Phi thuyền loại nhỏ bay trong bầu thái không, không đến nửa ngày thì đến một tinh cầu du lịch có tên Hán Tư Tinh và đáp xuống sân bay. - Các học viên, không được rời khỏi đội ngũ, bên cạnh sân bay này và ở phía xa kia chính là đường bờ biển. Tôi đã thuê một cái xuồng máy, đang đỗ ở bờ biển kia, chúng ta ngồi xuống ra đảo. Nếu trên đường có học viên nào muốn câu cá, trên xuồng cũng có cần câu. Giáo quan Lưu Lệ nói rồi cho học viên xuống khỏi phi thuyền đi ra biển. Ở Hán Tư Tinh lúc này là buổi sáng, thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu lên người các học viên, không khí mang mùi mằn mặn của biển, trên bầu trời còn có rất nhiều chim biển bay lượn. Ngô Tiểu Man xuống khỏi phi thuyền, tay che trên mắt nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp mà đã mấy năm nay không được nhìn, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một chút. Lâm Phi kéo tay Ngô Tiểu Man đi theo lớp lên một chiếc xuồng lớn. Các học viên trở nên rất phấn khích, bắt đầu trò chuyện với những người bạn thân rồi cùng nhìn ngó xung quanh. Bao nhiêu năm rồi, khó khăn lắm Ngô Tiểu Man mới thấy nhiều người như vậy, ban đầu hơi căng thẳng một chút, nắm chặt lấy tay Lâm Phi, còn tay kia cầm dao, vẻ mặt như kiểu chỉ Lâm Phi và con dao kia mới đem lại cảm giác an toàn cho cô vậy. Ngô Tiểu Man không nói gì mà kéo tay Lâm Phi ra bờ biển ngắm san hô. - Á! Sau khi nhìn san hồ, Ngô Tiểu Man vội quay lại khẽ kêu lên một tiếng. Lâm Phi tiến lại nhìn, thấy ở đó có hơn chục con hải âu chết. - Không sao, Tiểu Man, đừng sợ, chỉ là một số con chim bị chết thôi. Mấy nhân viên dọn vệ sinh ở đây lười quá. Lâm Phi nói, kéo Ngô Tiểu Man rời khỏi đó để lên xuồng. Xuồng không có nhân viên lái, giáo quan Lưu Lệ chuẩn bị tự lái. Lâm Phi, Ngô Tiểu Man và các học viên khác lần lượt lên xuồng rồi ngồi xuống ghế ở cạnh lan can tàu. Giáo quan Lưu Lệ rất nhanh đã khởi động và cho xuồng rời khỏi bờ biển. Phi thuyền lướt đi trên biển, các học viên nhìn bốn bề đều là nước biển xanh mênh mông vỗ mạn xuồng. Tâm trạng căng thẳng của Ngô Tiểu Man dần được thả lỏng. Có học viên cầm cần câu cá, có người ra ngắm nước biển, có người bị say sóng, tìm một góc mà nôn xuống biển. Giáo quan Lưu Lệ đặt tuyến đường cho xuồng, bật chế độ tự động lái rồi cở bỏ áo ngoài, bên trong là bộ đồ bơi màu đen quyến rũ. Bước ra khỏi khoang điều khiển, các học viên nam đều sững sờ nhìn về phía giáo quan Lưu Lệ với làn da láng mịn cộng với đôi bầu ngực nhú cao như sắp rách cả áo bơi. Họ không thể ngờ giáo quan bình thường dữ dằn, còn nam tính hơn cả đàn ông lại có dáng người quyến rũ thế này. Ngô Tiểu Man cũng nhìn chăm chăm vào bộ ngực của giáo quan Lưu Lệ, hai mắt bắn ra tia lửa. Lâm Phi ở bên cạnh thấy thế vội kéo Ngô Tiểu Man tránh xa ra khỏi giáo quan Lưu Lệ. - Các học viên bị say sóng kia, các cậu tương lai sẽ là chiến sĩ của Thiên Long Liên Bang, lúc huấn luyện lái người máy sao không thấy các cậu say, giờ lên thuyền lại nôn oẹ là thế nào? Không được uống thuốc, đến khi nôn quen rồi sẽ thích ứng được thôi. Việc này trong tương lai có thể cứu được mạng các cậu đấy. Giáo quan Lưu Lệ phê bình những học viên say sóng đến tái mét mặt. - Giáo quan, thông thường xuồng đi rất ổn định, còn theo đường thẳng nữa. Nhưng cô lại lái theo đường rắn bò. Oẹ… Một học viên ôm miệng giải thích. - Đây là cách lái không theo quy tắc, có thể tránh công kích hoả lực của kẻ địch. Các cậu ra đuôi xuồng đứng nghiêm cho tôi! Giáo quan Lưu Lệ chỉ mấy học viên kia nói. --- Khi xuồng chạy được khoảng hai tiếng thì bầu trời vốn trong canh đột nhiên tối sầm lại, gió biển nổi lên, bầu trời phía xa xuất hiện một vùng mây đen cùng với sấm sét. Tốc độ di chuyển của vùng mây này rất nhanh, một lúc đã sắp bao trùm tới chỗ của xuống. Sóng biển đập lên thành xuồng cũng mạnh hơn. - Tất cả mặc áo phao, vào trong khoang lái, không được ra ngoài, mau vào trong đi! Giáo quan Lưu Lệ thấy vậy vội bảo các học viên vào trong khoang lái. - Mẹ kiếp, đi du lịch còn gặp bão. Lâm Phi nghĩ, cũng nhanh chóng kéo Ngô Tiểu Man vào trong. - Giáo quan, làm gì có áo phao, không có mà. Rốt cuộc cô ra biển có xem dự báo thời tiết không thế? Từ trong khoang lái vọng ra tiếng của một nam sinh. - Không có thì không mặc, cậu không nói không ai nghĩ câu câm đâu! Ngậm mồm vào! Giáo quan Lưu Lệ quát. Xuồng bắt đầu lắc lư, giáo quan Lưu Lệ vội ra trước mũi xuồng kéo mấy học viên còn ở đó vào trong khoang lái. Lâm Phi cũng đang nắm tay Ngô Tiểu Man nhanh chóng đi về phía khoang lái. Đột nhiên một con sóng lớn đánh tới khiến xuồng nghiêng hẳn sang một bên, Lâm Phi cảm thấy tay bỗng nhẹ bẫng. Quay lại nhìn thì thấy Ngô Tiểu Man đang rơi tự do, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, rồi rơi xuống biển lớn đang dậy sóng. - Lâm Phi, cứu tôi! Ngô Tiểu Man một tay cầm dao bắt đầu quẫy trong sóng nước, đầu thỉnh thoảng nhấp nhô trên mặt biển. Thấy thế, Lâm Phi định dùng dị năng ba phút nhưng lại nghe thấy tiếng của hệ thống Chiến Thần. - Ding doong, quét khung cảnh, phù hợp 97%, khởi động mô thức nhiệm vụ. Tên nhiệm vụ: Ơn cứu mạng của Chiến Thần. Miêu tả nhiệm vụ: Tuỳ tùng của ký chủ, Ngô Tiểu Man không cẩn thận bị rơi xuống biển. Bão lớn sắp tới, thân là người kế thừa Chiến Thần, đây có chăng nên cứu tuỳ tùng của mình để thể hiện sự anh dũng của Chiến Thần và ân tình với tuỳ tùng? Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Ký chủ nhảy xuống biển cứu được Ngô Tiểu Man. Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Ngô Tiểu Man bị chết đuối dưới biển. Phần thưởng: Cứu sống Ngô Tiểu Man chính là phần thưởng tốt nhất cho ký chủ. Trừng phạt: Đến tuỳ tùng bị rơi xuống biển cũng không cứu nổi, ký chủ nên vào không gian nhiệm vụ dưới biển để rèn luyện mấy chục năm. Nhắc nhở: Nhiệm vụ đã khởi động, ký chủ không thể dùng dị năng để trở lại trước khi Ngô Tiểu Man rơi xuống biển. - Mẹ kiếp! Nghe thế, Lâm Phi chửi luôn. Hắn vội nhảy khỏi xuồng, bơi về phía Ngô Tiểu Man. Giáo quan Lưu Lệ và các học viên thấy Ngô Tiểu Man bị rơi xuống biển thì đều rất kinh hoàng. Biển trước cơn bão rất nguy hiểm, bị chết đuối là chuyện rất bình thường. Rồi họ lại thấy Lâm Phi không nghĩ gì nhảy xuống biển. - Tình yêu đồng tính mới là tình yêu chân chính! Một nữ sinh phát huy bản chất hủ nữ của mình, nghĩ bụng. Giáo quan Lưu Lệ tháy thế vội lao ra, tóm lấy phao cứu sinh rồi chạy ra mạn xuồng. - Lâm Phi, bắt lấy! Giáo quan Lưu Lệ dùng lực ném thật mạnh cái phao về phía Lâm Phi. Chẳng còn cách nào, Lưu Lệ không thể bỏ lại học viên được.. Sóng biển rất lớn, xuồng rất nhanh đã cách xa khỏi Lâm Phi và Ngô Tiểu Man. Cũng may lực tay của giáo quan Lưu Lệ khá tốt, phao cách vị trí của Lâm Phi không xa, Lâm Phi tóm được phao, một tay bơi về phía trước, qua hết con sóng này đến con sóng khác, giữ được cổ Ngô Tiểu Man kéo lại gần phao.