- Thật tốt quá. Hôm nay tôi sẽ không khiêu chiến cơ giáp với anh nữa. Chúng tôi luyện tập yoga và cận chiến luôn nhé. Ngô Tiểu Man hơi hưng phấn nói. Bị nhốt lâu ngày trong nhà tù dưới đất, Ngô Tiểu Man rất khao khát được đi ra ngoài một chút. Thế là đầu tiên Ngô Tiểu Man tập yoga một giờ sau đó tiến hành luyện tập cận chiến một giờ với Lâm Phi. Trong cận chiến, Lâm Phi suy nghĩ tới chuyện dẫn Ngô Tiểu Man ra ngoài cho nên cố hết sức không đánh lên mặt Ngô Tiểu Man. Nếu không để mặt mũi cô thâm tím thì cũng không tiện dẫn ra ngoài. Sau khi hai người kết thúc huấn luyện, Lâm Phi mang Ngô Tiểu Man lên xe bay, đi về phía một phố đêm của Bắc Đẩu Tinh. Sau khi xe bay bay lên, Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man ngồi cạnh: - Tiểu Man à, hiện tại Bách Thú Đế Quốc là tử địch của liên bang. Mỗi một công dân có huyết tính của liên bang đều hy vọng được ra tiền tuyến giết địch. Cô đừng có để lộ thân phận công chúa của cô ra nhé, nếu không bọn họ mà phát hiện ra cô là hoàng tộc Bách Thú Đế Quốc, có thể đánh cho cô một trận nên thân đấy. Lần này dẫn cô ra ngoài chỉ yếu là để cô thoải mái một chút, sợ cô ở mãi dưới nhà tù dưới đất sẽ stress mất. Cô cũng đừng nghĩ cách chạy trốn. Cô không chạy thoát được đâu. Nếu lần này mà cô còn bày trò thì sau này tôi không bao giờ dẫn cô ra ngoài nữa. - Ừ. Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi nhắc nhở, chỉ có thể mím môi, rất không vui mà gật đầu. Sau khi xe bay dừng lại ở một bãi đỗ xe trên một con phố giải trí của Bắc Đẩu Tinh, Lâm Phi liền kéo tay Ngô Tiểu Man như người yêu, bắt đầu đi dạo phố đêm. Phố đêm rất đông người, cũng rất náo nhiệt. Nguyên nhân Lâm Phi nắm tay là sợ Ngô Tiểu Man thừa dịp đông người mà đột nhiên bỏ chạy. Như vậy, hai người đi dạo trong phố đêm giống như tình nhân, cô nhau ăn một ít quà vặt, xem một chút trò biểu diễn nhỏ, đồng thời còn đi chụp vài tấm ảnh. Ở bên đường là một cửa hàng quần áo nữ. - Tôi muốn mua bộ quần áo này. Ngô Tiểu Man chỉ một bộ quần áo công chúa màu trắng, thoạt nhìn rất được cắt may rất cẩu thả. Loại quần áo cắt may cẩu thả thế này, khi Ngô Tiểu Man còn ở Bách Thú Đế Quốc thì căn bản không thèm nhìn. Nhưng hiện ngay không thể so với ngày xưa được. Bị Lâm Phi lừa gạt tới Bắc Đẩu Tinh, lại bị nhốt ở nhà tù dưới đất, bộ quần áo công chúa của Ngô Tiểu Man đã bị hủy hoại rồi. Lâm Phi cũng mua cho cô vài bộ quần áo nhưng đều là quần áo hầu gái cả. Hắn muốn Ngô Tiểu Man tự giác là hầu gái, mỗi lần mua quần áo cho cô đều là loại dành người người hầu. Có thể nói Lâm Phi đang tẩy não tiểu công chúa rồi. - Mua cho bạn gái một bộ nhé. Nên đối xử với bạn gái như công chúa chứ. Bà bác bán quần áo thấy hai người Lâm Phi đứng trước hàng liền nhiệt tình ra chào mời, nói với Lâm Phi. Theo bà thấy, đôi nam nữ trẻ tuổi đang nắm tay nhau này rõ là một đôi tình nhân. - Tôi chính là công chúa mà. Tiểu công chúa phản bác. - Tiểu công chúa của tôi ơi, cô phải nghe lời. Có nhớ trước lúc đi chúng ta nói gì không? Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, sau đó nói với bà bác bán quần áo: - Được rồi, mua một bộ. Tiểu Man, cô chọn một bộ đi. - Tôi muốn mua bộ quần áo công chúa màu trắng kia. Ngô Tiểu Man chỉ bộ quần áo treo ở vị trí rất dễ thấy kia. Sau khi lấy được quần áo, Ngô Tiểu Man liền vào phòng thay đồ mặc thử. Ngô Tiểu Man sau khi mặc quần áo công chúa vào, lập tức toàn thân nhìn càng đẹp hơn, nhất là khí chất được hoàng gia Bách Thú Đế Quốc bồi dưỡng mười sáu năm, đi vài bước nhỏ liền lộ vẻ đoan trang. - Em gái à, em mặc bộ quần áo này rất đẹp, giống công chúa như đúc vậy. Bà bác bán quần áo khen ngợi. - Cám ơn. Tiểu công chúa cúi người, thực hiện một lễ tiết cung đình với bà bác bán quần áo này. - Lấy bộ này nhé. Tiểu Man, cô đổi quần áo lại trước đi, về nhà hãy mặc. Lâm Phi nói. Đi tới cửa của hàng quần áo, Ngô Tiểu Man hơi đắc ý nói với Lâm Phi: - Bà bác bán quần áo này cũng khá tinh mắt, liếc một cái liền nhận ra tôi là một công chúa. Ngay lúc này, đi qua cạnh Lâm Phi và tiểu công chúa là một đôi tình nhân. Đôi tình nhân này nhìn cũng hơi đặc biệt, nam trọc lốc, lại còn rất béo, thoạt nhìn phải tới một trăm tám mươi cân. Vóc người nữ thì trên dưới như cái thùng phi, thoạt nhìn còn béo hơn bạn trai co mười cân là ít. Đôi tình nhân dáng người to béo này cũng đi vào quầy quần áo. Bà bác bán quần áo bắt đầu hô: - Mua cho bạn gái cậu một bộ nhé. Nên đối xử với bạn gái mình như công chúa nhé. Sau đó đôi tình nhân kia cũng mua một bộ quần áo công chúa. Cô gái sau khi thay quần áo, bà bác kia bắt đầu khen ngợi: - Em gái, em mặc bộ này đẹp thật, giống công chúa thật như đúc. - Ha ha ha, đúng, ánh mắt của bà ta khá tốt đấy. Trong mắt bà ta, chỉ cần là khách hàng nữ thì đều là công chúa cả. Lâm Phi nói xong liền kéo tiểu công chúa đang buồn bực bước ra khỏi cửa lớn của quầy quần áo. Hai người bắt đầu đi dạo tiếp trong phố đêm. Lâm Phi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu công chúa, đi trong đám người. Lúc này hắn nghĩ, nếu không có bi kịch hai năm trước, mình không có Hệ Thống Chiến Thần phụ thân, sau đó giết chết toàn bộ bạn học và huấn luyện viên, làm một gã thiếu niên bình thường của liên bang, lúc này có lẽ cũng đang nắm bàn tay nhỏ bé của bạn gái mình, hưởng thụ cuộc sống tầm thường nhưng tốt đẹp như đêm nay. Nhưng cuộc sống của người bình thường hiện tại là thứ mà Lâm Phi chỉ có thể hâm mộ Thế là tiểu công chúa và Lâm Phi không hay biết đã đi tới cuối phố đêm, đến một bờ hồ. Đây là một cái hồ nhân tạo cạnh phố đêm.. Hai người thấy trên bờ hồ có rất nhiều thuyền nhỏ cho tình nhân, hơn nữa có rất nhiều đôi giống bọn họ đang mua vé lên thuyền. - Đêm ở Đại Minh hồ, không đi thăm Đại Minh hồ một vòng thì đúng là nuối tiếc lớn nhất. Hai vị, lên thuyền gỗ đi Đại Minh hồ một vòng nhé. Lúc này lên thuyền mới tốt. Còn một giờ nữa trời sẽ sáng. Đến lúc đó hai vị có thể tới được giữa hồ, cũng ngắm mặt trời mọc. Một cô gái bán vé tới trước mặt Lâm Phi, giới thiệu. Ước nguyện sinh nhật mười sáu tuổi của tiểu công chúa là mong bạn trai xuất hiện, cùng mình ngắm mặt trời lặn, mặt trời mọc. Kết quả cô bị Lâm Phi bắt cóc tới, chỉ có thể ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn qua song sắt của nhà tù dưới đất. Trong tâm lý của cô vẫn luôn chờ mong được nắm tay một bạn trai đẹp giai, đi tới bờ biển ngắm mặt trời mọc. Hiện giờ dù biển biến thành hồ nhưng tiểu công chúa vẫn nói với Lâm Phi đầy chờ mong: - Lâm Phi, chúng ta ra giữa hồ ngắm mặt trời mọc nhé. Lâm Phi trực tiếp đồng ý yêu cầu nho nhỏ này của tiểu công chúa. Vậy là hai người bắt đầu mua vé. Lâm Phi chọn loại vé rẻ nhất, mua hai vé liền leo lên một chiếc thuyền gỗ lớn, ngồi vào ghế tình nhân trên thuyền. Sau khi thuyền gỗ đầy người đi ngắm mặt trời mọc liền khởi động. Cô hướng dẫn viên du lịch đứng ở phía trước, bắt đầu kể chuyện. - Các vị lữ khách. Vốn đây là lần cuối cùng chiếc thuyền này khởi hành. Nó đã ở bến tàu này ba mươi lăm năm rồi. Ngày mai khi trở lại bến tàu, đó sẽ là lần cuối cùng San Hô Hào chở khách. Mọi người sẽ được công ty du lịch tặng mỗi người một món quà nhỏ... Lâm Phi nghe thấy cô hướng dẫn viên này giới thiệu mới biết vì sao giá vé của chiếc thuyền này rẻ được một nửa, hóa ra là loại thuyền nát, sắp hỏng tới nơi rồi.