- Càng xuống tầng dưới tỉ lệ thời gian càng lớn. Các ngươi cùng ta đi bái kiến chưởng môn sư huynh đã. Những việc đau đầu cứ để sư huynh giải quyết. Ta khó khăn lắm mới có về sơn môn một lần, phải nghỉ ngơi cho tốt. Đạo sĩ say nói, tay vung lên, bốn người Lâm Phi và cả đạo sĩ biến mất. Năm thân ảnh xuất hiện trong chính đường của một đạo quán lớn. Một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, mặc đạo phục đang đứng dâng hương trước một bức tượng trong đại điện. Lâm Phi thấy lão trưởng môn này có khí tức đạo gia, nếu ngồi bên đường xem bói thì chắc chắn khách hàng xếp hàng dài. Lão chưởng môn quay người lại nhìn lão đạo sĩ say và bốn người Lâm Phi. - Sư huynh, nhiều hơn một người. Lão đạo sĩ say tiến lại gần lão chưởng môn nói nhỏ. - Biến số của thiên đạo ngươi không biết được, ta cũng vậy. Thiếu niên, ngươi lại đây, ngươi chính là biến số. Chưởng môn chỉ Lâm Phi ra hiệu cho hắn tiến lên trước. - Tại sao ta lại là biến số? Ông đã nói rồi, ông không nhìn ra được. Bốn người bọn ta cùng thông qua sao ông có thể chắc chắn người gây ra biến số chính là tôi. Lúc này Lâm Phi đã tu thành Tà Ác Ngự Kiếm Thuật, đang muốn thử chiêu xem thực lực thế nào, không hề sợ hãi lên tiếng hỏi. Lão chưởng môn không nói gì, nhưng lão đạo sĩ say thì lên tiếng. - Không nhận ra ngươi là biến số thì là kẻ mù rồi. Ngươi nhìn bộ dạng của mình bây giờ cộng với ba vị bên cạnh xem. Nhìn là biết ngươi đặc biệt rồi. Lâm Phi nghe thế nhìn mình rồi nhìn sang ba người bên cạnh. Giờ ba người họ vẫn chưa tan hết sát khí, toàn thân trên dưới quần áo đầy vết máu, rách tơi tả, có người trên tay, chân, bụng đều quấn băng. Còn Lâm Phi, tuy chỉ mặc cái quần ngắn làm từ da con gì đó, để trần vai, nhưng toàn thân sạch sẽ, da trắng bóc, không có bất cứ vết thương nào. So sánh xong thì hắn cũng thấy mình đặc biệt, cười hì hì. - Chẳng còn cách nào khác, ta sinh ra đã ưu sạch sẽ rồi. - Thiếu niên này rất thú vị. Lão đạo sĩ say uống một ngụm rượu, nhìn Lâm Phi nói. - Sư đệ, thế nào, có hứng thú phá lệ thu thiếu niên đầy biến số này làm đồ đệ không? Đợi khi hắn tu luyện có thành tựu, ta có thể cho hắn là thủ toạ Thục Sơn Kiếm Phái, đồng thời cho hắn đứng đầu lần sát hạch nhập môn Thục Sơn Kiếm Phái lần này. Chưởng môn nói. Nói rồi lão quay người nhìn Lâm Phi: - Ngươi tên là gì? Xuất thân thế nào? Sau này ngươi là môn hạ của sư đệ ta, Thục Sơn Kiếm Pháp của đệ ấy không kém gì ta, hơn nữa dạy một mình ngươi, cho ngươi là quan môn đệ tử, ngươi mau bái sư đi! - Ding doong, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sát hạch nhập môn của Thục Sơn Kiếm Phái, trở thành đệ nhất nhân. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: A+. Đánh giá hoàn thành nhiệm vụ: Chỉ khi bị ép buộc mới có động lực, tiềm lực của ký chủ vẫn còn rất lớn, chuyến đi Toả Yêu Tháp lần này ký chủ có tiến bộ vượt bậc. Chỉ cần không ngừng cố gắng, ngày ký chủ trở thành Chiến Thần sẽ không còn xa nữa. Phân tích: Ký chủ lần này sống sót đều là nhờ ngươi trong tương lai hành thiện tích đức. Phần thưởng: Thưởng cho ký chủ một quyển trục ngẫu nhiên cấp A. Có rút ngay không hay để sau? Tiếng của hệ thống Chiến Thần vang lên. - Để sau đi. Ngươi cứ giữ lại lượt cho ta, không được quỵt đâu đấy! Lâm Phi đáp. Rồi hắn nói với lão đạo sĩ và lão chưởng môn: - Không, ta không muốn làm đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái. - Không, ta không nhận đồ đệ. - Ủa, tiểu quỷ, bên ngoài có bao nhiêu người muốn gia nhập Thục Sơn Kiếm Phái mà không được, lần này còn cho ngươi làm quan môn đại đệ tử mà ngươi lại không muốn? Lẽ nào ngươi coi thường Thục Sơn Kiếm Phái? Không đúng, ngươi đã tham gia sát hạch thì có nghĩa ngươi đã nhìn trúng rồi. Hay là ngươi coi thường thực lực của ta, cho rằng ta không làm sư phụ ngươi được? Lão đạo sĩ say vốn không định nhận đồ đệ nhưng nghe Lâm Phi nói thế thì rất tức giận. - Không phải vừa rồi ông cũng ói không muốn nhận đồ đệ sao? Vậy thì quyết định của ta chẳng liên quan gì đến ông. Ông không quản được tôi. Lúc này thực lực của Lâm Phi đã mạnh hơn rồi, không sợ lão đạo sĩ này, nói rất cứng rắn. Nghe Lâm Phi và sư đệ như vậy, lão chưởng môn cười không nói gì. - Ta đổi ý rồi, hôm nay nhận ngươi là đồ đệ, sau này ta sẽ dạy dỗ ngươi tử tế. Lão đạo sĩ say cầm bình rượu trừng mắt nhìn Lâm Phi. - Muốn là sư phụ ta thì ông phải có thứ lợi hại hơn mới khiến ta chấp nhận được. Ta cho ông tìm một phương diện bất kỳ, hai ta so tài, nếu ông mạnh hơn ta thì ta sẽ miễn cưỡng nhận sư phụ. Lâm Phi nói. Nghe Lâm Phi nói vậy, ba người cùng tham gia sát hạch kia đều sững sờ, không biết nên đánh giá hắn thế nào mới đúng. - Tiểu tử giỏi lắm, hôm nay sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục. Người trong giang hồ gọi ta là Tửu Kiếm Tiên, tỉ thí kiếm pháp thì có vẻ ta ức hiếp ngươi. Hôm nay chúng ta so tửu lượng, ai gục trước thì người đó là đệ tử. Nếu uống không lại ngươi ta sẽ làm đồ đệ của ngươi. Lão đạo sĩ say nói. Lâm Phi vốn định so Ngự Kiếm Thuật để xem Tà Ác Ngự Kiếm Thuật của mình rốt cuộc đến mức nào rồi. Không ngờ lão đạo sĩ say này lại muốn tỉ thí tửu lượng. - Không sao, chúng ta so kiếm pháp đi, ta sẽ không nói ông ức hiếp ta. Lâm Phi nghiêm túc nói. - Không được, thi tửu lượng! Người đâu, mang chum lên đây. Lão đạo sĩ say hét ra bên ngoài điện. Lão chưởng môn bộ dạng khổ sở, đứng đó không nói gì, cũng không ngăn cản. Một lát sau có mười đạo sĩ trung niên khiêng mười cái chum lớn rỗng không vào. - Sư huynh, huynh làm chứng. Lão đạo sĩ say nói. - Ông có nhiều rượu không? Lấy chum rỗng ra doạ tôi à. Lâm Phi thấy những cái chum đó thì suýt ngất. - Rượu thì ta có thừa. Lão đạo sĩ say nói, xắn tay áo lên, ném chiếc hồ lô đựng rượu lên không, nó bắt đầu biến to, đến khi chiếm một phần ba diện tích đại điện mới dừng lại. Chỉ thấy lão đạo sĩ say chỉ tay một cái, nút trên miệng hồ lô bật ra, một luồng khí mang hương rượu đậm đặc bay ra. Hồ lô rượu bắt đầu di chuyển trên không trung, rượu chảy xuống mười cái chum lớn trước mặt Lâm Phi.