- Vâng, chủ nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng. Nhưng muốn xây dựng một tổ chức sát thủ thì cần có nguồn tài chính khổng lồ. Mặc dù tôi làm sát thủ cũng có chút vốn liếng như căn bản không đủ để thuê người liều mạng vì mình, càng không đủ để thu được tin tức ngầm. Lâm Phi nghe xong liền lấy ra một tấm thẻ từ không gian giới chỉ vạn năng của mình, ném cho Thanh Long. - Đây vốn là do tôi đánh cược trong Cơ Giáp Đế Quốc thắng, tiền bên trong chắc đủ để cậu phát triển bước đầu. Nếu cậu có thời gian thì tốt nhất là bồi dưỡng một đám sát thủ thiếu nam thiếu nữ từ bây giờ đi. Bồi dưỡng và năm, tương lai bọn họ sẽ trở thành trụ cột trong tổ chức sát thủ của cậu. - Có khó khăn gì không giải quyết được thì tìm tôi. Nếu không có chuyện khác nữa thì cậu có thể rời đi được rồi. Tôi muốn gặp cậu sẽ nhắn tin cho cậu. Lâm Phi nói với Thanh Long, sau đó phất phất tay, để hắn rời đi. Lâm Phi nghĩ đúng là chẳng còn cách nào. Một lúc nữa người của liên minh chiến sĩ siêu cấp sẽ tới. Thân phận sát thủ của Thanh Long về sau còn cần dùng tới, Lâm Phi cũng không muốn để bọn họ chạm mặt nhau. - Vâng thưa chủ nhân. Thanh Long nghe thấy Lâm Phi nói xong liền cung kính cúi đầu, muốn rời khỏi địa phương còn kinh khủng hơn chiến trường này. Thanh Long cảm thấy ở cạnh cái người tên Lâm Phi thoạt nhìn như một thiếu niên bình thường này mới là nguy hiểm nhất. Lâm Phi nhìn Thanh Long chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nổi hứng mà nói với Thanh Long: - Lúc rãnh rỗi thì nghĩ một cái tên cho tổ chức sát thủ của cậu đi. Nhớ báo tôi nhé. - Xin chủ nhân ban tên. Thanh Long xoay người nói với Lâm Phi. - Hiện tại chúng tôi đang ở Thiên Long Liên Bang. Tên cậu giờ cũng là Thanh Long, như vậy tên tổ chức sát thủ là Cốt Long đi. Nó lúc nào cũng có thể nhắc nhở chúng tôi, nếu không cố gắng thì ngày hôm sau chúng tôi sẽ trở thành xương trắng rồi. Lâm Phi nói. - Tạ ơn chủ nhân ban tên. Thuộc hạ nhất định sẽ cố hết sức xây dựng tổ chức sát thủ Cốt Long, không phụ sự kỳ vọng của chủ nhân. Thanh Long nghe xong liền trả lời, mắt đã ngân ngấn lệ nghĩ: Con chó to hung tàn cũng có lúc được người ta ví như tiểu long. Mình mà biểu hiện không tốt, đại khái chỉ có tuổi thọ năm năm. Không làm xong nhiệm vụ, tới lúc chết chắc cũng không có nổi một khúc xương, lại bị Lâm Phi đổi trở lại vào trong cơ thể con chó. Đến lúc đó thì chì còn có bộ xương chó, nếu có được đầu thai chắc cũng không được đầu thai làm người, chỉ có thể làm chó thôi. Sau đó Thanh Long liền rời khỏi biệt thự. Lâm Phi cầm ít hoa quả, đi xuống tầng hầm ngầm, thăm Ngô Tiểu Man một chút. - Chủ nhân, tôi cảm thấy tôi đã lĩnh ngộ ra đao ý rồi. Tôi muốn bế quan, đại khái mười ngày nửa tháng gì đó. Thời gian này anh đừng tới ăn cơm nữa nhé. Ngô Tiểu Man ôm dao thái thịt, cầu xin Lâm Phi. - Được lắm. Cố gắng rèn luyện đao pháp của cô đi. Vừa hay tôi sắp ra ngoài một chuyến, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã về tới. - Hiện tại cô bế quan đi, tôi đi đây. Lâm Phi bỏ thực ăn trong tay xuống, xoay người đi lên trên lầu. Trở lại trong phòng, đợi đại khái nửa giờ vũ trụ, đồng hồ điện thoại của Lâm Phi đổ chuông. Là ông lão tóc bạc tóc bạc của liên minh chiến sĩ siêu cấp gọi hắn. - Minh chủ, phi thuyền đón tiếp loại nhỏ đã hạ xuống cách biệt thự của cậu không xa rồi. Tôi sẽ tới biệt thự của cậu ngay đây. Cậu chuẩn bị một chút rồi lên đường nhé. Ông lão tóc bạc nói với Lâm Phi. - Tôi cũng chuẩn bị tốt rồi. Ông tới thẳng biệt thự đón tôi là được. Hơn mười phút sau, xe bay của ông lão tóc bạc đã bay tới biệt thự của Lâm Phi, tiến vào bên trong phòng khách. - Chỉ mình ông tới thôi à? Ông là trưởng lão mà cũng phải tự mình lái xe sao? Lâm Phi lên tiếng hỏi. - Liên minh chiến sĩ siêu cấp chúng ta là người một nhà, không nói tới cấp bậc. Nhưng khi đối ngoại thì lại phải thể hiện rõ. Minh chủ, mau lên xe thôi. Ông lão tóc bạc thúc giục Lâm Phi. Lâm Phi đi ra khỏi cửa, ngồi xuống ghế lái phụ của chiếc xe bay màu đen, dưới sự điều khiển của ông lão tóc bạc liền từ từ bay lên. Sau mười phút, bọn họ dừng lại ở một vùng trống trải. Có một chiếc chiến hạm cao cấp loại nhỏ đang chờ Lâm Phi ở đó. Lâm Phi và ông lão tóc bạc leo lên chiến hạm, chiến hạm liền bay lên không trung rất nhanh. - Minh chủ, tinh cầu này đã là tinh cầu phi nhân loại của chúng ta rồi. Lần đâu tiên bước tới tinh cầu phi nhân loại, tôi rất kích động, đáng để kỷ niệm lắm. Lần nào có thời gian, tôi phải tới thăm quan một chút mới được. Ông lão tóc bạc vô cùng cảm khái nói. Có được một tinh cầu phi nhân loại vẫn là mộng tưởng của liên minh chiến sĩ siêu cấp. - Không phải là tinh cầu phi nhân loại, cũng không hoàn toàn thuộc về liên minh chiến sĩ siêu cấp nhưng liên minh phi nhân loại và các loại người muốn sống tị nạn ở đây thì không có vấn đề. Lâm Phi trả lời. - Đúng rồi. Ông nói đầu lĩnh tổ chức hải tặc muốn gặp tôi, ông có biết mục đích của hắn không? Bọn chúng muốn đối phó với liên minh chiến sĩ siêu cấp chúng ta sao? Lâm Phi lên tiếng hỏi. - Buồn cười. Đám hải tặc này dù có số lượng khổng lồ nhưng với lá gan của bọn chúng thì không dám đối địch với chúng ta đâu. - Nhưng nghe nói lần này đầu lĩnh hải tặc muốn gặp cậu là bởi trong tay hắn có một bản đồ kho báu, bên trong có tọa độ vũ trụ năm năm mới xuất hiện một lần. Nghe đồn đó là một lỗ đen vũ trụ, có loại thuốc khiến người ta trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh. - Hải tặc muốn tìm minh chủ là để cùng đi tím thứ thần dược trong truyền thuyết kia. Chờ tới khi gặp đầu lĩnh hải tặc, minh chủ sẽ rõ. Ông lão tóc bạc nói với Lâm Phi. - Cái gì? Bản đồ kho báu sao? Lâm Phi vừa nói vừa bắt đầu dò hỏi ông lão tóc bạc về tình huống phát triển của liên minh chiến sĩ siêu cấp. Lâm Phi cùng ông lão tóc bạc ngồi chiến hạm loại nhỏ bay vào vũ trụ, sau đó tiến tới một chiến hạm khổng lồ màu bạc của liên minh chiến sĩ siêu cấp. Sau đó chiến hạm đặc biệt này phi hành rất nhanh trong vũ trụ, tiến tới cứ điểm của đầu lĩnh hải tặc. Ba ngày sau, chiến hạm màu bạc đặc biệt này đã xuất hiện phía trước cả một đám chiến hạm khổng lồ. Toàn bộ đều là chiến hạm tốc độ cao cả. Chiến hạm màu bạc tiến vào bên trong đám chiến hạm này, kết nối với chiến hạm chủ chốt của đối phương. Lâm Phi và ông lão tóc bạc, phía sau còn có mười mấy chiến sĩ siêu cấp mặc áo choàng bạc, đeo mặt nạ bạc làm hộ vệ đi phía sau. Lâm Phi cảm thấy đám hộ vệ này đều có vũ lực và dị năng phi nhân đặc thù, tùy tiện một người có thể đánh được cả đám người bình thường. Lâm Phi cùng hộ vệ tiến vào bên trong đường hầm kết nối, đi tới trên chủ chiến hạm của đầu lĩnh hải tặc. - Minh chủ đại nhân. Hoan nghênh ngài đại giá quang lâm. Đêm nay hải tặc chúng tôi thết rượu mời ngài. Một người phụ nữ có làn da màu lúa mạch, mặc váy đỏ ngắn, áo hở ngực, tóc đỏ ngắn, thoạt nhìn vừa rắn rỏi lại vừa hấp dẫn nói với Lâm Phi. Phía sau cô là một loạt đàn ông to khỏe ăn mặc kỳ dị. - Đầu lĩnh hải tặc lại là nữ sao? Cô giam người của tôi ở đâu? Lâm Phi cất tiếng nói. - Ba ngày trước, nghe trưởng lão tóc trắng cam đoan là anh sẽ tới nơi này, tôi đã để hắn trở về rồi. - Tôi chỉ muốn mời minh chủ tới đây bàn một chuyện có lợi cho cả đôi bên chứ không có ác y gì cả. - Tôi lấy tên của đầu lĩnh hải tặc, Phấn Hồng Khô Lâu ra để biểu hiện vẻ xin lỗi của mình tới ngài. Cô gái mặc áo đỏ cúi đầu nói với Lâm Phi.