- Tiểu Man, tôi có thể đưa cô cùng tham gia chuyến du lịch ngoài đảo lần này, nhưng giáo quan của tôi đã nói, tôi chỉ được đưa con trai theo. Hơn nữa cô là công chúa Bách Thú Đế Quốc, rất dễ bị lộ, vì thế cô phải cải trang thành con trai mới đi được. Lâm Phi nói. Nghe thế, Ngô Tiểu Man buông lỏng tay đang ôm Lâm Phi, suy nghĩ mấy giây cuối cùng ý muốn đi du lịch vẫn chiếm thượng phong. - Được, chủ nhân, tôi cải trang thành con trai, tôi lấy thân phận là công chúa Bách Thú Đế Quốc đảm bảo, nhất định sẽ không bỏ trốn, cũng không nói cho ai biết mình là công chúa Bách Thú Đế Quốc! Ngô Tiểu Man nói. - Nếu cô chạy trốn thì kết cục sẽ vô cùng bi thảm. Tiểu Man, giờ đao pháp của cô tiến bộ rất nhanh, không lâu nữa có thể đánh bại tôi và được tự do rồi Lâm Phi nói rồi lấy ra con dao phẫu thuật có thể biến hình ra, biến nó thành hình cái kéo. - Tiểu Man, bước đầu tiên của thay đổi gương mặt là phải cắt ngắn tóc của cô đi. Lâm Phi lắc lư cái kéo trước mặt Tiểu Man. - Cái gì, còn phải cắt tóc? Con trai cũng có người để tóc dài mà. Có thể không cắt tóc không? Lần trước bị điện giật cháy gần hết, khó khăn lắm mới mọc được một chút, mới có qua tai một tí thôi Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi với ánh mắt cầu xin. - Tự cô chọn đi, muốn đi chơi hay muốn giữ tóc. Lâm Phi nói. - Muốn đi chơi, cắt tóc đi! Ngô Tiểu Man nghĩ một chút, cuối cùng nhắm mắt đưa đầu cho Lâm Phi. Lâm Phi bắt đầu xoẹt xoẹt cắt tóc của Ngô Tiểu Man. Ngô Tiểu Man nghe tiếng kéo mà lòng đau như cắt, nhưng tự an ủi rằng ngày mai được ra đảo chơi rồi, tóc cắt đi vẫn có thể mọc lại. - Cô lấy gương ra soi thử xem. Lâm Phi rất nhanh đã cắt xong, nói. Ngô Tiểu Man lấy một cái gương nhỏ ra nhìn, đầu đã bị cắt thành như tội phạm trong tù vậy, cụt lủn có mấy phân, còn có vài cái lỗ nhỏ, có lẽ Lâm Phi tay cắt không đều. Nhìn thấy bộ dạng này Ngô Tiểu Man suýt thì khóc nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được. Lâm Phi lại lấy cái hộp cải trang, mở ra thì bên trong có một đống đồ hoá trang, còn có một cuốn hướng dẫn sử dụng và một mảnh vải trắng dài. Lâm Phi không cần đọc hướng dẫn cũng biết miếng vải kia là để buộc ngực. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một chỗ không đúng. Lần này hắn đi ra đảo, chắc chắn sẽ ra bờ biển, đến lúc đó Ngô Tiểu Man buộc ngực, chỉ cần mặc đồ bơi là sẽ bị phát hiện ngay. Lâm Phi nhìn ngực Ngô Tiểu Man, sau mấy năm Ngô Tiểu Man đã thành cô thiếu nữ, ngực nhô lên rất cao rồi. Lâm Phi biết lúc này không thể nói Ngô Tiểu Man không thể ra bãi biển, không nói việc từ bỏ nhiệm vụ của hệ thống Chiến Thần, hắn đã cắt tóc của Ngô Tiểu Man giờ lại bảo dịch dung thất bại không đưa cô ta đi nữa thì chắc chắn cô ta sẽ khóc đến mấy ngày. - Tiểu Man à, đây là hộp hoá trang, cô nghiên cứu sách hướng dẫn trước, tôi đi lấy vài thứ. Lâm Phi đưa cho Tiểu Man cái hộp rồi đi. Ngô Tiểu Man nhận lấy cái hộp rồi bắt đầu nghiên cứu. Lâm Phi đi ra khỏi căn phòng dưới đất, lập tức gọi cho bà Phùng Hợp. - Lâm Phi tiểu tử, sao lại có thời gian rảnh mà gọi cho tôi thế? Có phải cần tôi giúp gì không? Giọng nói the thé của bà Phùng Hợp vang lên. - Bà bà, đúng là có việc cần nhờ lão nhân gia bà đây, lần này vấn đề rất nhỏ thôi. Chỗ bà có thuốc làm ngực con gái phẳng ra, nhìn như của con trai không? Lâm Phi trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. - Bình thường con gái toàn muốn ngực mình to ra, thông thường thì không có loại thuốc làm ngực phẳng đi, nhưng mấy năm trước tôi từng có một nghiên cứu cho bên quân đội. Họ bảo ngực của nữ chiến sĩ quá lớn sẽ ảnh hưởng tới thao tác, vì thế bảo tôi nghiên cứu thuốc thu nhỏ ngực. Tôi đã nghiên cứu thành công rồi. Con gái chỉ cần uống thuốc này vào là ngực thành như con trai luôn. Hơn nữa cái việc mỗi tháng một lần kia cũng dừng luôn. Nhưng sau đó, sau khi thử nghiệm một thời gian phản ứng không tốt nên dừng việc sử dụng. Cậu cần nó à? Công thức chế thuốc tôi vẫn giữ, có thể sản xuất mấy lọ rồi cho thủ hạ đem đến cho cậu. Hoặc hôm nào rảnh cậu đến đây lấy. Bà Phùng Hợp nói với Lâm Phi với ngữ khí rất tự hào. - Bà cho thủ hạ đưa đến đây ngay đi. Bà bà, còn việc nữa, uống thuốc này có tác dụng trong bao lâu? Bà có thuốc khiến ngực to trở lại, hoặc có thể nói là thuốc giải, không? Lâm Phi hỏi. - Đây không phải thuốc độc làm gì có cái gọi là thuốc giải. Chỉ cần uống một lọ nhỏ, hiệu quả trên lý thuyết có thể từ một đến mười năm. Thời gian dài hay ngắn phụ thuộc vào cơ thể và gen di truyền của người sử dụng. Hơn nữa uống thứ thuốc này vào, ngoài phẫu thuật ra, có uống thuốc gì cũng vô ích thôi. Rốt cuộc cậu có cần nữa không? Bà Phùng Hợp hỏi. - Cần, tôi cần ngay. Sản xuất xong lập tức đưa đến cho tôi, lượng đủ dùng cho một người là được. Lâm Phi nói chuyện mấy câu nữa rồi ngắt máy. Hắn thầm bi ai thay cho Ngô Tiểu Man. Tốc độ của bà Phùng Hợp rất nhanh, một giờ sau đã có chiến sĩ sinh hoá cường tráng mặc áo bác sĩ gõ cửa biệt thự của Lâm Phi. Lâm Phi ra mở cửa, nhận lấy một cái ống nghiệp màu đỏ. Ngô Tiểu Man lúc này đã bắt đầu bôi bôi chát chát lên mặt rồi. - Đây là thuốc dịch dung, mau uống đi. Lâm Phi đưa ống nghiệm cho Ngô Tiểu Man. Ngô Tiểu Man nhận lấy, cũng không cảnh giác gì, uống ực một cái cạn luôn, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu hộp hoá trang. Lâm Phi vội vang rời khỏi đó. Vừa đóng cửa thì nghe thấy tiếng thét của Ngô Tiểu Man: - Trời ơi, Lâm Phi, anh cho tôi uống cái gì, ngực của tôi, trả lại ngực cho tôi, tôi không đi du lịch nữa, trả lại ngực cho tôi!!!!