- Chúng tôi cần phương tiện di chuyển và vũ khí. Tuy con tàu này sẽ đưa chúng ta đến một vùng đất hoang trên tinh cầu Địch Ca Lan, nhưng tình hình bên trong tinh cầu cụ thể ra sao không ai biết, có phương tiện di chuyển và vũ khí đắc lực, bất luận là tác chiến hay rút lui đều cần thiết. Lâm Phi nói với người của quân đội, Lam Bách Hợp cũng gật đầu đồng ý. - Thể tích của tàu con thoi đổ bộ thật ra rất nhỏ, không thể để người máy vào được. Nhưng có thể chứa hai chiếc mô tô bay loại nhỏ có thể biến hình khải giáp. Còn vũ khí trên mô tô đã có. Giờ với kiểu chiến đấu tiềm nhập quy mô nhỏ, Thiên Long Liên Bang chỉ có thể phân phối cho tướg lĩnh loại mô tô bay này. Vừa hay giờ trên tàu con thoi có hai chiếc, nhiệm vụ lần này giao cho hai người sử dụng. Nhân viên trên tàu nghĩ một lúc rồi đáp. Lam Bách Hợp lại hỏi thêm về một số tình hình trên tinh cầu Địch Ca Lan, cuối cùng nói: - Có lẽ trước khi chúng tôi quân đội cũng đã phái người vào trinh sát tinh cầu Địch Ca Lan rồi. Họ có được thông tin gì có thể chia sẻ với chúng tôi không? - Trước hai người, quân đội đã phái đi tất cả sáu đội binh sĩ ưu tú để ào tinh cầu Địch Ca Lan trinh sát, nhưng tất cả đều không trở về, hơn nữa Thiên Long Liên Bang và Bách Thú Đế Quốc đang giao chiến, vẫn tiến hành chính sách lôi kéo với tinh cầu trung lập như Địch Ca Lan, nên không thể phái hạm đội vào gây sự. Vì thế lần này quân đội mới bỏ ra số tiền lớn thuê đội lính đánh thuê để thực hiện nhiệm vụ. Họ đáp. - Cái gì, đã sáu đội đi mà không ai trở về?! Lam Bách Hợp nghe thế cảm thán, giờ cô bắt đầu tin vào lời của Lâm Phi, thì ra nhiệm vụ trinh sát ở tinh cầu Địch Ca Lan này thật sự rất nguy hiểm. Đương nhiên giờ rút lui thì đã muộn, đã được đưa tới ngoài bầu thái không của tinh cầu Địch Ca Lan rồi, nếu lúc này hối hận từ chối tham gia nhiệm vụ, tiền bồi thường không nói, đội lính đánh thuê vũ trụ của Lam Bách Hợp cũng sẽ bị liệt vào danh sách đen của quân đội, hơn nữa có thể sẽ đánh nhau với các binh sĩ phẫn nộ. - Đừng nghĩ nữa Lam Bách Hợp, vào trong tàu con thoi đi. Lâm Phi nói rồi kiểm tra mô tô và vũ khí. - Xin lỗi Lâm Phi, nếu biết sớm thì em nên từ chối nhiệm vụ nguy hiểm này, càng không nên để anh phải mạo hiểm cùng em. Giờ anh có thể không đi nữa, cứ để em đi một mình. Lam Bách Hợp vừa kiểm tra trang bị vũ khí vừa nói với Lâm Phi với chút áy náy. - Nhiệm vụ nguy hiểm anh quen rồi, thế này chưa là gì. Anh có lý do không đi không được, nhưng em có thể ở lại tàu chờ anh. Lâm Phi đáp, trong đầu nghĩ đã một ngày qua rồi, thời hạn thực hiện nhiệm vụ của hệ thống Chiến Thần chỉ còn hai người, không thể tránh được nữa rồi. So với mức độ nguy hiểm của sự trừng phạt từ hệ thống, vẫn là thực hiện nhiệm vụ ở tinh cầu Địch Ca Lan an toàn hơn một chút. Còn Lam Bách Hợp, nghe Lâm Phi trả lời thì trong lòng thấy ấm áp, hiểm nhầm ý của những lời Lâm Phi nói. --- Nửa tiếng sau, tàu con thoi hạng nhỏ được bắn ra, Lâm Phi và Lam Bách Hợp ngồi trong không gian chật hẹp bên trong đó, hai người được thắt đai an toàn, con tàu lắc lư dữ dội, áp lực bên trong nhanh chóng thay đổi kèm theo đó là xoay vòng vòng. Khoảng một tiếng sau thì “rầm” một tiếng, con tàu đáp thành công đáp xuống mặt đất tinh cầu Địch Ca Lan. Cửa tàu tự động mở, dây an toàn cũng tự động tháo ra. Lâm Phi và Lam Bách Hợp lần lượt bước ra khỏ tàu, nhìn thấy một bãi cỏ rộng mênh mông, cách một vài mét là lại có một cành hoa rất đẹp to cỡ nắm tay. Nhìn về phía xa, bãi cỏ này giống như vườn hoa vô hạn. Lúc này là buổi chiều ở tinh cầu Địch Ca Lan, cảnh sắc không tồi, gió nhè nhẹ thổi, những bông hoa đủ màu sắc lắc lư theo gió. - Cũng may là đòi được mô tô bay. Lam Bách Hợp cảm khái nói, rồi cùng lấy ra một chiếc mô tô bay trong tàu. - Ding doong, ký chủ đã đến tinh cầu Địch Ca Lan thành công. Khởi động nhiệm vụ chủ tuyến 1: “Sống sót”, sống mười hai tiếng ở tinh cầu Địch Ca Lan. Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Phi. Nghe thấy nhắc nhở của hệ thống, Lâm Phi biết tinh cầu Địch Ca Lan không an toàn như vẻ ngoài. - Mau quay lại đây Lam Bách Hợp. Đừng có hái hoa dại, ở đây không an toàn. Lâm Phi nói lớn gọi Lam Bách Hợp đang cúi mình định hái hoá. - Cái gì… Lam Bách Hợp vừa ngoảnh lại nói được nửa câu thì một bông hoa bỗng nhiên lao vút khỏi mặt đất. Bông hoa vốn chỉ bằng nắm tay bỗng nhiên mở rộng ra, cùng với thứ chất dịch nhơm nhớm nuốt lấy Lam Bách Hợp rồi chui xuống mặt đất. Tốc độ của nó cực nhanh, Lâm Phi muốn ra tay cứu cũng không kịp. Mặt đất lại trở về nguyên trạng, bông hoa lại vươn lên khỏi mặt đất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. - Hoa ăn thịt, cả bão cỏ lớn này đều là hoa ăn thịt. Lâm Phi cảm thán, rồi vội dùng dị năng trở về ba mươi giây trước. Cảnh tượng trở về khi Lam Bách Hợp và Lâm Phi vừa lấy một chiếc mô tô bay ra khỏi tàu con thoi. - Đi nào, mau lên mô tô bay lên cao. Nhanh, ở đây nguy hiểm! Lâm Phi nói với Lam Bách Hợp, cũng không quan tâm chiếc mô tô còn lại. Lâm Phi đẩy Lam Bách Hợp lên xe, hắn cũng nhảy lên ngồi đằng sau. Lâm Phi ôm lấy Lam Bách Hợp rồi khởi động xe bay lên, dù sao thì hắn cũng không muốn ở lại lâu trên bãi cỏ toàn hoa ăn thịt. Đám hoa này tốc độ quá nhanh, Lâm Phi cũng không biết mình đối phó được với mấy bông. Để lại một chiếc mô tô để có thơi gian chạy thoát thân vẫn hơn. Lâm Phi lái cho xe bay lên càng cao càng tốt, lúc đó mới thấy an toàn hơn chút. - Anh phát hiện ra nguy hiểm gì thế? Đó chỉ có một bãi cỏ, ngoài cỏ ra còn có những bông hoa rất đáng yêu, có gì nguy hiểm đâu. Tại sao hai ta lại phải lái một chiếc mô tô, còn một cái chưa lấy ra mà. Lam Bách Hợp ngồi trong lòng Lâm Phi hỏi, nói đến phần sau có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên. - Em muốn biết câu trả lời không? Em có thể bắn một phát súng xuống những bông hoa kia, cố gắng bắn những bông ở xa một chút. Lâm Phi nói với Lam Bách Hợp.