Sau khi nghe thấy Lam Bách Hợp nói cô là sát thủ, ở nơi này sẽ gặp nguy hiểm. Lâm Phi chỉ ồ một tiếng, vẻ mặt không quan tâm rồi tiếp tục húp bát canh thịt ngon tuyệt sùm sụp sùm sụp. Đối với Lâm Phi, nghề nghịệp sát thủ này không có gì uy hiếp cả. Lâm Phi chính là người vừa đi ra khỏi đám ác nhân. Trong ngục giam Tạp Nhĩ có một phần mười số tù nhân là sát thủ mà vẫn trở thành đàn em của hắn. Hơn nữa, Lâm Phi nhớ tới lúc hắn còn ở trong ngục giam Tạp Nhĩ hắn đã bị Hệ Thống Chiến Thần khống chế thân thể giết chết một tên sát thủ tự xưng là sát thủ Ác Quỹ xếp hạng ba gì đó. Bây giờ nhớ lại thực lực của tên ác quỷ kia, nếu đánh nhau chính diện thì cũng không còn cảm giác quá kinh khủng nữa. Nhìn thấy Lâm Phi không nói gì mà tiếp tục uống bát canh thịt, Lam Bách Hợp tức đến cắn chặt hàm răng. - Cạch! Lâm Phi đặt bát canh thịt to đã bị uống cạn sạch lên trên mặt bàn. - Cô làm canh thịt có mùi vị không tệ.. Cho tôi thêm một bát nữa đi. Lâm Phi sờ sờ miệng, vô cùng tự nhiên nói với Lam Bách Hợp. - Tôi thật sự là sát thủ, là sát thủ xếp hạng thứ chín mươi bảy trên bảng xếp hạng sát thủ liên bang, chẳng lẽ anh không sợ tôi? Tôi là sát thủ đấy. Chúng ta không phải người cùng một thế giới. Chuyện ngày hôm qua, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Ở bên cạnh tôi, anh không biết ngày nào sẽ mất mạng Lam Bách Hợp kiềm chế cơn giận bộc phát, nói với Lâm Phi. Dù sao ngày hôm qua, thiếu niên tên Lâm Phi này cũng đã cứu cô một mạng Nếu không thì Lam Bách Hợp đã sớm rút dao kết liễu tên Lâm Phi thọat nhìn vô lại này rồi. - Người chết ở trên tay tôi có khả năng không ít hơn cô đâu. Lâm Phi trả lời. - Anh là sự cố chữa bệnh, không giống với tôi. Lam Bách Hợp nghĩ câu trả lời của Lâm Phi rất đúng Y thuật của tên Lâm Phi này đã giết chết rất nhiều người. Theo cô nghĩ thiếu niên tự xưng là bác sĩ trước mắt này, chắc hẳn là y thuật quá kém, tay nghề không cứu được người nên đã bị thu hồi và hủy bỏ chứng nhận hành nghề bác sĩ. Vì thế hắn mới thất vọng đi tới chỗ này. Cô nào biết được Lâm Phi bị cô nghĩ là lang băm này, từ sau khi bị Hệ Thống Chiến Thần phụ thể một năm trước, tự mình giết chết mấy chục bạn học, hơn nữa còn cả trăm chiến sĩ mộng cảnh của Bách Thú Đế Quốc, số lượng người chết trên tay hắn đã hơn trăm người rồi. - Rồng biến dị biết phun lửa tôi cũng đều giết qua, sát thủ có gì đáng sợ? Lâm Phi khẽ nói. Sau khi thấy Lam Bách Hợp không muốn hắn ở lại, hắn chuẩn bị dùng hành động chứng minh thực lực bản thân. Lâm Phi nhanh chóng giơ tay trái ra cầm lấy quả táo lớn trên bàn. Tay phải cũng mau chóng giơ ra cầm lay con dao kim loại sắc bén đang đặt trên bàn phía trước Lam Bách Hợp. - Động tác thật nhanh chóng Thấy Lâm Phi vừa ra tay, chớp mắt một cái, con dao đã ở trên tay Lâm Phi rồi. Vẻ mặt Lam Bách Hợp bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Hai tay Lam Bách Hợp nhanh chóng đặt vào chỗ trang bị kiếm năng dưới chân, chuẩn bị nếu Lâm Phi có hành động gì nguy hiểm thì lập tức hất bàn lên chiến đấu với Lâm Phi. Mà thấy hành động mờ ám của Lam Bách Hợp, Lâm Phi chỉ cười nhẹ, không thèm để ý tới. Hắn ném quả táo lên không trung tay phải nhanh chóng vươn ra, nắm lấy con dao. Xẹt xẹt xẹt... Ánh sáng từ con dao kim loại liên tục loé lên trước người Lâm Phi, cắt quả táo lớn đang trên không trung từ những góc độ khác nhau. Lúc quả táo rơi xuống mặt bàn, vỏ quả táo từ từ tuột khỏi quả táo. Nhìn quả táo được gọt sạch sẽ. không bị cắt lẹm vào chút thịt táo nào, Lâm Phi hài lòng nhìn quả táo đã được mình gọt sạch vỏ, lại đặt con dao lên bàn. Lâm Phi cầm lấy miếng táo đã được gọt sạch, bỏ vào trong miệng bắt đầu nhai. - A, dao nhanh thật. Góc độ thật qủy dị. Không đúng cách ra tay này sao lại nhìn quen mắt như vậy chứ? Hình như đã được xem trong video rồi. A, đây chính là tuyệt chiêu của Vô Ảnh Sát Thủ đứng vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng sát thủ liên bang đã biến mất hơn mười năm trước, Vô Ảnh Đao. Trong lòng Lam Bách Hợp khiếp sợ nghĩ tới. Tuy vẻ mặt vẫn như cũ nhưng trong lòng cô đã kinh ngạc đến không biết như thế nào cho phải. Đây chính là tuyệt kỹ của Vô Ảnh Sát Thủ, là tồn tại giống như Thần trong giới sát thủ vậy. Mấy năm trước, cô đã xem video này vô số lần nhưng cũng không bắt chước được tuyệt kỹ giết người này. Không ngờ hôm nay cô lại may mắn tận mắt nhìn thấy, cũng không phải dùng để giết người mà là dùng để gọt vỏ táo. Vẻ mặt Lam Bách Hợp nhìn về phía Lâm Phi bắt đầu trở nên nghiêm túc. Cô đứng dậy, nói: - Anh và Vô Ảnh Sát Thủ có quan hệ gì? Anh vừa mới dùng tuyệt chiêu Vô Ảnh Đao đúng không? Anh tìm tôi là có mục đích gì? Không đúng! lấy thân phận truyền nhân của Vô Ảnh Sát Thủ, căn bản không cần tìm đến một sát thủ xếp hạng thứ 97 như tôi. - Cái gì mà Vô Ảnh Đao, Vô Ảnh Sát thủ chứ? Lâm Phi bắt đầu nhớ lại thủ pháp gọt táo này đã được học từ đâu. Hỉnh như là ở ngục giam Tạp Nhĩ, một lão già gầy yếu tầm thưòng mặc quần áo cũ rách, trên đầu có một vết sẹo đen dài. Lão giả này ở trong phòng ăn số một ở ngục giam Tạp Nhĩ, phụ trách dùng thìa gọt vỏ trái cây kiêm biểu diễn cho các tù nhân khác. Sau đó ông ta sẽ giữ lại một ít trái cây làm thù lao cho ông ta. Lúc ấy Lâm Phi là đại ca của ăn số một. Nhìn thấy vị đàn em này gọt vỏ trái cây chất lượng không tệ, động tác còn rất phong cách nên đã cho ông ta hai điếu thuốc lá để đổi kỹ năng gọt vỏ táo này của ông ta. - Nếu Vô Ảnh Sát Thủ mà cô nói là một lão già trên đầu có vết sẹo thì chỉ sợ đúng là ông ta rồi. Tôi không phải truyền nhân của ông ta, chỉ là có chút duyên phận với ông ta nên đã học được kỹ năng gọt vỏ táo này của ông ta thôi. Lâm Phi không để ý trả lời. Mà nghe thấy Lâm Phi trả lời, thấy Lâm Phi thật sự biết được Vô Ảnh Sát Thủ, tồn tại đứng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ là vị thần trong lòng mình, Lam Bách Hợp cũng không nhịn được mà kích động. - Kỹ năng Vô Ảnh Đao là đao pháp giết người vô cùng kinh khủng. Mười năm trước, thời đại sát thủ liên bang hoành hành, Vô Anh Sát Thủ đã lấy đao pháp khủng khiếp của ông ta để trở nên nổi tiếng trong giới sát thủ. Cho dù là chiến đấu với cơ giáp hay chiến đấu với người thật, mục tiêu đã bị ông ta nhắm trúng thì không ai có thể trốn thoát số phận bị ông ta giết chết. Ông ta chính là thần thoại của giới sát thủ . Nhưng anh, giờ anh lại dùng Vô Ảnh Đao Pháp để gọt vỏ táo. Anh, anh... Lam Bách Hợp nghĩ tới đao pháp thần thoại trong lòng lại bị thiếu niên trước mắt này dùng để gọt vỏ táo. Thật đúng là lăng mạ! Nhất thời, sắc mặt cô đỏ bừng không biết nên nói cái gì cho phải. Mà nghe thấy Lam Bách Hợp chỉ trích, Lâm Phi bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục đưa tay lấy táo ăn. Lâm Phi không muốn nói cho Lam Bách Hợp này biết, bây giờ, vì sát thủ tiền bối giống như Thần trong lòng cô cũng dùng Vô Ảnh Đao Pháp để gọt trái cây cho các tù nhân khác kiêm biểu diễn để kiếm lấy chút thù lao hoa quả. - Vô Ảnh Sát Thủ tiền bối thân thể còn khỏe chứ? Mười năm trước, ông ấy đã biến mất khỏi giới sát thủ. Bên ngoài có đủ các loại tin đồn. Ông ấy đã rửa tay bằng chậu vàng, ẩn cư đến một tinh hệ xa xôi của Thiên Long Liên Bang làm bạn với mỹ nữ bên bờ biển, hưởng thụ cuộc sống lúc tuổi già. Chắc tin đồn này là sự thật. Lam Bách Hợp kiềm chế cảm xúc kích động của bản thân lại, ngồi xuống ghế, dò hỏi Lâm Phi. - Thân thể ông ta rất tốt. Giờ ông ta đang ở trên một tinh hệ xa xôi của Thiên Long Liên Bang có ăn có uống có bờ cát, còn có rất nhiều bạn bè. Mỗi tháng ông ta đều có thể ngồi xe đi đường xa ra ngoài hóng gió, rèn luyện thân thể. Sau khi Lâm Phi nhớ lại ngục giam Tạp Nhĩ được thành lập trên sa mạc của tinh cầu Vô Tội xa xôi, hoàn cảnh gian khổ và khai thác tinh thạch thủ công kia, liền nói với Lam Bách Hợp. Nghe Lâm Phi trả lời, Lam Bách Hợp cũng không hỏi tiếp nữa. Nếu hỏi tiếp chứng tỏ có âm mưu rồi. - Anh đã biết Vô Ảnh Sát Thủ, cũng học đưọc tuyệt kỹ Vô Ảnh Đao của ông ấv. Anh chắc là người thừa kế ý chí của ông ấy rồi, trở thành một cường giá sát thủ mới trên bảng xếp hạng. Anh không thể để Vô Ảnh Đao mai một tới vịêc gọt táo và nghề nghiệp bác sĩ của anh được... Sau khi suy nghĩ một chút, Lam Bách Hợp bắt đầu khuyên Lâm Phi đi vào giới sát thủ. Mà nghe thấy Lam Bách Hợp không ngừng thuyết phục, Lâm Phi cũng không nhúc nhích chút nào. Đáng buồn cười! sát thủ cũng không phải là một nghề có tiền đồ suốt đời. Vua sát thủ trong ngục giam Tạp Nhĩ, Vô Ảnh sát Thủ kia chính là ví dụ điển hình nhất. Nhưng thỉnh thoảng lại làm một hai nhiệm vụ, kiếm một chút tiền làm thêm, đối với người không có đồng nào như làm Phi mà nói, đây là một chuyện vô cùng thích hợp.