- Hoa Hoa, đây là cứ điểm tương lai của Thánh Giáo, ở đây bị ác ma khống chế, hơn nữa giáo chủ ở đây không tin tôi là trưởng lão, bà ta phản bội Thánh Giáo. Lâm Phi chỉ lão bà vừa muốn thiêu chết mình, nói với Ám Phi Hoa. - Ác ma cuối cùng sẽ bị trừng trị, ánh sáng của Thánh Giáo sẽ lan toả. Hãm hại đại trưởng lão Thánh Giáo là hành động của phản đồ. Linh hồn bà ta đã bị ác ma xâm thực, tôi nhân danh Thánh Nữ siêu độ cho bà ta, dùng lửa để đánh thức sự lương thiện trong bà ta. Thiêu chết bà ta đi! Ám Phi Hoa đưa tay chỉ giáo chủ lão bà đang quỳ dưới đất, nói. - Thiêu chết bà ta! Thiêu chết bà ta! Giáo đồ thấy Thánh Nữ họ ngày đêm cầu khấn xuất hiện đều trở nên điên cuồng, với họ mà nói, lời của Thánh Nữ chính là chỉ ý. Lão bà kia nghe Ám Phi Hoa nói thế thì gào khóc nhưng căn bản không có ai đồng tình. Mấy giây sau là bà ta bị đám người xông tới đè xuống đất trói lại rồi ném lên giàn lửa. Khói và nhiệt độ cao bắt đầu thiêu đốt thân thể bà ta, gương mặt và da bắt đầu rộp lên, bà ta kêu lên thảm thiết, cuối cùng quần áo bắt lửa rồi đến thân thể cũng cháy, tiếng thét chói tai vang lên khắp giáo đường, rất nhanh bà ta đã bị thiêu thành tro bụi. Giáo đồ trong giáo đường nhìn cảnh thiêu lại càng thêm phấn khích, cùng Ám Phi Hoa đọc Thánh ca. - Minh chủ, đừng quên bọn tôi, thả bọn tôi xuóng! Lão tóc trắng của liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ hét lên, bị trói trên giàn lửa, tuy dị năng của lão tóc đỏ có thể bảo vệ họ trong một khoảng thời gian nhưng vẫn rất khó chịu. - Họ vô tội, họ đến để giúp Thánh Giáo chúng ta tiêu diệt ác ma, thả họ xuống đi! Lâm Phi nói với đám giáo đồ. Nghe đại trưởng lão Lâm Phi nói, đám người cuồng nhiệt lập tức cho người lên thả tứ đại trưởng lão liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ xuống. Ám Phi Hoa bắt đầu dẫn giáo chúng quỳ trước bàn cầu nguyện ở giữa giáo đường, đọc lời cầu nguyện của Thánh Giáo. - Lâm Phi, không ngờ anh còn là đại trưởng lão của Thánh Giáo. Thánh Giáo chính là Thánh Giáo thần bí phát triển ngầm ở Thiên Long Liên Bang. Anh thực sự lợi hại quá, đến đây cũng gặp được giáo đồ của anh. Nữ thủ lĩnh hải tặc Đầu Lâu Hồng nói với Lâm Phi. Lâm Phi cười, cũng không giải thích nhiều, hắn nghĩ hồi đó gia nhập Thánh Giáo là do hệ thống Chiến Thần ép buộc mà. - Minh chủ, thế giới của cánh cửa tương lai này quá khủng bố và quỷ dị. Cũng may cậu tới, nếu không bọn tôi sẽ bị tiêu hao năng lượng đến chết mất. Cậu còn muốn đi tiêu diệt ác ma ở thế giới này không? Lão tóc trắng lắc lắc cánh tay bị trói đến tê dại, hỏi nhỏ Lâm Phi. - Các ông nghỉ ngơi nhanh đi, chúng ta không thể ở lại đây lâu. Thế giới này cho tôi cảm giác rất không tốt. Đến khi Ám Phi Hoa cầu nguyện xong, thế giới “lý” chuyển thành “biểu” chúng ta sẽ đến sào huyệt của ác ma. Tôi có bản đồ đến chỗ của nó. Lâm Phi vỗ vai lão tóc trắng, nói. Hơn mười phút sau Ám Phi Hoa và giáo đồ cầu nguyện xong, tất cả giáo đồ đều quỳ dưới đất đọc giáo nghĩa của Thánh Giáo. Ám Phi Hoa đứng dậy tiến lại bên cạnh Lâm Phi. - Giải thích cho tôi nghe thế giới này là thế nào, Lâm đại trưởng lão của tôi. Các anh và tôi tại sao lại xuất hiện ở đây. Tôi cảm giác sức mạnh tín ngưỡng của mình đang nhanh chóng yếu đi. Thế giới này có lẽ không phải nơi chúng ta ở. Ám Phi Hoa hỏi Lâm Phi. - Nói một cách ngắn ngọn, tứ đại trưởng lão và vị nữ hải tặc đây đi tìm một bảo tàng đặc biệt. Sau khi vào cung điện thần bí, vì một nguyên nhân nào đó đã vào thế giới này. Cô là được tôi dùng phương pháp đặc biệt để gọi tới. Phải giải quyết được ác ma ử đây thì chúng tôi mới hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, sau đó sẽ trở lại thế giới bình thường. Thế giới này có lẽ là một nhánh của thế giới vài chục năm sau của chúng ta, cũng có thể là được hư hoá. Còn về tình hình ác ma và lịch sử ở đây tôi cũng không rõ lắm. Cô vẫn nên hỏi giáo chúng tương lai của mình xem. Lâm Phi nói với Ám Phi Hoa. Ám Phi Hoa nghe thế, gọi năm sáu giáo đồ đang quỳ ra một góc hỏi. Hơn chục phút sau, Ám Phi Hoa vẻ mặt đầy nặn nề tiến lại chỗ mấy người Lâm Phi, dùng ánh mắt đặc biệt nhìn hắn. - Nguyên nhân nảy sinh thế giới này tôi đã biết. Thế giới “lý” sắp kết thúc, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi tiêu diệt ác ma. Phải tranh thủ lúc sức mạnh tín ngưỡng tôi mang đến vẫn còn, kéo giải thời gian thì thực lực của tôi sẽ càng giảm. Ám Phi Hoa không giải thích nhiều với Lâm Phi, nói xong liền quay người chọn những chiến sĩ nhiệt tình, trung thành. --- Chục phút sau, thế giới “lý” bắt đầu chuyển thành “biểu”. Ám Phi Hoa với mười hai đôi cánh đen, mặc bộ đồ hoa văn da báo đưa mười giáo đồ đem theo các loại vũ khí như gậy sắt, xẻng sắt bước ra khỏi giáo đường. Lâm Phi và Ám Phi Hoa bước ngang hàng nhau, bên cạnh Lâm Phi còn có nữ hải tặc với con dao găm, còn có tứ đại trưởng lão của liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ. Ám Phi Hoa ra đến bên ngoài, những đôi cánh đen tự đập, khói trăng nồng nặc bắt đầu tan đi rất nhiều. Thấy thế, những người đi tiêu diệt ác ma cảm thấy vững dạ hơn rất nhiều. Dọc đường Lâm Phi chỉ dẫn cho mọi người đi trên con đường đầy khói trắng, ra đến bên ngoài của một bệnh viện công trong thành phố. - Ác ma chính ở trong bệnh viện này. Lâm Phi nói với mọi người phía sau, liếc nhìn Ám Phi Hoa thì giờ cô chỉ còn bảy đôi cánh đen. Lâm Phi không dám kéo dài thời gian nữa, lập tức đẩy cửa bệnh viện bước vào trong. Lâm Phi bắt đầu căn cứ theo bản đồ trong đầu, dẫn theo mọi người đi trên hành lang tối tăm. Nhưng đi mãi đi mãi, bốn bề hành lang vọng lại rất nhiều tiếng bước chân. Mọi người cảnh giác nhìn xung quanh thì thấy từ các con đường có đến một trăm y tá không mặt, đầu bị quấn băng trắng kín mít, chạy ra. Nếu chỉ nhìn từ cổ những y tá này trở xuống thì vô cùng hấp dẫn. Những người này mặc bộ đồ y tá gợi cảm, đôi bầu ngực đầy đặn hở ra quá nửa, cặp đùi thon gọn lộ ra, dáng như người mẫu. Tay họ cầm những dụng cụ phẩu thuật. Nhưng từ cổ trở lên thì đầu không có mặt, mà bị băng trắng quấn kín. Hơn một trăm y ta giống như con rối bị điều khiển bước về phía mấy người Lâm Phi. - Các ngươi hãy xông lên! Ám Phi Hoa nói với mười giáo chúng phía sau, đồng thời chỉ vào đám y tá phía trước. Mười giáo chúng kia nghe mệnh lệnh của Ám Phi Hoa thì không chút do dự mà xông lên trước, nhưng họ xông lên nhanh và chết còn nhanh hơn. Phập! Á! Xẹt! Hàng loạt âm thanh vang lên, y tá và mười giáo chúng trung thành bắt đầu lao vào nhau, mười giáo chúng bị đám y tá vây khốn, bị dao phẫu thuật sắc bén cắt cổ, moi tim, bổ đầu. Máu tươi và dịch não của họ tuôn ra. Lâm Phi nhìn Ám Phi Hoa thấy cánh sau lưng cô đã biến mất hết. Nói cách khác, sức mạnh tín ngưỡng mà Ám Phi Hoa mang đến từ thế giới kia đã tiêu hao gần hết rồi. - Mau rút lui! Lâm Phi nói với tứ đại trưởng lão, nữ hải tặc và Ám Phi Hoa, đẩy cánh cửa có ghi “phòng điều chế” mà xông vào. Mấy người kia nhanh chóng vào theo Lâm Phi, rồi rất hiểu nhau mang bàn ghế trong phòng chặn cửa lại. Tuy bên ngoài nhìn chỉ thấy một cánh cửa nhưng không gian trong phòng rất rộng, giống như một cái đại lễ đường vậy. Trên những chiếc bàn và tủ cũ kỹ có hàng nghìn lọ thuốc. Rầm rầm rầm! Đám y tá không mặt ngoài hành lang bắt đầu phá cửa. - Cô còn khả năng chiến đấu không? Hoa Hoa, có biết cách tiêu diệt đám y tá không mặt này không? Lâm Phi hỏi Ám Phi Hoa. - Năng lượng của tôi đã cạn rồi, tôi chỉ có thể tự bảo vệ mình được thôi. Tốc độ tiêu hao sức mạnh tín ngưỡng trong bệnh viện này gấp hơn chục lần bên ngoài. Tôi đã sơ suất. Đám y tá này bị ác ma nguyền rủa, dung mạo bị đoạt mất, hơn nữa chiến đấu lực thuộc loại cực kỳ nguy hiểm, đánh chính diện chúng ta không địch lại được đâu. Nhưng tôi có cách phá một phần lời nguyền, chỉ cần cho linh hồn của chúng được thoả mãn và thả lỏng, khi gương mặt xấu xí vẫn được người bình thường quan tâm và yêu thích thì chúng sẽ không tấn công nữa. Ám Phi Hoa nói. - Ý của cô là bảo chúng ta đi yêu đám y tá không mặt đó? Lâm Phi nhìn qua cửa kính đám y tá khủng bố đang đập cửa kia mà muốn oẹ. Đột nhiên Lâm Phi nhìn vô số lọ thuốc trong phòng, nghĩ ra một cách giải quyết. Hắn dùng dị năng ba phút tìm một lượt ra hết những loại thuốc có thể dùng để trên một cái bàn lớn, rồi kéo mấy cái máy điều chế và phân tích thuốc ra giữa phòng. Lâm Phi tìm được ba cái mặt nạ phòng độc, nhìn Ám Phi Hoa, Đầu Lâu Hồng và tứ đại trưởng lão, hắn quyết định đưa mặt nạ phòng độc cho Ám Phi Hoa và Đầu Lâu Hồng trước rồi mình cũng đeo vào. - Minh chủ định điều chế thuốc sao? Mọi người đều đeo mặt nạ phòng độc, đừng điều chế thuốc độc giết mấy lão già này đấy, chúng tôi còn chưa sống đủ đâu. Lão tóc trắng thấy Lâm Phi không đưa bốn người lão mặt nạ phòng độc thì lo lắng nói. - Yên tâm, không phải chế độc dược, các ông không chết được đâu. Lâm Phi đáp, bắt đầu dùng dị năng ba phút để chế thuốc. Lâm Phi dùng số thuốc trong phòng cùng với số thuốc trong nhẫn không gian của mình và một số dụng cụ khác nhanh chóng chưng cất, dung hợp rồi điều chế. Rất nhanh đã có một luồng hơi thuốc bốc lên. Lâm Phi rất nhanh cho Ám Phi Hoa, Đầu Lâu Hồng và bản thân hắn uống một viên thuốc nhỏ màu trắng. Tứ đại trưởng lão khi ngửi thấy mùi thuốc của Lâm Phi thì cơ thể bắt đầu cứng lại, toàn thân nóng rực. - Lâm Phi, cậu đang làm gì vậy? Rốt cuộc cậu điều chế thuốc gì? Lão đầu tóc trắng có cảm giác không ổn. - Nín thở không ăn thua đâu, nếu không có thuốc giải thì thuốc sẽ đi vào cơ thể theo đường da. Các ông sẽ cảm ơn tôi, rất dễ chịu, rất hưởng thụ. Các trưởng lão của tôi, ít nhất thì thế này tốt hơn là chết. Lâm Phi nói với tứ đại trưởng lão. - Lùi vào chân tường, đừng lên tiếng. Lâm Phi lại nói với Ám Phi Hoa và Đầu Lâu Hồng, không để ý tới tứ đại trưởng lão nữa. Sau đó hắn đẩy đám bàn ghế đang chặn cửa ra cho bọn y tá không mặt vào. Cửa vừa mở thì đám y tá không mặt xông vào phòng. Nhưng rồi khi chạm vào thư thuốc Lâm Phi điều chết ra thì, thân thể chúng lắc lư mấy cái, con dao phẫu thuật trong tay rơi xuống đất, làn da từ cổ trở xuống bắt đầu biến thành màu hồng. Lâm Phi đẩy bốn vị trưởng lão vào trong đám y tá không mặt, chúng lập tức bao vây lấy bốn người. Lâm Phi nhanh chóng đưa Đầu Lâu Hồng và Ám Phi Hoa men theo tường cẩn trọng mò ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trong “phòng điều chế” phát ra những tiếng kêu “Á! Á! Á” - Lâm Phi, tứ đại trưởng lão đối phó với hơn trăm y tá, họ sẽ chết mệt mất. Anh có muốn đi giúp không? Ám Phi Hoa nghe thấy âm thanh kinh khủng đó, nghĩ một lúc thì nói với Lâm Phi ở bên cạnh. - Bốn lão ấy không dễ chết vậy đâu. Chúng ta phải nhanh chóng tới nơi của ác ma, tiêu diệt được nó thì tất cả chúng ta sẽ rời khỏi được thế giới này, như thế họ cũng “được cứu” rồi. Lâm Phi vừa nói vừa kéo Ám Phi Hoa chạy đi. - Rốt cuộc anh đã chế thuốc gì? Đầu Lâu Hồng đuổi theo đằng sau, hỏi. - Tin tôi đi, cô không muốn biết nó là thứ gì đâu. Lâm Phi đáp, nhanh chóng đem theo hai cô gái chạy về phía căn phòng có ác ma… - Lâm Phi, a a a a, tôi phải giết cậu!!! - Minh chủ, á á á…đồ súc sinh… Hành lang vốn yên tĩnh của bện viện vọng ra tiếng nguyền rủa Lâm Phi và tiếng kêu thảm thiết. Lâm Phi cũng không bận tâm, hắn tiếp tục đưa Thánh Nữ Ám Phi Hoa của Thánh Giáo và nữ hải tặc Đầu Lâu Hồng chạy vào sâu trong bệnh viện. - Lâm Phi, tôi phát hiện anh đã trở nên không có tiết tháo gì cả. Ám Phi Hoa nói. - Đều là vì cứu các cô, cũng là vì cứu họ tôi mới làm vậy. Lâm Phi đắc ý đáp. Đầu Lâu Hồng lúc này cũng nghĩ ra vừa rồi Lâm Phi đã chế loại thuốc gì, nhưng Đầu Lâu Hồng cũng không được lạc quan như Lâm Phi với Ám Phi Hoa, đặc biệt là trong không gian nguy hiểm này, Đầu Lâu Hồng lo lắng về ác ma mà ba người sắp gặp hơn.