu thuật mà nói thì trên khuôn mặt này, tất cả các vết lớn nhỏ gần như hoàn mỹ. Những kỹ thuật may vá mà Lâm Phi biết đến và không biết đến, có ít nhất là hơn hai trăm mũi. - Quỷ Phủ thần công nhìn thế là đủ rồi, dùng lời khó có thể hình dung được. đây là vá da bằng kim, tuyệt đối không phải bất kỳ hệ thống máy móc nào làm được. đây tuyệt đối là may vá thủ công, là do bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa có kỹ thuật cao siêu may vá còn những làn da dán vào này, quá phù hợp và hoàn mỹ. Tôi đếm đại khái cũng có ít nhất năm sáu chục khối da khác nhau... Lâm Phi dùng ánh mắt của bác sĩ phẫu thuật để quan sạt từng đường khâu vá trên khuôn mặt của Phùng Hợp Bà Bà, có chút mê man nói. - Cậu đếm sai rồi. Cậu nhóc, chính xác là 162 mảnh giống với tuổi thọ của tôi. Năm nay tôi 162 tuổi rồi. Những đường khâu vá này được tiến hành khâu hai tầng, cậu không nhìn ra được. Hơn nữa cậu không tính làn da dưới cằm của tôi. Nhưng lấy tuổi của cậu, có thể nhìn ra những thứ này đã là không tệ rồi. Phùng Hợp Bà Bà mở đôi môi đầy lỗ kim kia, hơi hài lòng, dùng âm thanh quái dị nói với Lâm Phi. - Tôi có chút nước hoa quả thịt vụn, là do tôi tự làm đấy. Như thế nào, muốn tới nếm thử không? Tâm trạng Phùng Hợp Bà Bà rất tốt. Bà chỉ vào cốc nước hoa quả trong suốt có màu đỏ như máu, nói với Lâm Phi. - Nước hoa quả thịt vụn? Mới nghe đã cảm thấy uống rất ngon rồi. Ở đây tôi còn có mấy miếng lạp xưởng nướng này, bà cũng ăn một chút đi. Tôi thấy bà chỉ ăn bánh bao, dinh dưỡng ít lắm. Lâm Phi vừa nói, cũng không khách sáo mà tiến lên cầm lấy cốc nước hoa quả thịt vụn không biết là cái gì. Hắn cũng đưa cho Phùng Hợp Bà Bà túi bánh nướng đỏ mà hắn gói trong túi quần. Sau đó hai người bắt đầu "nghịch ngợm" ăn uống trong phòng phẫu thuật đầy mùi máu và thuốc này, thỉnh thoảng còn chỉ vào thi thể phẫu thuật thất bại bên cạnh, dùng dụng cụ phẫu thuật chạm vào, thảo luận xem những bộ phận cơ thể kia còn hoàn hảo có thể lấy ra dùng hay không.