Sau khi Lâm Phi đếm tới ba, ông viện trưởng mở to mắt, lớp sương mù che hai mắt đã bị tan ra. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Phi. - Lâm Phi, chúng tôi đã đánh giá thấp cậu. Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy cậu lại có thể tạo ra một nhân cách thứ hai, khiến cho tinh thần chủ thể của tôi bị phân liệt. - Cậu rất đặc biệt, rất đặc biệt. Đột nhiên tôi có cảm giác rằng cậu không phải là người của thế giới này. Ông viện trưởng nói với Lâm Phi. Sau đó ông ta nhìn vào bà bác sĩ thần sắc đang khẩn trương ở phía sau. - Viện trưởng, ông không sao chứ? Bà bác sĩ vội vàng hỏi ông viện trưởng. - Tôi rất tốt, thật lâu rồi không có cảm giác tốt như vậy. Lúc này tôi có cảm giác vô cùng thanh tỉnh. Tôi nghĩ tới rất nhiều việc, muốn đi xử lý một chút. - Đi, chúng ta đi ra ngoài trước. Tôi muốn đi kiểm tra tinh thần của mình một chút, thay đổi ý nghĩ của tôi thành hành động. Ông viện trưởng nói xong liền kéo bà bác sĩ rời đi. - Ông đi trước đi, tôi còn có vấn đề cần phải hỏi bệnh nhân Lâm Phi này một chút. Bà bác sĩ nói với ông viện trưởng. - Bà đừng giết Lâm Phi, hắn rất đặc biệt. Sau khi ông viện trưởng nhỏ giọng dặn dò, liền quay người, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại bà bác sĩ, Nhã Điển Na đang bị trói và hôn mê, và Lâm Phi cũng đang bị trói. - Cậu rất lợi hại đấy Lâm Phi, lại có thể thôi miên viện trưởng bệnh viện tâm thần đứng đầu Liên Bang Thiên Long. Tôi cảm giác viện trưởng đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác. - Viện trưởng bệnh viện tâm thần đứng đầu Liên Bang Thiên Long đã có được nhân cách thứ hai, tinh thần bị phân liệt, nhân cách chủ bị nhốt, do nhân cách phụ khống chế thân thể, thật sự là một chuyện mỉa mai. Bà bác sĩ nói. - Ông viện trưởng quá mệt mỏi. Hắn suy nghĩ quá nhiều vấn đề, cũng tiếp xúc với quá nhiều người không bình thường, cho nên ở sâu trong nội tâm mới chôn cái tai hoạ ngầm này. - Việc tôi làm chỉ là khiến cho tai hoạ ngầm này bộc phát sớm hơn một chút mà thôi, không tính là gì cả. Bà xem, hiện tại ông viện trưởng bị nhân cách khống chế thân thể, tinh thần trở nên tốt hơn. Đối với bệnh viện tâm thần đứng đầu liên bang mà nói thì có khả năng đây lại là một chuyện tốt. Lâm Phi trả lời. - Ngay cả viện trưởng cũng không thể thôi miên được cậu, lại còn bị cậu thôi miên. Ở đây chúng tôi không trị liệu được cho cậu đâu, Lâm Phi. Nếu như cậu thông qua con đường bình thường tới bệnh viện tâm thần này thì bây giờ tôi đã có thể thả cậu rời đi. Thả cho tai họa ngầm như cậu rời đi, để cậu gây tai họa cho những người khác, hoặc là giữ cậu lại làm bác sĩ. - Nhưng cậu lại là do tầng cao của quân đội liên bang Thiên Long đưa tới, cho nên tôi không có quyền thả cậu đi. Hy vọng cậu an phận sinh hoạt ở trong bệnh viện tâm thần của chúng tôi. - Đương nhiên, nếu như cậu và bạn cậu không gây chuyện thì... tôi sẽ đãi ngộ hết sức phóng khoáng. Lâm Phi, cậu thấy thế nào? Bà bác sĩ hỏi Lâm Phi. - Rất tốt, tôi sẽ không gây chuyện đâu. Vừa nãy tôi nhìn thấy trên quảng trường, có một thiếu nữ tóc trắng gọi là Ám Phi Hoa. Tôi vốn quen biết cô ấy. Bà có thể sắp xếp cho ba người chúng tôi ở cùng một phòng bệnh được không? Tốt nhất là nên tháo băng bó trên người tôi và Nhã Điển Na ra, bị băng bó thế này rất khó chịu đấy. Tôi hứa với bà là sẽ không khiến cho mọi người phiền toái thêm nữa. Lâm Phi nói. - Muốn ở chung phòng bệnh cùng Ám Phi Hoa sao? Cậu là người có quen biết rất rộng đấy, ở chỗ này vẫn còn có thể gặp được người quen. - Cô gái này cũng có chứng tưởng tượng cực độ giống như cô bạn Nhã Điển Na của cậu. Tôi sẽ sắp xếp cho các cậu đổi phòng bệnh. Cậu nhớ kỹ phải tuân thủ ước định của cậu. Lâm Phi, tôi sẽ trông chừng viện trưởng đấy. Nếu cảm thấy hắn làm việc không đúng thì tôi sẽ lại tới tìm cậu. Bà bác sĩ nói. - Có cần tôi đổi nhân cách chủ của viện trưởng về không? Lâm Phi lên tiếng hỏi. - Vài chục năm nay, tôi luôn ở bên cạnh viện trưởng. - Tôi biết rõ nguyên nhân viện trưởng sống quá mệt mỏi như vậy. Nhưng bây giờ nhìn thấy viện trưởng buông lỏng, tôi rất vui. - Hơn mấy chục năm qua tôi không thấy vẻ mặt viện trưởng buông lỏng như thế rồi. Bà bác sĩ tự nhủ rồi xoay người, lại mở cửa gian phòng, đi ra ngoài. Khi bà bác sĩ ra khỏi phòng liền, nói với mấy bác sĩ canh giữ ở cửa ra vào mấy câu. Sau đó, bốn bác sĩ đi đến trước giường bệnh, tháo băng bó màu trắng trên người Lâm Phi và Nhã Điển Na ra, chuẩn bị mang Lâm Phi và Nhã Điển Na đổi sang gian phòng khác. - Tôi có thể tự đi được. Các người đỡ cô ấy là được rồi. Lâm Phi ngăn cản bác sĩ đang cúi xuống muốn đỡ mình. Bốn bác sĩ mang Nhã Điển Na. Lâm Phi đi bên cạnh đám bọn họ, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh này, bắt đầu đi trên hành lang rộng rãi trong lâu đài cổ bằng kim loại này. Tiếng giày nện vào mặt đất bằng kim loại tạo ra tiếng thùng thùng. Ở trong hành lang âm trầm này, tiếng vang nghe cực kỳ rõ. Sau khi đám người Lâm Phi đi qua hành lang, bắt đầu đi vào thang máy. Chỉ chốc lát đã đi tới trước cửa phòng bốn linh bốn trên tầng bốn của lâu đài cổ bằng kim loại này. Một bác sĩ lấy một chùm chìa khóa lớn kiểu cũ từ trong túi quần ra mở cửa. Két một tiếng, cánh cửa sắt bị đẩy ra. - 404, tên gian phòng này thật đúng là có cá tính. Lâm phi vừa cảm thán đã bị đẩy vào trong gian phòng này. Nhã Điển Na bị hôn mê cũng được đưa vào gian phòng. Gian phòng này rất lớn, đều là màu trắng. Ngoài giường và phòng vệ sinh ra thì không còn có vật gì khác. Lâm Phi chỉ thấy có hai chiếc giường bằng sắt. Nằm ở trên chiếc giường dựa vào cửa sổ là một cô gái tóc trắng, chính là thánh nữ tà giáo, Ám Phi Hoa. Lúc này Ám Phi Hoa đang ngẩn người nhìn lên nóc nhà màu trắng, không có phản ứng đối với việc đám người Lâm Phi tiến vào. Sau khi bốn bác sĩ đặt Nhã Điển Na lên chiếc giường sắt còn lại liền xoay người rời đi. Lâm Phi đi đến bên giường Nhã Điển Na, dùng tay dùng sức véo cánh tay của Nhã Điển Na vài cái. Lập tức Nhã Điển Na tỉnh dậy, hai mắt sáng ngời trở lại. - Tôi đang ở đâu thế? Sao gian phòng lại thay đổi rồi? A, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp tóc trắng nữa. Dáng vẻ của cô ấy thật lạ mắt. Sau khi tỉnh lại, Nhã Điển Na đưa mắt nhìn bốn phía rồi nói. - Dáng vẻ truyền giáo của cô ấy rất lạ nhưng tốt nhất là cô đừng khiến cô ấy chú ý. Đây là thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa của Liên Bang Thiên Long. Dưới tay cô ấy có rất nhiều giáo chúng cuồng nhiệt. - Lúc chúng ta chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần này, nếu như cô trêu chọc cô ấy thì sẽ gặp phiền toái còn lớn hơn trêu chọc quân liên bang. Lâm Phi dặn dò Nhã Điển Na bên cạnh. - Chạy sao? Đúng, chúng ta phải chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần này. Tôi là một người bình thường, ở chỗ này sẽ trở nên ngu si đấy. Lâm Phi, anh đã nghĩ ra cách nào để chạy trốn khỏi nơi này chưa? Nhã Điển Na hỏi Lâm Phi. - Đợi đi, tạm thời thì vẫn chưa có cách nào. Lâm Phi khoát tay áo trả lời. Sau đó, Lâm Phi đi đến bên giường Ám Phi Hoa, lắc lư thân thể Ám Phi Hoa. - Thánh nữ Thánh giáo Ám Phi Hoa, cô vậy mà lại ở chỗ này lười biếng không tiến. Cô đã quên sứ mạng lật đổ thống trị tà ác Liên Bang Thiên Long rồi hả? Cô đã quên ý chỉ của trời cao giao cho cô là phải mang đến tương lai sáng sủa cho nhân loại rồi sao? Lâm Phi nói với Ám Phi Hoa. - Anh là ai? Tôi không quên sứ mạng của tôi. Bây giờ tôi đang rất cố gắng ở chỗ này. Sau khi Ám Phi Hoa nghe được lời nói của Lâm Phi, lập tức sững sờ, vừa nhìn lên trần nhà vừa dùng như tiếng lẩm bẩm trả lời Lâm Phi. - Cô đang cố gắng làm cái gì vậy? Sao tôi không thấy cô hành động gì thế? Nhã Điển Na có chút tò mò nói. - Tôi đang cố gắng suy nghĩ, sắp xếp một kế hoạch vĩ đại cho Thánh giáo và toàn bộ loài người sau này. Ám Phi Hoa trả lời nghiêm túc.