Lâm Phi theo tiếng kêu la thảm thiết đi nhanh về phía phòng học kia. Xuyên qua cửa thuỷ tinh trong phòng học, Lâm Phi thấy bên trong phòng học có một thiếu nữ tóc dài, mặc đồng phục, mặt không chút thay đổi, hai tay dính đầy máu tươi đang nhanh chóng giết người trong phòng học. Bên cạnh cô gái đã có hơn mười thi thể, trong đó còn có thi thể của một giáo viên nam. Tốc độ cùng phương pháp giết người của cô gái rất nhanh, gần như một chiêu liền chết. Lâm Phi ở ngoài cửa nhìn động tác của cô ta rất quen thuộc. Đây chính là phương thức giết người khi Hệ Thống Chiến Thần nhập vào thân. Rất nhanh, cô gái giết hết những học sinh cùng giáo viên liền ngây người tại chỗ một lúc. Tiếp đó, cô ta nhìn qua cửa sổ, đối mặt với Lâm Phi một chút rồi không để ý đến Lâm Phi nữa. Cô gái xoay người, bước nhanh tới, mở ra cửa sổ, rồi tung người nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài. Bây giờ, Lâm Phi đã xác định, chiếc lông chim Hệ Thống Chiến Thần kia đã nhập vào người cô gái này. Lâm Phi thử gọi Hệ Thống Chiến Thần trong đầu nhưng không có phản ứng. - Kẻ xông vào, nhiệm vụ quá khứ lần này của ngươi đã xong, để chuyện quá khứ đã xảy ra về quỹ đạo đi. Giọng nói thần kỳ lại vang lên trong đầu Lâm Phi. - Quá khứ về quỹ đạo ư. Nhưng ta muốn lấy lại lông chim Hệ Thống Chiến Thần. Khốn kiếp, sao ngươi không nói sớm. Lâm Phi tức giận, nói thầm trong lòng. - Chiến thần ba phút. Lâm Phi thử khởi động dị năng trở lại quá khứ để sửa chữa nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi một chút nào. - Ngươi là Hệ Thống Chiến Thần, thế mà lúc trước còn nói mình là tồn tại cường đại nhất, dù ai cũng không thể khống chế ngươi. Vậy mà bây giờ, ta lại không dùng được dị năng, đúng là đồ tự kiêu. Lâm Phi nghĩ trong đầu như vậy, rồi nhanh chóng đẩy ra cửa sau phòng học đầy máu tanh này, nhìn qua nơi cửa sổ. Lúc này, Lâm Phi nhìn xuống thì không hề nhìn thấy bóng dáng của cô học sinh tóc dài kia. Cái cô học sinh bị Hệ Thống Chiến Thần nhập vào thân kia đã sớm rời đi không để lại chút bóng dáng nào rồi. Lâm Phi không hề do dự, lập tức nhảy qua cửa sổ, muốn đuổi theo cô gái kia. - A Nhưng khi Lâm Phi vừa mới chạm đất liền bị ngã lăn quay, hơn thế, còn bị sái chân nữa. Lúc này, Lâm Phi mới nhớ ra rằng, hiện tại, cường độ thân thể của mình đã không còn mạnh mẽ như quái thú trải qua trăm ngàn rèn luyện kia nữa, mà thân thể của mình đã trở về trạng thái ban đầu như người bình thường rồi. Lâm Phi vô lực ngồi trên mặt cỏ, cố gắng nắn lại gân chân cho thẳng. Rất nhanh sau đó, một nhóm binh sĩ đầy đủ vũ trang xông vào trường học, đến căn phòng mà nữ sinh kia vừa mới giết chết tất cả học sinh, bắt đầu tiến hành điều tra, và phát hiện Lâm Phi ở dưới cửa sổ. Có hai binh sĩ nhảy xuống, cầm súng chỉ vào đầu Lâm Phi, không đợi Lâm Phi giải thích đã mang Lâm Phi ngồi lên xe. Bên cạnh đó còn có hơn mười binh sĩ cầm súng. Lâm Phi bị dẫn tới một phòng thẩm vấn nhỏ của quân đội. Lâm Phi đợi ở đó hơn một giờ vũ trụ, cánh cửa kim loại của phòng thẩm vấn mới mở ra. Người đi vào là hiệu trưởng trường quân đội. Trong tay hiệu trưởng cầm hồ sơ của Lâm Phi và một máy quay. - Người không phải do tôi giết, tôi chỉ muốn đuổi theo kẻ giết người mà thôi. Lâm Phi nói với hiệu trưởng. - Yên tâm, Lâm Phi. Bên trong phòng học có máy quay camera, đã biết người không phải do cậu giết. Cậu muốn đuổi theo kẻ giết người là chuyện tốt nhưng cậu cũng phải tự lượng sức mình chứ. - Đây là trợ cấp cho cậu, cũng là phí giữ bí mật. Chuyện ngày hôm nay, không được phép tiết lộ ra bên ngoài một chữ. Cậu ký hợp đồng giữ bí mật này xong là có thể theo tôi về trường học. Hiệu trưởng lấy ra một tấm thẻ từ trong ngực, còn có một bản hợp đồng, đưa tới trước mặt Lâm Phi. Lâm Phi đọc một lần, thấy không có vấn đề gì liền ký tên của mình, tiếp đó cầm theo tấm thẻ, đi theo phía sau hiệu trưởng, rời khỏi trụ sở quân đội này. Lâm Phi đi theo phía sau hiệu trưởng trường quân sự, lên một chiếc xe bay quân đội màu đen, ngồi ở phía sau xe. Xe bay nhanh chóng khởi động, đi về phía học viện quân sự. Sau khi đến cửa trường, hiệu trưởng bảo Lâm Phi xuống xe. - Cho cậu nghỉ vài ngày để giải toả tâm tình. Mấy ngày tới cậu cứ dưỡng thương cho tốt, không cần đi học. Sau khi Lâm Phi xuống xe, hiệu trưởng quay ra nói với hắn xong liền xoay người rời đi. Lâm Phi nhìn sân trường vừa xa lạ lại quen thuộc trước mắt, không ngờ khi mình còn sống lại có thể trở về trong sân trường này một lần nữa, mà còn bằng vào thân phận như vậy. Đột nhiên , trong lòng Lâm Phi có ý nghĩ, cứ như vậy làm người bình thường, không thèm nghĩ đến Hệ Thống Chiến Thần nữa, không cần vì thỉnh thoảng xuất hiện nhiệm vụ mà mỗi ngày sống trong lo lắng bị chết. Bản thân mình cứ sống trong thế giới này, làm một học sinh bình thường cũng được. Lâm Phi đi trên đường nhỏ ra khỏi trường, không mục đích đi về phía trước, tự hỏi tương lai của mình. Khi Lâm Phi phục hồi tinh thần như trước, phát hiện mình đi tới trước một phòng bệnh nhỏ có tấm biển màu trắng ‘Cứu sống’. Bản thân hắn không mục đích đi tới, thậm chí đi tới phòng khám bệnh nhỏ mà trước đây hắn làm trợ lý cho bác sĩ phẫu thuật. - Lâm Phi, hôm nay cậu tới thật sớm. Vừa lúc có một nhóm hàng được chuyển tới. Sư phụ đang định gọi cho cậu đi làm sớm đây. Một cậu bé gầy yếu nói với Lâm Phi đang đứng ở cửa, rồi liền kéo Lâm Phi đi nhanh về phía sau phòng khám bệnh. Sau đó, cậu bé dẫn Lâm Phi tới một gian phòng âm lãnh, có bóng đèn trắng chiếu sáng. Trong phòng có sáu bảy chiếc giường được phủ vải trắng. Trên mặt đất cùng bên cạnh giường có vết máu đen đọng lại. Cả phòng không có cửa sổ, chỉ có lỗ thông gió. Bên trong phòng tràn ngập mùi máu tươi. - Tổng cộng có sáu món hàng, chúng ta mỗi người ba cái, nhanh chóng làm khô, cố gắng làm xong trước khi trời sáng. Cậu bé gầy yếu nói xong liền đeo găng tay cao su rồi đẩy một chiếc xe giải phẫu nhỏ đến bên cạnh giường, nhấc lên vải trắng trên giường, lộ ra một người đàn ông trung niên bị đâm thủng một lỗ ở ngực. Cậu bé gầy yếu cầm dao phẫu thuật vừa cắt quần áo trên người đàn ông kia, vừa nói: - Có thể hôm nay trong thành phố không an toàn. Không biết có cô gái ở bệnh viện tâm thần nào đó thích giết người. Mới trong mấy giờ ngắn ngủi mà cô ta đã giết chết hơn mười người dân rồi. Những hàng hoá này là ông chủ nhờ quan hệ mới lấy được nên gần đây sẽ rất bận. Hi vọng quân đội hoặc cảnh sát mau chóng bắt được cái cô gái thích giết người kia. Lâm Phi nhìn thấy phòng phẫu thuật nhỏ quen thuộc này, cũng đeo găng tay vào, đẩy xe giải phẫu, đi tới trước một chiếc giường sắt có thi thể. Lâm Phi vén lên vải trắng trên giường, trên đó là thi thể một ông già, cổ của ông ta đã bị đâm thủng. Lâm Phi cầm dao giải phẫu, rạch qua rạch lại rồi bắt đầu giải phẫu thi thể này. Sau đó, một đám nội tạng nhanh chóng được lấy ra. - Cái cô gái điên kia đúng là không có tính người, già cũng giết. Lâm Phi, sao cậu giải phẫu nhanh thế, thoáng cái đã xong một thi thể rồi. Cậu làm như thế nào vậy, ngay cả nội tạng cũng lấy ra hoàn hảo. Tốc độ của cậu so với sư phụ còn nhanh. Trời ạ, cậu có thể xuất sư làm một mình rồi. Cậu bé gầy yếu ngơ ngác nhìn Lâm Phi, vẻ mặt không thể tin được, nói với Lâm Phi.