Sau khi nữ học viên tiến vào cảnh huấn luyện chiến đấu sơ cấp ảo, trước mắt cô là một mảnh biển rộng, bản thân cô đang đứng trên một võ đài kim loại to lớn. Võ đài kim loại này được xây trên biển lớn, cao hơn mặt biển mười mét. Đối diện nữ học viên là ảnh ảo của bản thân với vẻ mặt lạnh lùng, hung ác, ra tay không chút lưu tình. Dưới võ đài kim loại là đại dương mênh mông không thấy đấy. Trong biển còn có vô số con cá nhỏ ăn thịt người to bằng nắm tay. Mấy lần trước, nữ học viên bị đánh rơi xuống biển nhưng không chết, hoặc khi nhảy xuống biển trốn đều bị cá ăn thịt người cắn hết thịt trên người chỉ còn lại bộ xương. Nữ học viên đã nếm thử nhiều lần đau đến xương tuỷ nên thông minh hơn, dù bị đánh chết cũng không từ trên võ đài kim loại nhảy xuống biển trốn nữa. Nữ học viên lần lượt sống lại. Lúc Hệ Thống Chiến Thần tiến hành đếm ngược mười, chín, tám, bảy… ba, hai, một liền bắt đầu chiến đấu với ảnh ảo của chính mình. - Cái hệ thống khốn kiếp này, tên Lâm Phi khốn kiếp kia, sao hắn không nói trước cho mình biết chiến đấu với bản thân mình kinh khủng như vậy. Nữ học viên oán giận, lại tiếp tục vung quyền, đánh về phía ảnh ảo đang nhắm hướng về phía mình. Mấy giây sau, đầu cô ta bị nổ tung, chết đi, rồi hoàn cảnh lại lặp lại lần nữa. Trong phòng trọ nhỏ, Lâm Phi nhìn vẻ mặt nữ học viên nằm bên cạnh mình đang thống khổ, đồng thời cũng chảy từng giọt mồ hôi. Lúc này, Lâm Phi không dám lau mồ hôi cho nữ học viên kia. Có trời mới biết Hệ Thống Chiến Thần có coi hành động lau mồ hôi của hắn là hành động gây nguy hại đến nữ học viên kia hay không. Thôi thì mặc kệ. Lâm Phi biết, nếu Hệ Thống Chiến Thần bám vào trên người nữ học viên đi tìm mình quyết đấu thì đây sẽ là trận chiến mà chỉ khi có một bên chết đi mới có thể dừng lại được. Lâm Phi không muốn thử. - Thân thể hiện tại của mình quá yếu, còn chưa thích ứng nên chưa thể phát huy được nhiều chiêu thức chiến đấu của mình. Tốt nhất là rèn luyện thân thể, cố gắng khôi phục trước đã. Lâm Phi nghĩ trong lòng xong liền bỏ chăn, bắt đầu làm hít đất, gấp bụng và nhảy cóc ở góc giường. - Một cái, hai cái… hai nghìn chín trăm năm mươi sáu cái, hai nghìn chín trăm năm mươi bảy… ba nghìn. Lâm Phi cắn chặt răng, cố gắng làm xong ba nghìn cái mới dừng lại. Lúc này, cả người Lâm Phi đổ đầy mồ hôi, giống như vừa mới bước ra từ trong nước vậy. Tấm đệm dưới chân Lâm Phi đã thấm đầy mồ hôi. Lâm Phi cảm giác, dù bây giờ mình ngồi yên hay đi lại thì bắp thịt vẫn đang không ngừng run rẩy. Lâm Phi cố gắng chống lại mệt nhọc cùng buồn ngủ, đỡ vách tường đi vào trong phòng tắm, ngồi vào trong bồn tắm nhỏ màu trắng, bắt đầu xả nước nóng. - Tắm chút nước nóng, giảm bớt đau cơ bắp để ngày mai mình còn có thể hoạt động. Nếu không, với thân thể hiện tại của mình mà rèn luyện theo mức độ này thì ngày mai mình sẽ không xuống giường được. Lâm Phi nghĩ thầm trong lòng. Sau khi hắn ngâm trong nước nóng được nửa giờ thì mới cảm giác cả người thoải mái chút. Từ bồn tắm bước ra ngoài. Lâm Phi lau khô thân thể, rồi lại trở lại trên chiếc giường lớn. Bởi vì góc giường nơi hắn rèn luyện lúc trước đã bị mồ hôi làm ướt nên Lâm Phi chỉ có thể chọn một chỗ khác, cố gắng không chạm đến nữ học viên kia, để ngủ. Lâm Phi vừa mới nằm xuống liền nghe được nữ học viên bên cạnh thét lên ‘A’. - Tôi đã thành công, đã giết chết tên nữ lưu manh kia rồi, tôi đã giết chết chính mình rồi. Nữ học viên kia mở ra hai mắt, tự lẩm bẩm một mình. - Chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu trong không gian nhiệm vụ lần thứ nhất. Lâm Phi nói với nữ học viên bên cạnh. - Tôi cho rằng, tôi suýt chết, không về được. Nhưng phương pháp anh nói cho tôi rất hữu ích, lấy súng đổi mạng, làm cho cô ta chết trước mấy giây là được. - Nhưng sao anh không nói cho tôi biết nhiệm vụ kia khó như vậy. Lần sau, tôi thà đi giết một ngàn người cũng không đi rèn luyện trong không gian kinh khủng như vậy. Nữ học viên oán giận nói với Lâm Phi. Chẳng qua, vẻ mặt cô nhìn về phía Lâm Phi rất khác lạ. - Cô nghĩ rằng giết một ngàn người trong thành phố này dễ lắm hay sao. Hôm nay là do quân đội cùng cảnh sát không có chuẩn bị nên mới để cô giết được 100 người. Ngày mai, đừng nói là một ngàn người, mà dù muốn giết 100 người thì cô cũng sẽ bị quân đội cùng cảnh sát bao vây. - Hơn thế nữa, nếu cô chọn nhiệm vụ thứ nhất thì chuyện này sẽ không có đường về. Với nhân phẩm của Hệ Thống Chiến Thần thì sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ giết ngàn người sẽ là nhiệm vụ giết vạn người, có thể còn là giết trăm ngàn người. Lâm Phi nói. Nữ học viên kia suy nghĩ một chút, rồi dùng giọng nói vô lực nói với Lâm Phi: - Ngày mai, chúng ta nghĩ biện pháp rời khỏi tinh cầu này đi. Chắc ngày mai sẽ truy nã tôi trong toàn thành phố này. Bây giờ, tôi đánh một người còn được chứ nếu gặp phải quân đội vũ trang cùng lực lượng cảnh sát thì căn bản không đánh thắng được. - Rời khỏi tinh cầu này ư, cũng được. Dù sao nơi này tôi cũng không có quá nhiều lưu luyến. Cô có chỗ cần đến không? Hoặc cô muốn đến tinh cầu nào? Lâm Phi hỏi. - Có một tinh cầu, tôi vẫn muốn đến đó. Trước khi tôi bị Hệ Thống Chiến Thần nhập vào thân thì vẫn muốn tới nơi đó. Lẽ ra, tôi định chờ sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì sẽ ghi danh đến đó, nhưng bây giờ không còn thời gian nữa rồi. - Nơi đó là tinh cầu mà tất cả sinh viên trường quân đội đều mơ ước, học viện quân sự Bắc Đẩu ở Bắc Đẩu tinh, học viện quân sự đệ nhất Thiên Long Liên Bang. Nữ học viên kia nói với Lâm Phi. - Cái gì, Bắc Đẩu tinh sao. Lâm Phi kinh ngạc nói. Sâu trong lòng hắn lại cảm thán, trời cao lại muốn hắn đến Bắc Đẩu tinh lần nữa sao. - Không đến nơi đó có được hay không. Nơi đó rất nguy hiểm. Chúng ta đến một tinh cầu ít người thấy, tìm một đại thảo nguyên đi. Như vậy, tỷ lệ Hệ Thống Chiến Thần muốn cô làm nhiệm vụ sẽ ít đi. Cô cũng có thể từ từ mạnh mẽ lên. Lâm Phi lên tiếng khuyên giải. - Không, tôi không muốn đến tinh cầu ít người. Tôi không muốn cùng anh đến nơi hoang dã. Tôi phải đến Bắc Đẩu tinh, tôi muốn đi xem học viện quân sự Bắc Đẩu. Bây giờ, tôi bị Hệ Thống Chiến Thần nhập thân, có thể sẽ chết trong nhiệm vụ tiếp theo. Trước khi chết, tôi muốn hoàn thành nguyện vọng này của mình. Tôi muốn đến học viện quân sự Bắc Đẩu. - Gặp hiệu trưởng kiêu hùng và PHBB trong đệ nhất y học viện cùng các nhân vật truyền kỳ của trường quân đội Bắc Đẩu rồi mới chết Nữ học viên kia kiên quyết nói. - Cái ông hiệu trưởng kia không phải kiêu hùng. Ông ta chính là một lão già hèn hạ. Còn Phùng Hợp Bà Bà của đệ nhất y học viện, nếu cô gap bà ấy thì chắc rằng bà ấy sẽ coi cô là vật thí nghiệm. Lâm Phi nói với nữ học viên bên cạnh. Trong đầu hắn lại nghĩ tới cảnh Phùng Hợp Bà Bà vì muốn nghiên cứu Hệ Thống Chiến Thần mà sẽ cho nữ học viên này vào trong các phòng thí nghiệm để giải phẫu phân tích. - Không cho phép anh nói xấu các thần tượng của tôi, nếu không thì tôi sẽ quyết đấu với anh. Bây giờ, kỹ thuật đánh nhau của tôi đã tăng lên rồi. Nữ học viên vô lực, tức giận, giơ nắm đấm nho nhỏ của mình trước mặt Lâm Phi, nói. - Được rồi, nghe lời cô, đi Bắc Đẩu tinh. Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ dẫn cô đi liên lạc với phi thuyền vũ trụ nhập cư trái phép. Lâm Phi có chút không bất đắc dĩ nói. - Đúng rồi, vì sao cô giết người đều là nam giới mà không giết nữ giới vậy? Là Hệ Thống Chiến Thần yêu cầu sao? Lâm Phi hỏi nữ học viên bên cạnh. - Tôi ghét nam giới các anh, tôi thích nữ giới, cho nên tôi đều giết nam giới, để nam giới càng ít càng tốt. Nữ học viên không kiêng kị nói.