Phùng Hợp Bà Bà tắt điện thoại, đồng hồ điện thoại lại reo vang. Lâm Phi nhìn liền thấy người gọi là Khai Thang Nữ. Lâm Phi dù sao cũng phải tới chỗ Phùng Hợp Bà Bà để chuẩn bị thuốc men và khoang điều trị bỏng và đóng băng, cũng không tiện gây chuyện với mấy quái nhân y học này, chỉ có thể nghe điện thoại của Khai Thang Nữ. - Lâm Phi, tôi còn vài phút là sẽ tới biệt thự của anh rồi. Anh mau xuống đi. Nhanh một chút nhé. Thời gian cấp bách. Kẻ Hủy Diệt dạng dịch sắp sửa được giải phẫu rồi. Tiếng nói gấp gáp của Khai Thang Nữ vang lên trong điện thoại. - Biết rồi. Tôi sẽ mặc quần áo đi xuống đây. Lâm Phi đáp. Vài phút sau, Lâm Phi ăn mặc đầy đủ, đi tới bên ngoài biệt thự chờ Khai Thang Nữ. Nhưng Lâm Phi đứng trước cửa biệt thự đợi mười phút mà Khai Thang Nữ cũng chưa tới. Tối muộn, bốn phía biệt thự đen như mực, còn có thể nghe thấy tiếng động vật gọi nhau ở trong cánh rừng xa xa. Lâm Phi mở chức năng điện thoại trên đồng hồ, gọi cho Khai Thang Nữ. - Tôi bảo này đại tiểu thư, cô tới đâu rồi? Không phải cô bảo là mấy phút nữa sẽ tới chỗ tôi à? Tối muộn rồi, tôi cũng đứng ở cửa mười phút rồi đấy. Lâm Phi hơi tức giận nói. - Hả, Lâm Phi à? Bà bà đột nhiên cho tôi biết là Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng kia không ngờ còn sống, còn cấp cho tôi phần tài liệu mới. Tôi tập trung xem nên dừng xe lại, quên béng mất anh. Giờ tôi đi đây, sắp tới rồi. Khai Thang Nữ trả lời rất túy ý, không hề có chút cảm giác là mình sai. - Quen biết cô với Phùng Hợp Bà Bà đúng là vinh hạnh của tôi. Lâm Phi dở khóc dở cười tắt điện thoại. Rất nhanh sau đó,s một chiếc xe cấp cứu màu đen dừng lại trước cửa nhà Lâm Phi. Lâm Phi không cần nghĩ cũng biết đây là loại xe cấp cứu chỉ có ở viện nghiên cứu y học đệ nhất. Chỉ cần lên chiếc xe cấp cứu này thì dù là người bệnh nhẹ, không làm đủ mười cái thí nghiệm cơ thể thì rất ít khi sống sót ra khỏi viện nghiên cứu y học đệ nhất được. - Mau lên xe đi thôi. Khai Thang Nữ mở cửa phía lái phụ, thúc dục Lâm Phi. Lâm Phi nhảy lên ghế lái phụ. Khai Thang Nữ đưa cho hắn một phần tư liệu điện tử. - Đây là báo cáo nghiên cứu Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng kia. Tối nay chuẩn bị giải phẫu. Anh xem trước đí. Chờ tới phòng thí nghiệm, có gì không rõ thì Phùng Hợp Bà Bà sẽ giảng giải cho anh. Khai Thang Nữ nói với Lâm Phi xong liền bắt đầu khởi động xe bay. Rất nhanh sau đó, xe bay tiến vào bên trong viện nghiên cứu y học đệ nhất của học viện quân sự Bắc Đẩu. Xe còn chưa dừng hẳn, Khai Thang Nữ đã mở cửa xe nhảy ra, kéo theo Lâm Phi chạy về phía cửa lớn của viện nghiên cứu y học đệ nhất. Lâm Phi cùng Khai Thang Nữ vào thang máy, trực tiếp đi xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Lâm Phi bị Khai Thang Nữ mang đi vào bên trong một đường hầm kim loại. Dọc đường đi, Lâm Phi đi qua một khu phòng thí nghiệm ngầm đèn đóm sáng choang, bên trong có rất nhiều nhân viên nghiên cứu mặc đồ trắng đang bận rộn với công việc của mình. Trong hoàn cảnh như vậy, căn bản là không phân chia ngày đêm. Chắc là bọn họ làm việc mệt thì đi tới phòng nghỉ, nghỉ ngơi xong lại lao vào làm công việc tiếp theo. Khai Thang Nữ kéo Lâm Phi đi tới cạnh một phòng thí nghiệm ngầm. Sau khi đi qua một đường hầm kim loại dài, bọn họ tiến vào bên trong một căn phòng thí nghiệm do thủy tinh chịu lực tạo thành. Phùng Hợp Bà Bà đang mặc áo trắng, ngồi trên xe lăn đọc báo cáo nghiên cứu. - Cháu tới rồi, Lâm Phi. Phòng thí nghiệm này thế nào? Vị trí này vốn khi bà xây viện nghiên cứu y học đệ nhất đã để lại vị trí sâu nhất để về sau mở rộng. Không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy. Phùng Hợp Bà Bà cất tiếng nói chói tai nói với Lâm Phi. - Bà bà, bà chuẩn bị giải phẫu Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng, có chắc là hoàn toàn an toàn không? Lâm Phi hơi nghi ngờ hỏi. - Thật ra cũng không coi là giải phẫu đâu. Cái tên Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng này do một loại kim loại đặc thù có thể cấu chip nhớ, cho nên nó mới có thể hóa lỏng rồi hóa rắn lại. Lần này bà chuẩn bị phân tích một chút kim loại của nó, rất an toàn thôi. Cơ thể của Kẻ Hủy Diệt lần trước đã bị chúng ta chia ra làm cả trăm khối. Lần này chúng tôi chỉ nghiên cứu một khối trong đó. Phùng Hợp Bà Bà vừa nói vừa bấm phím chuyển động của xe lăn. Lâm Phi nhìn vách tường bốn phía bắt đầu biến thành dạng thủy tinh trong suốt. Bên trong có cả trăm khoang thủy tinh đặc thù chứa cơ thể Kẻ Hủy Diệt, hơn nữa bên trong những khoang nhỏ này còn có loại keo trong suốt đặc biệt. - Cơ thể Kẻ Hủy Diệt rất khó lấy ra an toàn. Bà phải rất tốn công sức mới luyện thành loại keo có độ dính cao như vậy, cũng chỉ có thể lấy từng phần Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng ra một. Loại keo trong khoang này có thể ngưng động hoàn toàn cơ thể Kẻ Hủy Diệt, trải qua tăng áp cũng không khác gì bị nhốt bên trong phòng lớn kia. Phùng Hợp Bà Bà tự hào nói. - Bà mở cái khoang thủy tinh chứa keo kia, lấy cơ thể Kẻ Hủy Diệt ra thì có thể gặp chuyện gì bất ngờ không? Lâm Phi hơi lo lắng hỏi. - Bà rót một loại keo đặc biệt vào trước tiên, sau đó mới lấy từng khối thân thể Kẻ Hủy Diệt đã bị keo đặc biệt đông kết ra một, rất an toàn, không có gì bất ngờ đâu. Trước tiên chúng ta giải phẫu một phần nhỏ cơ thể của Kẻ Hủy Diệt nhé. Phùng Hợp Bà Bà nói với Lâm Phi, bấm phím trong tay. Một khoang thủy tinh chứa Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng bắt đầu di động. Lâm Phi nhìn mặt đất của phòng thí nghiệm bắt đầu mở ra. Một cái trụ kim loại nổi lên. Cái khoang tròn chứa một phần Kẻ Hủy Diệt được đưa từ từ vào trong đó. Lâm Phi nhìn Kẻ Hủy Diệt nhỏ từ từ tiến vào, cảm thấy có điềm xấu, vẫn thấy dường như mình quên điều gì đó. - Lâm Phi, hưng phấn không? Sắp được giải phẫu Kẻ Hủy Diệt rồi. Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cháu. Cháu ở lại một mình đi. Khai Thang Nữ, cháu dẫn các nhân viên nghiên cứu khác rời khỏi nơi này đã, chờ bà hỏi Lâm Phi xong sẽ gọi mọi người vào. Phùng Hợp Bà Bà ngồi trên xe lăn nói với Lâm Phi bên cạnh. - Bà bà, lại còn phải đuổi cháu để hỏi Lâm Phi sao? Được rồi, bà hỏi nhanh lên một chút. Bà hỏi hắn xong còn phải tiến hành thí nghiệm đấy. Khai Thang Nữ hơi không tình nguyện đáp lời Phùng Hợp Bà Bà, mang theo đám nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đi ra, cũng đóng cửa thủy tinh lại. - Bà bà, hôm nay bà hơi kỳ quái, không ngờ không phải phẫu Kẻ Hủy Diệt trước mà lại muốn hỏi cháu. Bà nói gì, muốn hỏi cháu cái gì? Lâm Phi nói với Phùng Hợp Bà Bà đang ngồi xe lăn. - Cháu tới gần bà một chút. Phùng Hợp Bà Bà cất tiếng nói chói tai với Lâm Phi, cũng dùng cánh tay khô héo vẫy hắn. Lâm Phi thấy hành động của Phùng Hợp Bà Bà như vậy, chỉ có thể tiến tới đứng trước xe lăn của Phùng Hợp Bà Bà. Đột nhiên cánh tay của Lâm Phi bị Phùng Hợp Bà Bà túm lấy. Lâm Phi thử cử động tay một chút, thấy sức lực của mình không ngờ lại không tránh thoát khỏi Phùng Hợp Bà Bà đang ngồi xe lăn. Mình không ngờ không thoát khỏi lực nắm một tay của Phùng Hợp Bà Bà. - Cậu có hai con đường, một là chết, hai là bị thiến. Phùng Hợp Bà Bà dùng tiếng nói chói tai nói với Lâm Phi.